[32] Bác sĩ Tôn đi công tác
Toàn bộ cuối tuần, bởi vì cả người Bùi Châu Hiền giống như là rời ra, đau nhức vô cùng nên cả hai người đều không đi ra ngoài.
Buổi tối chủ nhật, Tôn Thừa Hoan bất ngờ nhận được một cuộc gọi.
Vội vàng nói chuyện vài câu, sau khi cúp điện anh có chút chán nản buồn bực.
Mặc dù không rõ ràng, nhưng Bùi Châu Hiền vẫn cảm giác được.
Vì thế cô hỏi: “Bác sĩ Tôn, có chuyện gì vậy?”Anh vừa nhận điện thoại của bố anh. Ông bảo anh đến thành phố A tham gia hoạt động nghiên cứu thảo luận y học.”
Nghe vậy, Bùi Châu Hiền có chút mất mát.
Dù chỉ có mấy ngày ngắn ngủi nhưng cô đã có thói quen có Tôn Thừa Hoan bên cạnh làm bạn.
Ở sâu trong nội tâm, cô luyến tiếc anh rời đi.
Nhưng mà, cô lại không có tư cách nói gì cả.
Cô chỉ là bệnh nhân của anh, không thể nói anh có thể đừng đi không cũng không thể đi cùng anh, không danh không phận.
“À, vậy anh đi bao lâu?”
“Nói là khoảng một tuần, ngoại trừ hội nghị còn phải tham quan các bệnh viện lớn thành phố A, tìm hiểu một số công nghệ tiên tiến của họ.”
“À.”
Tôn Thừa Hoan nghe giọng nói của cô, đã cảm giác được cô có chút không vui.
Mặc dù anh cũng không muốn chia lìa, nhưng mà như vậy cũng tốt, tiểu biệt thắng tân hôn, nhân cơ hội này có thể cho cô hiểu rõ lòng mình.
Vì thế anh kéo cô vào trong lòng, dịu dàng nói: “Ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ tranh thủ về sớm một chút.”
“Vâng.”
Tôn Thừa Hoan lại giơ tay nhéo nhéo nhũ hoa căng tròn của cô: “Bệnh của em đã sắp khỏi hẳn, bây giờ là thời điểm cuối cùng, dù anh không ở bên cạnh em, nhưng vẫn sẽ hướng dẫn em.”
“Ừm.”
“Được rồi, ngủ đi.” Tôn Thừa Hoan cúi đầu hôn hôn môi cô.
Sáng ngày hôm sau, lúc Bùi Châu Hiền tỉnh dậy, trong phòng đã không còn ai.
Tôn Thừa Hoan không biết đã đi từ lúc nào, cũng không đánh thức cô dậy, lặng yên không một tiếng động.
Bùi Châu Hiền ở trên giường đã phát một lúc, sau đó cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, chỉ thấy có một tin nhắn WeChat mới nhất.
“Tiểu Hiền ngoan, anh đã đến sân bay rồi, ở nhà nhớ chăm sóc mình cho tốt, nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh.”
Bùi Châu Hiền đọc toàn bộ tin nhắn ba lần từ đầu đến cuối, tâm trạng mới tốt hơn một chút.
Những lời thân mật như vậy, giống như…. Chồng đi công tác dặn dò vợ vậy!Vào thứ hai bệnh viện rất bận rộn,Bùi Châu Hiền vốn dĩ trên đường đi làm còn đang suy nghĩ làm thế nào giải thích việc mình thứ 6 nghỉ làm vậy mà khi đến bệnh viện, căn bản không có ai hỏi cô.
Mỗi người đều làm một đống việc, đây là chuyện rất bình thường, cũng giống như cô vậy.
Cô không khỏi thở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng lao đầu vào công việc quen thuộc.
Buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc, thật vất vả mới đến thời gian nghỉ trưa. Bùi Châu Hiền cùng Trí Tú đi xuống canteen trong bệnh viện ăn cơm, đồ ăn ở đây rất ngon. Bởi vì buổi sáng làm việc vô cùng mệt mỏi nên hai người ăn trưa có chút nhiều hơn so với bình thường.
Ăn được một nửa, Trí Tú cười hì hì hỏi cô: “Hiền Hiền, gần đây có phải cậu lại yêu đương rồi không?”
Sở dĩ nói là lại, bởi vì Trí Tú đã từng gặp bạn trai cũa Bảo Kiếm của Bùi Châu Hiền. Mặc dù cô không biết nguyên nhân cụ thể hai người nhưng khoảng thời gian trước nhìn thấy Bùi Châu Hiền trộm khóc nên cô đoán nhất định là nhà trai đòi chia tay.
Trí Tú nói xong, động tác đang ăn cơm của Bùi Châu Hiền chợt ngừng lại một chút, khuôn mặt thoáng ửng đỏ.
Giờ phút này, cô lập tức nghĩ tới bác sĩ Tôn.
Anh bây giờ chắc là đến thành phố A rồi đi, không biết trên đường có thuận lợi không?
“Này, đang hỏi cậu đó, đang nghĩ cái gì vậy?” Trí Tú thấy cô chậm chạp không trả lời, đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt cô.
Bùi Châu Hiền lúc này mới hoàn hồn, theo tiềm thức vội lắc đầu: “Không có a.”
“Không có?” Trí Tú không quá tin tưởng.
Cô nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Bùi Châu Hiền, mặt tỏ vẻ bát quái nói: “Cậu nhìn cậu mấy ngày nay mà xem, ngày nào cũng cầm điện thoại mặt cười đến ngọt ngào. Tớ đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi. Nếu không phải có tình yêu mới, chẳng lẽ cậu quay lại với tên bạn trai cặn bã kia ư?”
“Không có” Nghĩ đến Bảo Kiếm, Bùi Châu Hiền càng phủ nhận nhanh hơn: “Chúng tớ đã hoàn toàn chia tay rồi, sẽ không quay lại đâu.”
“Không phải tình yêu mới, không có quay lại với người cũ. Này, chẳng lẽ tớ nhìn nhầm rồi sao?” Trí Tú lẩm bẩm tự nói.
Không biết vì sao, nhìn cô ấy đau khổ suy tư, dáng vẻ tự mình hoài nghi, trong lòng Bùi Châu Hiền có chút chút áy náy, như thể giống như cô đang lừa gạt cô ấy vậy.
Trí Tú không phải học cùng trường với Bùi Châu Hiền mà đến bệnh viện này mới quen biết.
Tính cách cô rộng rãi hào phóng, mặc dù bề ngoài nhìn Bùi Châu Hiền có vẻ thanh lãnh khó gần nhưng khi quen biết rồi, qua vài lần chủ động nói chuyện cùng với sau một thời gian làm việc chung, cô mới dần dần phát hiện băng sơn mỹ nhân này thực ra là người rất đơn thuần, tính cách cũng tốt, không bao giờ nói xấu sau lưng người khác, vì vậy dần dần cô rất thích cô ấy.
Nhận thấy cảm giác bát quái của mình xưa nay bỗng mất linh, Trí Tú có chút rất khó chấp nhận.
Nhưng mà cô lại chợt nhớ đến một việc khác, vội nói với Bùi Châu Hiền: “Đúng rồi, nếu bây giờ cậu độc thân, tớ vừa đúng lúc nói với cậu một chuyện, bác sĩ Thân khoa chúng ta, cậu có biết không?”
Khoa ngoại chỉ có một bác sĩ nam họ Thân, Bùi Châu Hiền đã tiếp xúc qua vài lần, nghe vậy gật gật đầu.
Trí Tú lại nhìn bốn phía xung quanh, thấy bên cạnh không có ai mới ghé sát vào cô, nhỏ giọng mà nói: “Bác sĩ Thân học cùng trường với tớ, là sư huynh của tớ, bọn tớ đã quen biết nhau từ khi còn ở trường học. Hắn lớn lên đẹp trai, điều kiện gia đình cũng không tồi, trước kia khi còn ở trường học, có rất nhiều người theo đuổi hắn. Nhưng ánh mắt hắn cao, không chấp nhận ai cả.”
Bùi Châu Hiền nghe xong, hơi có chút kỳ quái, Trí Tú đang êm đẹp sao lại nói chuyện này với mình làm gì?
Nhưng mà rất nhanh cô đã hiểu.Chỉ nghe Trí Tú nói: “Thật ra a, khi cậu đến khoa của chúng ta bác sĩ Thân đã thích cậu rồi, còn hỏi tớ về cậu, muốn tớ mai mối cho. Nhưng mà khi đó cậu còn chưa chia tay với bạn trai cũ cặn bã. Sau khi tớ nói với hắn, hắn vô cùng tiếc nuối, nhưng không muốn làm người thứ 3 phá hoại tình cảm. Cho nên vẫn luôn chôn sâu tình cảm với cậu dưới đáy lòng. Nhưng mà rất nhiều lần khi gặp tớ, hắn đều không nhịn được hỏi về chuyện của cậu, rõ ràng là đối với cậu nhớ mãi không. Bây giờ cậu đã chia tay rồi, lại không tính quay lại, sao không suy xét bác sĩ Thân một chút đi?”
“Chuyện này… Không tốt lắm đâu?” Bùi Châu Hiền lúng túng khó xử.
Không nói đến bệnh của cô, bây giờ cô cùng Tôn Thừa Hoan duy trì loại quan hệ mờ ám này, cô cảm thấy mình không còn có thể có gì đó với người khác.
Nào đâu biết rằng, Trí Tú lại chỉ cho là cô đang xấu hổ, nghe cô nói xong đã lập tức cười nói: “Được rồi, được rồi, thử một chút a, không thích thì thôi. Quyết định như vậy nhé, tớ sẽ nhắn tin ngay cho bác sĩ Thân, bảo hắn chủ động liên lạc với cậu.”
Trí Tú nói xong, còn không đợi Bùi Châu Hiền cự tuyệt, đã bay nhanh ra ngoài gửi tin nhắn WeChat.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro