[37] Xác nhận quan hệ|H|

Cho đến khi bị Tôn Thừa Hoan một đường nắm tay về đến nhà, Bùi Châu Hiền vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần.

Chờ đến khi vào cửa, nhìn Tôn Thừa Hoan buông vali hành lý xuống, đi vào nhà tắm rửa mặt, cô mới nhớ tới một chuyện rất quan trọng.

Vì thế cũng đi vào theo, đứng phía sau lưng Tôn Thừa Hoan đang rửa mặt, nhìn anh trong gương, khẩn trương hỏi: “Bác sĩ Tôn, anh vừa nãy là vì giúp em hay là…”

Hay là thật sự muốn em làm bạn gái anh?

Những lời này cô không thể nói ra.

Giống như cô bắt anh xác minh thân phận cho mình vậy.

Có chút ngốc, lại có chút không có tự trọng.

Nhỡ may, anh chỉ muốn giúp cô tống cổ Bảo Kiếm thì sao?

Nàng cứ như vậy thấp thỏm bất an nghĩ, ngay cả khi Tôn Thừa Hoan đánh răng xong rồi cởi áo trên ra rồi mà cô cũng chưa biết.

Chờ đến khi cô cảm giác được bầu không khí có chút không ổn, cô đã bị Tôn Thừa Hoan gắt gao vây quanh.

Anh một bàn tay chống ở trên gạch sứ trắng trong phòng tắm, vừa vây cô ở giữ vách tường anh vừa nói nhỏ nhẹ.”Tiểu Hiền ngoan” Anh cách cô cực gần, giữa hơi thở,Bùi Châu Hiền có thể ngửi được mùi bạc hà tươi mát trong miệng anh.

“Hả?” Cô có chút thẹn thùng, nhưng vẫn đánh bạo trao đổi anh mắt với anh.

Trong mắt bác sĩ Tôn sáng lấp lánh.

Bùi Châu Hiền ở trong đó thấy được chính mình.

“Rất nhiều lời nói của đàn ông giấu ở trong lòng, sẽ không dễ dàng nói ra.”

“Cho nên?” Cô ngây ngốc hỏi, không hề phù hợp với dáng vẻ thanh lãnh của cô chút nào.

“Bác sĩ tâm lý chỉ phụ trách chữa bệnh nhưng không có nghĩa vụ cùng bệnh nhân ăn sáng, mua quần áo, lên giường. Đây là việc bạn trai mới có thể làm.” Tôn Thừa Hoan dịu dàng nói. Ánh mắt anh thâm tình đến nỗi muốn chảy ra nước: “Cho nên, anh cho rằng tình cảm anh đối với em đã biểu đạt rất rõ ràng từ lâu rồi.”

Anh nói nhiều như vậy, Bùi Châu Hiền suy nghĩ cẩn thận một lúc cuối cùng mới hiểu.

Cho nên, ý anh là anh đã thích cô từ lâu rồi, luôn coi cô như bạn gái của anh?

Nhưng mà dường như có điều gì đó không đúng. Lần đầu tiên gặp mặt, Tôn Thừa Hoan bảo cô thay đồ lót mà ngay ngày hôm sau, anh đã cùng cô đi mua đồ lót rồi.

Chẳng lẽ, sớm từ lúc ấy, bác sĩ Tôn đã thích cô…?

Bùi Châu Hiền còn đang suy nghĩ nhưng Tôn Thừa Hoan đã nhịn không được nữa.

Anh chợt cúi đầu, dùng sức hôn lên đôi môi hồng hào non mềm anh đã nhớ mấy ngày nay.

Không cho cô cơ hội suy nghĩ tiếp, miễn cho cô nghĩ càng nhiều, càng thấy anh dụ dỗ cô lên giường bằng cách điều trị bệnh.

Khi đó hình ảnh chuyên gia anh khổ tâm thiết lập sẽ có thể bị hủy hoại hoàn toàn.

“Ưm ~”

Hai người đều khát khô lâu lắm rồi, môi Tôn Thừa Hoan hôn lên, Bùi Châu Hiền đã động tình.

Tôn Thừa Hoab vừa hôn, ngón tay cũng nhấc váy cô lên, sờ soạng quần lót của cô.

“Ồ, em đã ướt ~” Anh vươn tay đung đưa ở trước mặt Bùi Châu Hiền.

“Bác sĩ Tôn, anh thật hư!” Cô hờn dỗi nói, nghiêng nghiêng đầu nheo nhìn anh, ánh mắt mị hoặc quyến rũ.

Bởi vì đã xác nhận quan hệ nam nữ, cuối cùng cô không còn tự ti ở trước mặt Tôn Thừa Hoan nữa. Ánh mắt nhìn anh cũng mang theo tình yêu không hề che dấu.

“Dám nói anh hư?” Ánh mắt Tôn Thừa Hoan chợt hung ác lên, anh dùng sức vặn nhũ hoa cao thẳng của cô, trầm giọng nói: “Vậy anh đây lại hư thêm chút nữa!”

Nói xong, anh nhanh chóng xoay người Bùi Châu Hiền lại, kéo quần lót cô xuống, cắm thẳng vào.

“Aaaa!”

Huyệt mặc dù có chút ướt nhưng chỉ là ở bên ngoài miệng huyệt còn bên trong vẫn còn hơi khô khốc.

Đây vẫn là màn dạo đầu ít nhất từ lúc cô quen biết Tôn Thừa Hoan đến nay.

Cô ngay lập tức hét lên, vặn vẹo eo muốn tránh thoát anh, làm cho hung vật ở trong cơ thể cô đi ra ngoài.

“Bác sĩ Tôn, đau ~”

“Chịu đựng!” Tôn Thừa Hoan tóm lấy mông cô, lạnh lùng nói.

Nói xong, anh ấn chặt eo cô, mạnh mẽ thọc vào rút ra.

Tư thế của hai người bây giờ là nhập từ phía sau. Bùi Châu Hiền đứng đối diện với gương trong phòng tắm, tay giữ trên bệ đá cẩm thạch, người hơi cong. Đây là tư thế thuận tiện nhất mặc Tôn Thừa Hoan từ phía sau cắm vào.

Huyệt lúc ban đầu có chút đau, nhưng mà theo chuyển động đâm mạnh mẽ của Tôn Thừa Hoan cũng với biểu cảm lạnh lẽo của anh ở trong gương, Bùi Châu Hiền rất nhanh đã cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt, phun ra một đống nước đầy mê hoặc cũng làm con đường Tôn Thừa Hoan ra vào càng thêm trơn tru.

“Nói, anh có hư hay không?!” Tôn Thừa Hoan giữ cô lại, từng chút từng chút một, nhanh chóng mà thọc vào rút ra.

Trong gương, vẻ mặt của anh không còn dịu dàng như trước mà nhìn vô cùng xấu xa tà mị.

“A a~ Hư ~” Bùi Châu Hiền bị chuyển động của anh làm cho chảy cả nước mắt.

“A, xem ra sức lực anh còn chưa đủ mạnh, vậy mà em còn dám nói ra lời này?” Tôn Thừa Hoan nói, động tác lại nhanh hơn, đặc biệt đâm mạnh vào chỗ nhạy cảm nhất trong huyệt.

“A ~ ha ~” Bùi Châu Hiền bị anh đâm cho run rẩy, cả người hồng nhạt, ngay cả ngón chân cũng bị kích thích cùng thoải mái mà cuộn tròn lên.

Tôn Thừa Hoan đưa một bàn tay ra phía trước nhéo nhéo xe xe viên Tiểu Đậu Đậu, đồng thời thẳng lưng chuyển động đút vào rút ra không ngừng. Anh dính sát vào Bùi Châu Hiền, cắn vành tai nhỏ nhắn tinh xảo của cô, nói giọng khàn khàn: “Lại cho em một lần cơ hội nữa, anh có hư hay không, hửm?”

“A a ~ bác sĩ Tôn ~” Bùi Châu Hiền cuối cùng biết sai rồi, vội yêu kiều run run nói: “Không hư~ ư ư ~ anh không hư~”

Nhận được câu trả lời mới, trong gương, Tôn Thừa Hoan hiện lên ý cười tà ác ý.

Anh hơi hơi nhướng mày: “Nếu không hư vậy anh đây tiếp tục nhé?”

Nói xong, anh lại lần nữa mạnh bạo cắm nguyên cây côn thịt đỏ tím vào trong huyệt nhỏ mềm mại của Bùi Châu Hiền.

“Aaaaa!”

Bùi Châu Hiền lập tức cao trào. Huyệt nhỏ phun ra một dòng nước, cả người cũng có chút đứng thẳng không vững.

“Lần đầu tiên.”

“Cái gì?”

“Hôm nay coi như là kỉ niệm ngày đầu tiên chúng ta yêu nhau. Để khắc sâu ấn tượng của em về ngày này, anh hôm nay sẽ làm em cao trào 3 lần.”

Trong gương, Tôn Thừa Hoan rõ ràng đang nói lời âu yếm, nhưng nội dung lời nói của anh khiến Bùi Châu Hiền rùng mình.

“Đừng mà~ bác sĩ Tôn, em không thể~” Cô không thể không cầu xin sự thương xót.

“Em có thể, anh là bác sĩ, hiểu rõ cơ thể em nhiều hơn em.” Tôn Thừa Hoan nói xong câu này, đột nhiên hai tay dùng sức, trong nháy mắt xé váy ren của cô thành hai mảnh.

Sau lưng trắng nõn duyên dáng cùng cặp mông tròn đầy của Bùi Châu Hiền chợt lộ ra ngoài.

“Cởi hết, đến đây, chúng ta đi tắm rửa.”

Nói rồi anh rút thanh thịt từ trong cơ thể cô ra, ôm cô bước vào bồn tắm đã xả nước từ lâu.

Ở trong bồn tắm, Bùi Châu Hiền lại một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là dục tiên dục tử.

Nếu vừa rồi Bùi Châu Hiền cao trào dưới sự thô bạo của bác sĩ Tôn, như vậy bây giờ, cô bị sự dịu dàng của anh làm cho tan rã.

Mỗi lần anh cắm vào, rút ra, đều vô cùng nhẹ nhàng chậm chạp. Nhưng mà anh càng di chuyển chậm, dòng nước dọc theo khoảng trống giữa lỗ nhỏ mà anh mở ra chảy vào trong cơ thể cô càng nhiều.

Cuối cùng, huyệt nhỏ Bùi Châu Hiền phình phình, bụng nhỏ cũng phồng lớn lên giống như mang bầu vậy.

“A a ~ bác sĩ Tôn ~ cầu xin anh, mau rút ra đi ~”

Cô cảm giác thật trướng, thật căng rất muốn đi tiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro