Một khi vết nứt đã mở, nó sẽ không dễ dàng để đóng lại. Số lượng và độ khó của quái vật được phân chia rõ ràng theo cấp độ vết nứt, sau vài đợt quái vật thì chúng sẽ biến mất.
Nói tóm lại, một khi vết nứt mở ra, bạn phải xử lý tất cả các quái vật xuất hiện không ngừng nghỉ cho đến khi chúng biến mất. Và vết nứt đầu tiên xuất hiện ở Ui-dong là hạng A.
Những thợ săn khác ở gần đó cũng nhận ra và kinh ngạc trước tốc độ lớn dần của vết nứt. Kwon Taehyuk nhanh chóng nắm bắt được tình hình liền hét lên với tôi và Eun Woo Jung.
"Thợ săn Cha Seohoo, hãy đưa em trai của cậu đến nơi có đội hỗ trợ ngay lập tức. Eun Woo Jung cũng
nhanh chóng sơ tán, đi theo Thợ săn Cha Seohoo!"
"Hội trưởng ơi!"
Kwon Taehyuk, người để lại mệnh lệnh sơ tán, đã vội vàng chạy về phía bên kia cùng với các thành viên trong bang hội của mình. Những người khác cũng vội vã lao tới. Việc này là để nhằm sắp xếp hàng ngũ và chuẩn bị cho trận chiến trước khi lũ quái vật thoát ra ngoài.
".....Chúng ta cũng đi thôi."
Đầu tiên, tôi ôm Cha Sahyeon vào lòng và đi đến căn lều nơi những người hỗ trợ đang tụ tập.
Nếu lũ quái vật tràn ra một cách nghiêm túc, chiếc lều đó sẽ được rút đi, ngoại trừ một số người hỗ trợ. Trước hết tôi sẽ đợi ở trong lều, sau đó rút lui thì gửi Cha Sahyeon đi, còn tôi thì đi riêng để giúp Kwon Taehyuk.
Tôi cau mày khi bước vội vàng cùng Cha Sahyeon, người đang bình tĩnh ở trong vòng tay tôi.
'Tại sao vết nứt lại xuất hiện vào lúc này chứ?'
Vết nứt xuất hiện sớm hơn 3 tiếng so với dự kiến. Đây không phải là điều có thể xem nhẹ.
Trước khi hồi quy, vết nứt đầu tiên xuất hiện sau 3 tiếng. Xét đến điều đó, khó có khả năng xảy ra vấn đề với công nghệ phát hiện vết nứt.
Vậy thì.....vậy thì vì lý do nào đó mà vết nứt xuất hiện sớm hơn 3 tiếng. Rốt cuộc lý do đó là gì? Có điều gì khác có thể ảnh hưởng đến vết nứt không?
'Chờ chút, ảnh hưởng?'
Khi đang chạy về phía lều, tôi chợt nhận ra. Lần trước tôi cũng đã trải qua tình huống tương tự.
Tôi nuốt nước bọt khô và nhìn xuống Cha Sahyeon. Cha Sahyeon, người đang tựa đầu vào vai tôi, tỏ ra vô cùng bình yên ngay cả trong tình huống này.
Chắc chắn.....Trong hầm ngục lần trước, ngay khi Cha Sahyeon đang có tâm trạng tồi tệ, lũ quái vật đã kéo đến ngay lập tức. Nhưng lúc đó, thanh thông báo của cửa sổ trạng thái đã xuất hiện.
Bây giờ Cha Sahyeon có vẻ không có tâm trạng tồi tệ và cũng không có bất kỳ cảnh báo nào từ cửa sổ trạng thái. Nếu vậy thì có phải suy đoán của tôi là sai không? Vậy vết nứt xuất hiện sớm không có liên quan gì đến Cha Sahyeon sao?
Đầu óc tôi rối tung cả lên. Trong lúc đó, tôi đã đến lều, tôi đặt đứa trẻ ngồi lên chiếc ghế trống gần đó.
Phần tóc mái của Cha Sahyun, người vừa ôm tôi, đang trong tình trạng hơi rối. Trong khi nhìn vào đôi mắt màu xanh lá cây sống động lộ ra bên dưới, tôi lấy ra một viên socola nhỏ từ trong kho của mình và đặt nó vào tay đứa trẻ.
"Ăn cái này đi."
Khi tôi nói điều này trong lúc chỉnh lại phần tóc mái rối, đứa trẻ ngoan ngoãn bóc giấy bọc socola và cho vào miệng.
Quả nhiên là tâm trạng đang tốt. Đó là khoảnh khắc tôi suy nghĩ, có phải là bản thân đã lo lắng quá mức không.
"Chắc cậu thân với em trai mình lắm nhỉ?"
Một giọng nói thoải mái vang lên giữa tôi và Cha Sahyeon. Tôi quay lại nhìn xem đó là gì và thấy Eun Woo Jung, người đã đi theo tôi một lúc, đứng đó với vẻ mặt tò mò.
Tất nhiên là tôi không hề có một chút căng thẳng nào. Những vết nứt đã mở ra ngay trước mắt, thật vô lý khi một người bình thường lại bình tĩnh như vậy.
Nếu đã định giả vờ như một người chưa thức tỉnh thì phải làm cho đàng hoàng chứ. Tự dưng lại bận tâm đến tôi.
"Là em ruột à?"
"........Tất nhiên là em ruột rồi. Không hiểu tại sao anh lại hỏi cái đó nữa."
"A, tôi xin lỗi nếu khiến cậu khó chịu. Lần đầu tiên tôi thấy anh em đối xử với nhau thân thiết như vậy. Hay là do có sự chênh lệch tuổi tác nên vậy ta?"
Eun Woo Jung , người đang lẩm bẩm một mình, nghiêng đầu và hỏi.
"Cậu còn có anh em nào nữa không? Cha Seohoo là con cả à?"
"Không có. Tôi là con cả."
"Được rồi."
Câu trả lời trôi chảy nhưng có vẻ như anh ta không thực sự tin vào lời tôi nói. Tôi thấy rõ Eun Woo Jung đang nghĩ gì.
'Anh đoán Cover và chúng tôi là anh em.'
Trong mắt Eun Woo Jung , bang hội One do tôi thành lập chắc hẳn đã vô cùng tồi tàn.
Anh muốn biết tại sao thợ săn hạng S, người đã đánh bại Kwon Taehyuk và chiếm vị trí số 1 trong bảng xếp hạng, lại đi bảo vệ một bang hội như vậy.
Hãy thử suy nghĩ về nó cho đến khi vỡ đầu xem. Anh có thể sẽ thấy câu trả lời? Đó là lúc tôi đang vuốt đầu Cha Sa hyeon, người đang lặng lẽ ăn socola và tự nghĩ rằng đó là một điều tốt .
Chết tiệt!
Kiiiik, kiiik!
Tiếng kêu kỳ quái đinh tai nhức óc vang vọng ngoài lều. Cuối cùng, quái vật cũng bắt đầu tràn ra khỏi vết nứt.
"Điên mất, mới đó mà quái vật đã xuất hiện rồi sao?"
"Ồ, nhanh quá vậy?"
"Chuẩn bị nhanh lên. Rút lui ngay lập tức!"
"Chất tất cả đồ đạc lên đi! Mau di chuyển tới khu vực 2!"
Những người hỗ trợ trong lều nghe thấy tiếng của quái vật vội vàng chuẩn bị rút lui.
Đã đến lúc tôi phải di chuyển. Tôi nói với Cha Sahyeon trong lúc mọi người đang đi lại bận rộn.
"Nhóc con. Em còn nhớ lời hứa với anh không?"
"........."
"Lên xe với những người trong lều ở đây, rồi đi trước. Vì ở đó an toàn."
Nhờ nhận được tài liệu từ Kwon Taehyuk trước nên tôi đã biết khu vực 2 ở đâu rồi.
Tòa nhà cách đây 1 km, là nơi phòng bị ngăn chặn những con quái vật tấn công nhà dân thoát khỏi khu vực 1. Ở đó cũng có những thợ săn dealer đang chờ, nên sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào cả.
Có vài chiếc xe đỗ ở phía sau lều nên cũng có nhiều chỗ ngồi, một khi lên xe là sẽ chạy thẳng tới tận khu vực 2 mà không dừng lại giữa chừng, nên không cần lo lắng .
"Đi thôi, lên xe nào."
Cha Sahyeon chớp mắt và do dự, ôm tôi một lần nữa. Nhóc ấy không muốn rời xa tôi nhưng vì lời hứa nên không còn cách nào khác.
Tôi tự hỏi nếu nhóc ấy khăng khăng không đi thì biết làm sao, nhưng tôi rất vui vì nhóc ấy đã cố gắng giữ lời hứa, ngay cả khi điều đó có hơi hiển nhiên.
'Dù vậy việc giáo dục của mình có tác dụng gì không?'
Nếu gọi là giáo dục thì có hơi cẩu thả, nhưng sao cũng được. Dù chỉ là như vậy nhưng khi thấy Cha Sahyeon lắng nghe, điều đó khiến tôi vừa cảm kích vừa tự hào.
Tôi quay trở lại chỗ ngồi của mình, ôm Cha Sahyun trong tay khi nhóc ấy ôm cổ tôi rất mạnh. Khi tôi đi ra phía sau lều, như đã được giải thích trước, xe đi đến khu vực 2 đã được dựng lên.
Tôi đặt đứa trẻ vào ghế sau của chiếc xe đậu ở phía cuối cùng và dặn dò lần cuối.
"Đừng đi đâu cả, nhất định phải đến khu vực 2 và chờ anh. Biết chưa?"
"........."
"Không trả lời à? Em có định giữ lời hứa không?"
"Ừm....."
Cha Sahyeon ngước nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, gật đầu buồn bã sau khi nghe yêu cầu.
Tôi chạm vào má đứa trẻ một cái rồi đóng cửa xe lại, với mong muốn nó sẽ ngoan ngoãn cho đến khi tôi làm xong việc.
Bây giờ tôi định quay lại chỗ Kwon Taehyuk và sử dụng kỹ năng một lần nữa, sau đó giả vờ thua kém và di chuyển đến nơi có vết nứt thứ 2 mở ra.
'Lúc đó mặt trời sẽ lặn rồi nên mình có thể sử dụng kỹ năng ẩn.'
Tôi vừa định bước một bước sau khi kiểm tra bầu trời hoàng hôn.
Đột nhiên, một bàn tay to lớn xuất hiện từ bên cạnh và nắm lấy cánh tay tôi. Lực tác động mạnh đến mức tôi có thể cảm nhận được cơn đau nhói. Vì vậy tôi cau mày và nhìn lại thì thấy Eun Woo Jung với vẻ mặt khó hiểu.
"Cậu đi đâu?"
"Đừng bận tâm."
Cái tên này từ nãy đến giờ sao có nhiều câu hỏi quá vậy?
Bây giờ không phải là lúc rãnh rỗi nên tôi cố gạt đi câu hỏi đó và đi tiếp, nhưng tôi không thể thoát khỏi bàn tay đang giữ lấy cánh tay tôi.
"Bỏ ra."
"Cậu có thể đi đâu mà không cần lên xe? Đừng nói là cậu đang định đi đến chỗ có vết nứt nha?"
"Tôi có lên xe hay không thì liên quan gì đến anh? Tôi nói lần thứ hai là bỏ ra."
Dù bận chết đi được nhưng sự bực bội đang dần tăng lên do hành động của Eun Woo Jung liên tục giữ chặt tôi.
Không giống như tôi, người đã trở nên lạnh lùng, Eun Woo Jung vẫn mở miệng với khuôn mặt tươi cười.
"Cậu định làm gì? Tôi thực sự tò mò nên mới hỏi. Thợ săn Cha Seohoo, nghe nói cậu là hạng B mà?"
"Vì thế?"
"Tại sao cậu không ngừng đùa giỡn và lên xe với em trai của mình đi? Nếu là tôi, nó sẽ chỉ gây phiền toái cho người khác thôi."
Gì? Nói vớ vẩn gì vậy? Trong khi tôi không nói nên lời vì sốc thì Eun Woo Jung đã mỉm cười. Nhưng ánh mắt nhìn xuống tôi lại lạnh lùng hơn bao giờ hết.
"Nó có nghĩa là biết trình độ và hành động phù hợp với bản thân."
"......."
"Chỉ nhận được hỗ trợ hạng B có ích gì chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro