[10] Trong Phòng Thử Đồ |2|
Bùi Châu Hiền từ trên người Tôn Thừa Hoan đứng lên.
Đầu hơi cúi thấp, cả người đứng đối diện anh.
Mắt đen càng ngày càng sâu, Tôn Thừa Hoan đứng im nhìn ngắm từng tấc da thịt của Bùi Châu Hiền.
Bộ ngực đầy đặn săn chắc lấp ló trong áo ngực màu đen, quần lót chữ T mỏng manh dọc theo eo theo thả, bụng nhỏ sạch sẽ, kéo thẳng đến huyệt nhỏ của cô. Đôi tất lưới màu đen khó khăn lắm mới kéo đến gần hai phần ba đùi rồi gắn liền với quần lót chữ T.
Cả người cô trắng nõn đối lập hoàn toàn với màu ren đen.
Mặt trái xoan trắng nõn thanh lãnh, cổ trắng trẻo thon dài, cùng với xương quai xanh xinh đẹp hoàn hảo, bụng nhỏ bằng phẳng trơn mịn.
Cô dường như là thánh nữ, lại giống như yêu nữ, dụ dỗ người khác phạm tội.
Tôn Thừa Hoan nhìn xong, nói: “Xoay người lại tự mình soi gương đi.”
Bùi Châu Hiền ngoan ngoãn xoay người lại, ngay lập tức thấy mình ở trong tấm gương thay đồ to rộng.
Người phụ nữ trong gương, hơi có chút ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng cơ thể đang lõa lồ của mình lúc này.
Nhưng ở phía sau, bác sĩ Tôn lại lần nữa mở miệng: “Nghiêm túc ngắm, cảm nhận vẻ đẹp cơ thể của em.”
Tiếp đến,Bùi Châu Hiền cũng không dám ngại ngùng nữa, nhìn vào gương đánh giá mình từ đầu đến chân.
Đây, chính là cô sao?
Quyến rũ như vậy, gợi cảm như vậy, cô gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
“Đẹp không?”Tôn Thừa Hoan hỏi.
“Ừ, đẹp.” Bùi Châu Hiền không biết anh hỏi quần áo hay là cơ thể của cô đẹp.
Tôn Thừa Hoan ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm phía sau lưng cô, hận không thể lập tức giựt đứt dây nịt đang buộc nơ con bướm phía sau lưng, càng hận không thể xuyên qua cặp mông trắng nõn thẳng tới huyệt nhỏ của cô, làm côn thịt đã sớm cương cứng của anh thỏa mãn dụ̶c̶ vọng.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn kiềm chế. Anh chậm rãi đứng dậy, đi đến phía sau Bùi Châu Hiền, một tay giữ lấy eo cô, một tay cầm tay cô, vuốt ve cặp nhũ hoa được bao bọc trong áo lót ren đen…
“Cơ thể của em rất đẹp, đây là món quà thượng đế ban cho…” Anh nhìn cô trong gương, con mắt lạnh lùng mãi cho đến khi cả hai bên đầu nhũ hoa đều thẹn thùng dựng thẳng mới từ từ di chuyển xuống dưới, lướt qua bụng nhỏ, đi vào trong mảnh vải mỏng manh của quần lót chữ T, nhẹ nhàng kéo: “Em phải học cách yêu nó, cảm nhận nó, mang cho nó sự sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙…”
Nói đến đây, tay anh ở bên trong mảnh vải khẽ động lắc lư qua lại, kéo chặt, thả ra, rồi lại kéo chặt…
“A ~” Bùi Châu Hiền nhịn không được khẽ rên.
“Làm sao?” Tôn Thừa Hoan hôn vào cổ cô, khẽ hỏi.
Trong gương, Bùi Châu Hiền hai mắt đã không còn sáng nữa, mà là mờ mịt phủ một lớp hơi nước mỏng.
“Bác sĩ Tôn, em rất ngứa…” Bùi Châu Hiền cắn môi nói.
“Ngứa chỗ nào?”
“Chỗ đó.”
“Chỗ đó là chỗ nào? Nói ra!” Tôn Thừa Hoan hướng dẫn từng bước.
Nhưng động tác trên tay anh cũng không hề ngừng lại.
Mảnh vải ren bị anh kéo, phía trên không ngừng cọ xát hoa huyệt của Bùi Châu Hiền, phía dưới kích thích hoa huyệt cô.
Phía sau, cặp mông cũng bị siết chặt, thậm chí còn hơi đụng phải cúc huyệt.
“A ~ Huyệt nhỏ của em, huyệt nhỏ của em rất ngứa ~” Bùi Châu Hiền cuối cùng nhịn không được, buột miệng thốt ra.
Tôn Thừa Hoan khẽ cười một tiếng, mút tai cô, giọng nói khàn khàn: “Đừng sợ, bác sĩ Tôn giúp em.”
Nói xong, anh buông tay cô ra, những ngón tay mảnh khảnh thon dài khớp xương rõ ràng đi xuống, nhẹ nhàng thâm nhập miệng huyệt của cô.
“Em chảy thật nhiều nước.” Tôn Thừa Hoan thì thầm nói, rồi ngón tay chậm rãi cắm vào.
Nơi hư không đã được lấp đầy, Bùi Châu Hiền cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đang muốn mở miệng nói với bác sĩ Lương đã tốt hơn rồi thì Tôn Thừa Hoan lại đột ngột rút ngón tay đang cắm ở bên trong ra, đưa đến bên môi cô.
“Nếm thử hương vị động tình của em” Anh chọc vào môi cô, ý bảo cô há miệng.
Đôi lông mày đẹp của Bùi Châu Hiền nhíu lại: “Bẩn”
“Buổi sáng anh cũng không chê bẩn, bây giờ em lại ghét bỏ?” Tôn Thừa Hoan hỏi.
Ngay lập tức, Bùi Châu Hiền nghĩ tới một màn buổi sáng anh hôn huyệt nhỏ của cô.
Được rồi, vì thế cô cau mày, khẽ mở miệng anh đào nhỏ.
Ngay lập tức, ngón tay Tôn Thừa Hoan đã xông vào.
Ngón tay anh đã cắt tỉa vô cùng sạch sẽ, không có móng tay cũng không có viết xước, là bàn tay tiêu chuẩn của bác sĩ.
Có hương vị nước sát trùng Bùi Châu Hiền quen thuộc, còn có… hương vị huyệt nhỏ .
Cô không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào, có chút ngọt, lại có chút tanh, thật kì lạ.
Đột nhiên, cô cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng mà ngón tay Tôn Thừa Hoan lại vô cùng linh hoạt, quẩy loạn ở trong miệng cô một lúc, còn bắt lấy cái lưỡi để nó liếm láp một lần nữa mới chịu lui ra ngoài.
“Ăn ngon không?”
“Không ngon.”
“A.” Tôn Thừa Hoan cười khẽ một tiếng, hô hấp phun ở trên cổ Bùi Châu Hiền, cô lại cảm giác cái cổ ngứa ngáy.
Tôn Thừa Hoan duỗi một tay đưa ra phía trước, một tay vuốt ve nhũ hoa, một tay cắm vào mật huyệt, nhẹ giọng nói: “Theo anh học tập, cảm nhận phản ứng của cơ thể mình, nhìn động tác và lực đạo xem cái nào làm em thoải mái nhất.”
Dứt lời, anh cách lớp ren màu đen nhẹ nhàng xoa bóp cặp nhũ hoa đầy đặn của cô một lúc, sau đó, đẩy lớp ren sang một bên để lộ toàn bộ cặp nhũ hoa.
Ngón cái và ngón trỏ nhéo đầu nhũ hoa cô, lúc mạnh lúc nhẹ lôi kéo đầu nhũ hoa.
Mà một bàn tay ở phía dưới, vừa ấn vào âm đế vừa thọc vào sâu trong lỗ nhỏ, nhịp nhàng chọc vào rút ra.
Hình ảnh trước mắt, thật sự quá mức dâm mĩ, Bùi Châu Hiền nhìn chính mình trong gương, bị bác sĩ Tôn áo mũ chỉnh tề dâm loạn trên dưới cơ thể, tâm lý cùng sinh lý đều đã chịu kích thích cực đại.
“A ~ ưm a ~ ha ~” Cô rung rẩy trong vòng tay của Tôn Thừa Hoan.
Nhìn khắp cơ thể cô dần dần nổi lên màu hồng nhạt, con ngươi lạnh lùng kia đã nổi lên ham muốn dục vọng quá rõ ràng, động tác trên tay Tôn Thừa Hoan bắt đầu nhanh hơn mạnh hơn, ngón tay nhanh chóng đâm chọc chỉ hơn chục lần, Bùi Châu Hiền đã không tự chủ được mà run rẩy phun ra một đống lớn dâm thủy bắn thẳng lên gương.
Cả người cô lập tức mất toàn bộ sức lực, nếu như không phải còn dựa vào trong ngực Tôn Thừa Hoan, cô gần như sẽ ngay lập tức ngã xuống mặt đất.
Còn Tôn Thừa Hoan ôm cô đến ghế ngồi xuống, nhìn đũng quần mình càng lúc càng dựng chót vót, nhịn không được cười khổ một tiếng, vội vàng nói một câu với Bùi Châu Hiền: “Hai bộ còn lại không cần thử, anh ở bên ngoài chờ em” Rồi nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.
20☆
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro