[11] Để Anh Đưa Em Về
Lúc Bùi Châu Hiền thay quần áo của mình xong, mặt đỏ hồng đi ra, Tôn Thừa Hoan sắc vẫn vẫn như bình thường ngồi chờ trên ghế sô pha.
Cô vô cùng xấu hổ đưa ba bộ đồ lót cho nhân viên hướng dẫn mua hàng, rồi lấy thẻ ra thanh toán.
Nhân viên bán hàng cầm lấy thẻ của cô, hơi kinh ngạc nhìn Tôn Thừa Hoan đang ngồi trên ghế sô pha.
Thầm nghĩ chắng lẽ hôm nay mình nhìn lầm rồi?
Nhìn người đàn ông ăn mặc như vậy, giơ tay nhấc chân đều toát ra sự giàu có, quý phái, không hề giống người ăn cơm mềm nha!
Hơn nữa vừa nãy anh đi vào đó lâu như thế, dùng ngón chân cũng có thể đoán được có chuyện gì xảy ra ở bên trong…
Nhưng cô gái này rõ ràng là quẹt thẻ của mình, mặc dù kí tên xác nhận cũng là tên của mình.
Tất nhiên những lời này sẽ không nói ra ngoài, cô mỉm cười tự nhiên, xử lí công việc trả lại tiền cho Bùi Châu Hiền, sau đó lịch sự đưa cô ra cửa.”Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến!”
Giọng nói ngọt ngào phát ra từ phía sau, Bùi Châu Hiền âm thầm nghĩ, chắc là sẽ không có lần sau rồi!
Rốt cuộc chuyện xảy ra vừa rồi, thật là quá thẹn thùng!
Mặc dù để kiểm tra kết quả cô mặc thử đồ lót, cũng coi như là đang trị liệu, nhưng mà địa điểm này thật quá đáng sợ mà!
Ra khỏi trung tâm thương mại, Bùi Châu Hiền nói với Tôn Thừa Hoan: “Bác sĩ Tôn, hôm nay thật là phiền anh quá, em đi về trước đây.”
“Anh đưa em về!” Tay bác sĩ Tôn thon dài bình tĩnh cắm trong túi quần, nhàn nhạt nói.
“Á? Sao em lại không biết xấu hồ như thế được! Không cần đâu…”
“Anh không muốn lại xảy ra chuyện buổi sáng trên tàu điện ngầm, điều này có thể sẽ làm uổng phí hết quá trình trị liệu từ trước”
Tôn Thừa Hoan nhàn nhạt bỏ xuống một câu này, chân dài bước đến chỗ xe ô tô.
Mà Bùi Châu Hiền đứng im tại chỗ nghĩ lại lời anh nói, lập tức lại có chút sợ hãi. Hơn nữa, thật ra cô cũng không dám từ chối bác sĩ Tôn. Vì thế nhanh chóng đi theo.
Lên xe, Bùi Châu Hiền nhìn bóng hình xinh đẹp của cô. Tóc dài rối tung, mặc áo sơ mi ngắn, váy ngắn màu đen ngoãn ngoãn ngồi ở một bên, tất cả những suy nghĩ trong đầu anh giờ chỉ còn lại cảnh xảy ra trong phòng thử đồ ban nãy.
Cơ thể cô trắng nõn, lớp ren đen bao lấy hai nhũ hoa căng tròn, dâm huyệt cô róc rách chảy nước…
Cô thật sự động tình chậm hơn một chút so với bạn gái lúc trước của anh ở nước ngoài.
Nhưng mà lúc cô bắt đầu có cảm giác, thời điểm đó cô lại mị hoặc đến cực điểm!
So với bất kì người phụ nữ nào anh từng gặp trước kia, cô là người duy nhất gợi lên trong anh dục vọng nguyên thủy nhất.
Nhưng mà, theo tình hình trước mắt, anh vẫn không thể nóng vội được. Cô vẫn còn có mâu thuẫn kháng cự không thể giải thích được với đàn ông. Mà bởi vì anh là bác sĩ của cô nên cô mới toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, không chút do dự trao cơ thể cô cho anh, tùy ý anh chậm rãi khai phá.
Sự tín nhiệm này quá quý giá, anh không thể làm hỏng hay phá hủy nó.
Chỉ có thể từ từ dụ dỗ.
Một đường suy nghĩ, rất nhanh đã đến dưới tầng tiểu khu của Bùi Châu Hiền.
Có kế hoạch, Tôn Thừa Hoan hôm nay vẫn chưa sẵn sàng lên nhà cô, dù anh vô cùng khao khát.
“Hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, buổi tối về nhà cẩn thận ngâm nước ấm tắm rửa. Lúc tắm, có thể tự mình an ủi cơ thể em giống như anh vừa làm, từ từ cảm nhận nó. Ngoài ra, sáng mai anh đến dưới tầng đón em đi làm, nhớ đúng 8h20 đi xuống. Trước khi em khỏi bệnh đừng dùng phương tiện giao thông không an toàn.” Tôn Thừa Hoan dặn dò từng việc.
“Được, bác sĩ Tôn.” Bùi Châu Hiền cảm động cực kỳ, giọng điệu anh dịu đang lại tràn đầy sức mạnh, làm cô có cảm giác được che chở, bảo vệ.
Cởi dây an toàn, trước khi xuống xe, mặt Bùi Châu Hiền lại đỏ hồng nói: “Bác sĩ Tôn, hôm nay cảm ơn anh, em rất vui vẻ.”
Nói xong. không đợi Tôn Thừa Hoan đáp lại, cô đã nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Để lại mình Tôn Thừa Hoan ngồi ở trong xe, nhìn theo bóng mình cô nhẹ nhàng bước đi, hơi mê mẩn thất thần.
Buổi tối hôm nay, Tôn Thừa Hoan không gọi điện thoại video với cô nhưng Bùi Châu Hiền vẫn rất nghe lời bác sĩ Lương dặn dò. Về đến nhà đổ nước ấm vào bồn tắm, sau đó ngâm mình vào trong nước nóng.
Ngâm một lúc, cô cảm giảc tinh thần mệt mỏi cả ngày, lo lắng cùng với hai chân mệt mỏi thoáng tan đi. Bùi Châu Hiền bắt đầu học theo bác sĩ Tôn ban ngày dạy dỗ, chậm rãi cảm nhận cơ thể mình.
Đôi tay mảnh khảnh lần lượt duỗi vào cái nhũ hoa tròn trịa một nửa lộ ra ngoài không khí một nửa ngâm ở trong nước, mạnh mẽ xoa nắn, một ngón tay đi xuống phía dưới, chạm vào hoa huyệt của mình.
“A ~” Ở trong phòng không có một bóng người, cô nhịn không được nhẹ nhàng rên rỉ.
Tay vuốt ve nhũ hoa chuyển đến đầu nhũ hoa sớm đã đứng thẳng, cô nhớ lại động tác cùng lực đạo khi bác sĩ Tôn an ủi chúng, mạnh mẽ nắm lấy, xoa bóp giống như lôi kéo dây chun.
Động tác trong tay cũng bắt đầu nhanh hơn, cô lay động chỗ âm thần,cảm nhận nó từ từ cứng lên, cùng lúc đó cô cũng cảm nhận được rõ ràng, mật dịch đang chảy ra từ trong lỗ nhỏ, hòa quyện với nước trong bồn tắm.
Nghĩ đến buổi sáng đầu lưỡi bác sĩ Tôn đâm vào trong người, vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đến dục tiên dục tử, Bùi Châu Hiền thử hé huyệt nhỏ ra, chậm rãi nhét ngón tay vào.
“Ha ~” Vừa mới nhét vào một chút, cô đã cảm giác được theo hoa huyệt mở ra, dòng nước bốn phía cũng liên tục mạnh mẽ chảy vào trong. Mà hoa huyệt của cô cũng đang không ngừng chảy nước ra ngoài.
Ra ra vào vào, làm huyệt nhỏ dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Có chút ngứa, có chút trướng, lại có chút nôn nóng khó nhịn.
“A ~ Bác sĩ Tôn ~”
Cô nhịn không được nhắm mắt lại, đâm ngón tay vào sâu bên trong, sau đó rút ra, muốn ôn lại khoái cảm sáng nay ở văn phòng bác sĩ Tôn cùng với trong phòng thử đồ.
Nhưng, không biết vì sao, vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó…
Động tác trên tay nhanh hơn, dứt khoát duỗi cả hay tay xuống, một tay cắm vào lỗ nhỏ, một tay khác không ngừng ma xát âm đế.
“A~ha~aaa~”
Liên tiếp kích thích, cô liên tục thét chói tai, dùng đầu ngón tay giúp mình tiết ra.
Đêm nay, Bùi Châu Hiền ngủ vô cùng say.
Buổi sáng đồng hồ báo thức vang lên, cô lập tức nhớ đến hôm qua bác sĩ Tôn nói muốn đón cô đi làm. Vì thế cô nhanh chóng rời giường rửa mặt.
Ngay sau đó, cô mặc bộ đồ lót màu tím sẫm hôm qua Tôn Thừa Hoan chọn. Sau đó mặc váy đen bóp eo.
Mặc xong cô soi gương, cảm giác mình hôm nay hình như có chút khác biệt.
Trước kia cô cũng từng mặc chiếc váy này, từng được Bảo Kiếm khen váy rất tôn dáng người, nhưng hôm nay mặc vào, cảm giác so với quá khứ càng đẹp mắt hơn.
Có lẽ, bác sĩ Tôn chọn đồ lót thật sự có ma lực thần kỳ?
Đi xuống dưới tầng, xe Tôn Thừa Hoan đã ở cửa tiểu khu.
“Bác sĩ Tôn, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!”
Tôn Thừa Hoan trở lời, tiện thể đánh giá cô đã từ trên xuống dưới.
Dáng người ma quỷ.
Đây là kết luận trong lòng anh sau một lúc đánh giá “Băng sơn mỹ nhân” Bùi Châu Hiền.
20☆
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro