[1] Khám Bệnh
Thành phố B bệnh viên Tôn thị, tầng 9, phòng cố vấn tâm lý.
Thứ hai buổi chiều 4h30, người bệnh không phải quá nhiều.
Từ lúc người đến xem bệnh cuối cùng rời đi đã qua một giờ
Tôn Thừa Hoan sửa sang lại lịch khám bệnh một chút, chuẩn bị khoảng 5h30 là tan làm.
Bệnh viên Tôn thị là bệnh viện tư nhân, viện trưởng là cha của Tôn Thừa Hoan. Nói cách khác, anh chính là người thừa kế bệnh viện trong tương lai.
Thời gian tan làm của bệnh viện bình thường là sáu giờ, nhưng đối với Tôn Thừa Hoan mà nói, anh đi làm không cần báo cáo, không cần chấm công, tùy lúc có thể quay lại.
Thử hỏi toàn bộ bệnh viện, có ai dám quản anh?
Ở thành phố A, bệnh viện thiết lập phòng cố vấn tâm lý cũng không có nhiều. Thông thường đều là phòng khám tư nhân. Giá cả đắt, đồng thời cũng phải có tiền mới có thể hẹn trước.
Sau khi Tôn Thừa Hoan trở về từ học viện y học nổi danh ở nước ngoài, theo ý muốn của cha anh là chuẩn bị cho anh một số tiền mở một phòng khám bệnh ở bên ngoài, tự mình làm ông chủ, vừa thoải mái vừa kiếm được tiền. Nhưng Tôn Thừa Hoan lại kiên trì mở phòng khám bệnh bên trong bệnh viện Tôn thị. Lý do là muốn đến gần một chút, cùng cha học cách quản lí bệnh viện, chuẩn bị tốt cho tương lai tiếp nhận bệnh viện.
Nhưng trên thực tế, nguyên nhân chính là do anh ngại mở phòng khám tư nhân quá mệt mỏi, vừa phải quản lí nhân sự, vừa phải xen vào thông báo tuyển dụng, không bẳng ở bệnh viện Tôn thị, tất cả đều có sẵn, chỉ cần mở cho anh một gian phòng độc lập khám bệnh, đăng kí cho nơi đó làm một khoa là được.
Chỉ trong chốc lát đã 5h20, Tôn Thừa Hoan thu dọn mọi thứ, chuẩn bị về nhà.
“Thùng thùng ~” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
“Tiến vào.”
Vào cửa chính là một cô y tá nhỏ, hơn nữa còn là y tá trong bệnh viện, Tôn Thừa Hoan xem bảng tên trước ngực cô, viết thực tập sinh – Bùi Châu Hiền.
“Bác sĩ Tôn.” Bùi Châu Hiền lớn lên vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to tròn, cái mũi thanh tú thằng tắp, cái miệng nhỏ anh đào, sau đó hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài xinh đẹp đó là toàn thân cô tản ra một loại nhàn nhạt lạnh nhạt.
Băng sơn mỹ nhân.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Tôn Thừa Hoan đối với cô.
“Có việc gì?” Tôn Thừa Hoan hỏi, chỉ cho là có bác sĩ phòng nào đó tìm anh.
Bùi Châu Hiền đỏ mặt, chậm rãi ngồi xuống vị trị đối diện bàn làm việc của anh, cầm đơn đăng kí đưa cho anh.
“Em là đến xem bệnh.”
Tôn Thừa Hoan nhìn lướt qua, trên đơn đăng ký viết tên cô.
Anh vì thế nhìn sang máy tính, lúc này mới thấy tên cô xuất hiện ở danh sách mới nhất.
Anh nhìn thời gian, có chút không vui trầm giọng nói: “Đã qua vài giờ rồi? Sao bây giờ mới đến xem bệnh?”
“Thật xin lỗi.” Bùi Châu Hiền cắn cắn môi.
Băng sơn mỹ nhân, dù là xin lỗi, đều là lạnh như băng, vừa lãnh diễm lại đẹp.
Quên đi, Tôn Thừa Hoan nghĩ thầm, bác sĩ so đo với người bệnh làm gì?!
Vì thế khẩu khí hơi chút ôn hòa, tiếp nhận lí lịch bệnh của cô, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Nói đi, có vấn đề gì?”
Sau khi về nước anh đã tiếp đãi đủ loại bệnh nhân. Có hậm hực, có mất ngủ, có người thân qua đời mà bị kích thích mạnh.
Cô giống như thiếu nữ hoa quý như vậy, chắc là trên phương diện tình cảm có vấn đề.
Quả nhiên, Bùi Châu Hiền mở miệng nói: “Bạn trai em muốn cùng em chia tay.”
Sắc mặt Tôn Thừa Hoan không thay đổi, tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao? Em muốn anh giúp em thế nào?”
Rất nhiều người đều có quan điểm sai lầm, cho rằng bác sĩ tâm lý không có gì không làm được.
Trên thực tế, loại việc thay đổi tình cảm này, bác sĩ tâm lí đúng là không giải quyết được.
Rốt cuộc, bọn họ cũng chỉ là giúp người bệnh giảm bớt bi thương, hoặc là giúp người bệnh đối mặt với vấn đề tồn tại.
Còn làm một người tiếp tục thích một người, thật xin lỗi, chuyện này không ai làm được.
Anh không có ngẩng đầu nhìn mình, áp lực tâm lý của Bùi Châu Hiền ít đi một chút.
Cô có chút muốn tông cửa xông ra ngoài, chính là, nghĩ đến ba năm qua ở bên cạnh bạn trai Bảo Kiếm hạnh phúc vui vẻ, vẫn là nhịn xuống.
Cô hơi hơi hé miệng, sắc mặt trướng đến đỏ bừng, ngập ngừng nhỏ giọng nói: “Hắn sở dĩ muốn chia tay em, là bởi vì tính em lãnh đạm…” Nháy mắt, tay đang viết bệnh lịch của Bùi Châu Hiền dừng lại.
Anh nâng mắt, ánh mắt nặng nề mà nhìn cô gái đối diện.
Chỉ nghe Bùi Châu Hiền tiếp tục nói: “Chúng em kết giao ba năm, hắn đối với em rất tốt, em cũng rất thích hắn. Nhưng ba năm này, chúng em mới chỉ ôm hôn, nhưng thứ khác chưa từng làm. Em biết hắn nhẫn nhịn thật vất vả, rất nhiều lần thực ra cũng sắp đến bước kia rồi, nhưng là, cả người em đều không thoải mái .”
Nói tới đây, cô ngước mắt lên đối diện với ánh mắt anh, đồng tử thanh lãnh có thần sắc thống khổ.
“Gần nhất mấy tháng này, hắn càng ngày càng muốn em, em cũng rất muốn giao mình cho hắn, nhưng mà dù thế nào cũng không phá được khúc mắc trong lòng kia. Bác sĩ Tôn, cầu xin anh, giúp giúp em.”
Tôn Thừa Hoan giờ phút này đã khôi phục lại thần sắc lãnh đạm, anh buông bút, hỏi cô: “Kinh nguyệt bình thường không?”
Bùi Châu Hiền gật đầu: “Bình thường, cực kì đúng giờ.”
“Vậy khám phụ khoa thì sao? Siêu âm đã làm chưa?” Tôn Thừa Hoan tiếp tục hỏi.
“Đều kiểm tra qua, không có vấn đề gì.”
Tôn Thừa Hoan nghe vậy, đẩy đẩy mắt kính gọng vàng, thần sắc nghiêm túc nói: “Như vậy xem ra, vấn đề của em là do tâm lý.”
“Ừm.” Bùi Châu Hiền cũng cho rằng tâm lý của mình có vấn đề, cho nên mới tới tìm anh.
Toàn bộ bệnh viện Tôn thị, có ai không biết con trai viện trưởng từ nước Mỹ trở về, y thuật cao minh.
Về nước mới nửa năm, cũng đã có biết bao bệnh nhân được anh chữa khỏi bệnh đưa đến cờ thưởng.
Chỉ nghe Tôn Thừa Hoan lại hỏi: “Trước kia có chịu qua xâm phạm gì hay không? Chẳng hạn như bạo lực, dâm loạn?”
“Không có.” Bùi Châu Hiền lắc đầu.
“Cẩn thận nghĩ lại.”
“Thật sự không có.” Trước đó cô đã lên mạng tìm qua, có người cũng nói đến nguyên nhân này, cô tỉ mỉ hôì tưởng lại, 22 năm cuộc đời tuy nói không có bao nhiêu hạnh phúc nhưng chắc chắn không có kí ức nào về truyện này. Bởi vậy cô vô cùng khẳng định.
Tôn Thừa Hoan nghe xong, hơi hơi gật đầu: “Bệnh của em, anh nắm chắc chín phần có thể chữa khỏi.”
“Có thật không?” Bùi Châu Hiền vui vẻ, ngũ quan vốn lạnh nhạt lập tức minh diễm kinh động lòng người.
Tôn Thừa Hoan chỉ cảm thấy yết hầu căng thẳng, bụng dưới cũng có chút nóng lên.
“Ừ. Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Rốt cuộc bệnh của em tương đối đặc thù, không thể dùng phương pháp chữa bệnh thông thường. Trong quá trình giúp em trị liệu, khó tránh khỏi tiếp xúc cơ thể, ví dụ như chạm vào bộ ngực em, hoặc chỗ tư mật.Cho nên, em có đồng ý hay không? Không muốn có thể nói, ngay bây giờ có thể rời đi.” Tôn Thừa Hoan nói.
Bùi Châu Hiền lập tức lại đỏ mặt.
Chần chờ một chút, cô thấy Tôn Thừa Hoan cả người mặc áo blouse trắng, mang mắt kính gọng mạ vàng, thần sắc nghiêm cẩn lại nghiêm túc, nhìn vào khiến cho người khác tràn ngập tín nhiệm.
Nháy mắt, cô quyết định: “Bác sĩ Tôn, em nguyện ý.” Cô nhẹ giọng nói.
Cô không phải giống người bệnh bình thường, cô vẫn là y tá của bệnh viện này.
Cô bây giờ ở các phòng thực tập, thời gian trước còn thực tập ở phòng phụ khoa.
Phụ khoa, cũng có bác sĩ nam. Y thuật bọn họ y đều vô cùng giỏi, xem người bệnh cũng không hề thẹn thùng.
Cho nên, cô còn lo lắng cái gì?
Tôn Thừa Hoan tất nhiên là không biết trong một phút ngắn ngủi trong lòng cô suy nghĩ nhiều như vậy, thấy cô đồng ý, anh đứng dậy, đi tới cửa phòng khóa trái lại.
Ngay sau đó, nói với Bùi Châu Hiền :"Đi theo anh"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro