[38] Ngọt ngào|H|
Lúc này anh đang dùng tư thế nam trên nữ dưới. Bùi Châu Hiền bị anh đè ở đáy bồn tắm, cơ thể trần truồng nằm một nửa trong nước và một nửa lộ ra bên ngoài.
Hai chân bị bẻ ra mở rộng, thừa nhận anh tấn công.
Khác với Bùi Châu Hiền chịu không nổi, Tôn Thừa Hoan lại có vẻ vô cùng thong thả ung dung, không nhanh không chậm.
Anh vừa liếm mút đầu nhũ hoa cô trên mặt nước, vừa nhẹ nhàng cắm thanh thịt ra vào trong người cô, nhưng mà không hoàn toàn rút ra.
Cũng bởi vậy, dâm thủy của Bùi Châu Hiền cùng nước tắm trong bồn đều bị ngăn chặn lấp đầy lỗ nhỏ.
Cô thậm chí còn hoài nghi, nói không chừng đều đi vào tử cung.
“A ư a ~ Phải ~ Em xin anh, a a~ nhanh xuất đi ~ trướng quá~”
“Muốn anh ra cũng được, gọi một tiếng ‘ ông xã’ anh nghe thử xem nào.” Tôn Thừa Hoan cười khẽ.
“Cái gì? Không… Không được… A a~”
“Vì sao không được? Em đã là người phụ nữ của anh.”
Người phụ nữ của anh.
Những chữ này như có ma lực kích thích Bùi Châu Hiền.
Cô bị những lời này làm cho khiếp sợ cả người run lên. Sau đó, nhịn không được tiểu ra ngoài.
“Aaaa ~”
Cô giơ tay che mặt, rên rỉ khóc. Mặc dù ở trong nước nhưng Tôn Thừa Hoan vốn đang đối mặt với cô nên vẫn luôn cẩn thận quan sát, tự nhiên cũng thấy được dấu vết màu vàng chảy ra từ chỗ Tiểu Đậu Đậu kia, sau đó hòa với nước trong bồn tắm. Màu sắc cũng dần dần nhạt đi rất nhanh đã không còn nhìn thấy.
“Ồ, Tiểu Hiền ngoan, nước tiểu của em.” Anh sung sướng cười khẽ.
“Đều tại anh !”Bùi Châu Hiền đỏ mắt lên án anh.
Thật sự quá mất mặt! Quá xấu hổ!
“Phải phải phải, đều do anh!” Tôn Thừa Hoan tùy ý để cô trút giận đồng thời dưới thân không còn cố ý chậm rì rì nữa, anh bỗng dưng rút ra, làm nước trong huyệt Bùi Châu Hiền thoáng chảy ra một ít, ngay sau đó, lại mạnh mẽ cắm vào.
“Nước lạnh, anh sẽ nhanh một chút.”
Anh dứt lời, ôm lấy nàng, nhanh chóng thọc vào rút ra.Nhất thời, âm thanh va chạm ái muội cùng tiếng rên run run của Bùi Châu Hiền vang vọng khắp phòng tắm.
Cắm vào rút ra khoảng mấy chục phát, Tôn Thừa Hoan cảm giác Bùi Châu Hiền sắp đến rồi, cũng bắn ra cùng cô cao trào lần thứ hai.
Sau đó anh rút nước trong bồn tắm, đỡ Bùi Châu Hiền đã không còn sức lực đứng lên, mở vòi phun rửa sạch cho hai người. Sau khi vội vã lau khô xong, anh ôm Bùi Châu Hiền trở lại phòng.
Muốn nghe xưng hô mà không được nghe, Tôn Thừa Hoan cũng không dễ dàng buông tha Bùi Châu Hiền như vậy.
Hơn nữa, anh nói muốn 3 lần, một lần cũng không có thể thiếu.
Anh đặt Bùi Châu Hiền ở trên giường nằm xong thì đi ra phòng khách cầm điện thoại mình mang vào. Sau khi ấn vài cái anh nghiêm túc nhìn.
Bùi Châu Hiền đã vô cùng mệt mỏi, mặc dù cảm thấy biểu cảm anh có chút kì quái nhưng cũng không còn sức lực hỏi anh đang làm gì.
Nhưng mà một lát sau, Bùi Châu Hiền đã cảm giác được có gì đó không đúng rồi.
Bởi vì từ điện thoại Tôn Thừa Hoan truyền đến tiếng rên đứt quãng liên tục, thanh âm kia, vô cùng vô cùng quen thuộc. Tự mình nghe giọng nói của mình phát ra từ thiết bị điện tử khác biệt rất lớn với giọng mình nói chuyện hàng ngày.
Bùi Châu Hiền nghe thấy giọng nữ cực kỳ mê người yêu kiều rên rỉ bên trong: “A a~ ha ~ bác sĩ Tôn ~ a ~”
Là cô!
Đó là giọng nói của cô!
Hơn nữa, không phải là mấy lần Tôn Thừa Hoan hướng dẫn cô lúc trước mà là buổi tối mấy ngày nay cô tự mình an ủi phát ra.
Vốn đang kiệt sức cô bỗng chốc thanh tỉnh đưa tay muốn đoạt lại điện thoại trong tay Tôn Thừa Hoan.
“Bác sĩ Tôn, anh lấy cái này từ đâu vậy?” Cô vừa xấu hổ vừa kỳ quái.
Tôn Thừa Hoan chính là đang chờ phản ứng của cô lúc này, nghe vậy chỉ chỉ điểm đen trên tủ quần áo đối diện giường: “Anh sợ em ở nhà một mình nguy hiểm nên trước khi ra ngoài đã lắp một cái cameras.”
Cameras?
Quả thật là sét đánh giữa trời quang.
Ngay lúc cô còn đang khiếp sợ. Tôn Thừa Hoan lại giơ lên cao điện thoại vang lên tiếng rên kiều mị : “A ~ a ~ bác sĩ Tôn ~ em rất nhớ anh ~ a ~ bác sĩ Tôn, huyệt nhỏ thật ngứa, rất muốn anh tới thao thao ~”
Mặt đẹp Bùi Châu Hiền nháy mắt hồng rực, cô duỗi dài tay muốn đoạt lấy điện thoại anh, vội la lên: “Bác sĩ Tôn, mau tắt đi, cầu anh, đừng xem đừng nghe nữa.”
“Gọi ông xã, anh sẽ tắt đi.” Tôn Thừa Hoan cười xấu xa nói.
Bùi Châu Hiền cắn môi, nhưng mà ngay lúc cô đang rối rắm, điện thoại lại truyền ra giọng cô: “A ~ ha ~ thật nhanh ~ không được, em không được ~ a ~ bác sĩ Tôn ~ giúp giúp em ~”
Không được, cô không thể nghe tiếp.
Nhắm mắt, cô đành phải ngoan ngoãn nói: “Ông xã, cầu xin anh nhanh tắt đi.”
“Tuân lệnh, vợ yêu.” Nghe được cô gọi, Tôn Thừa Hoan vừa lòng tắt video.
Nhưng mà ngay sau đó, anh đã xoay người áp lên trên người Bùi Châu Hiền trên người, cười nói: “Nếu huyệt nhỏ vợ yêu ngứa, muốn chồng cắm vào. Vậy chồng thỏa mãn em.”
“A ~” Bùi Châu Hiền hét lên kinh hãi, không nghĩ tới vì tắt video, mà đổi lấy anh càng được voi đòi tiên, vội nói: “Không phải, đó là lúc trước.”
“Cái gì lúc trước!” Tôn Thừa Hoan duỗi tay quen thuộc sờ soạng lỗ nhỏ cô. Quả nhiên, nơi đó lại chảy nước. Anh khẽ cười, ngón tay chọc thẳng vào dò xét, nhanh chóng mà đâm thọc: “Vợ yêu, muốn thì phải thừa nhận, em đều ướt thành như vậy.”
“A ~ ha ~ bác sĩ Tôn ~” Vừa mới cao trào hai lần, cơ thể vẫn nhạy cảm như cũ. Hơn nữa, Tôn Thừa Hoan cứ gọi từng tiếng “Vợ yêu” như vậy, cô càng thêm động tình.
“Gọi ông xã!” Tôn Thừa Hoan ấn mạnh lên điểm G của cô, trầm giọng ra lệnh.
“A ~ Ông xã ~ cầu anh ~ cho em ~”
Thay vì bị ngón tay chọc đến tê ngứa khó chịu, cô tình nguyện bị thanh thịt lớn của anh đi vào, cho cô sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙.
“Được, ngay lập tức.”
Tôn Thừa Hoan nói, cởi quần lót ra, động thân cắm vào.
“Aaaa~” Bùi Châu Hiền lại hét lên.
Anh đi vào quá sâu, cô cảm thấy lỗ nhỏ của mình bị anh thao hỏng mất.
“Chân mở ra, đừng vặn vẹo, tránh làm em bị thương.” Tôn Thừa Hoan vừa đâm vừa ra lệnh.
Ngày mai anh còn có kế hoạch khác, nhưng không thể giống như lần trước khiến cô hai ngày không ra ngoài được.
Bùi Châu Hiền nghe vậy, ngoan ngoãn làm theo, hai chân trắng nõn mở rỗng hết cỡ, tùy ý anh rong ruổi.
“A ~ ha ~ chậm một chút ~ ư ư ~” Cô ôm chặt vai rộng lớn của anh. Bởi vì kích thích ngón tay chọc sâu vào da thịt Tôn Thừa Hoan.
Chơi đến hơn nửa tiếng, chờ đến khi cuối cũng Tôn Thừa Hoan bắn ra lần nữa, Bùi Châu Hiền đã hoàn toàn kiệt sức.
Ở trên giường nằm hơn mười phút, mãi cho đến khi cô hồi phục lại tinh thần sau khoái cảm ngập đầu, cô mới nhớ đến một chuyện, hỏi: “Bác sĩ Tôn, không phải anh nói chủ nhật mới về ư? Vì sao hôm nay đã về rồi?”
Thật ra lúc này Tôn Thừa Hoan cũng có chút mệt. Dù sao mấy ngày này vẫn luôn tăng ca thêm giờ, lâu lắm rồi không được ngủ ngon. Hơn nữa vừa rồi anh phải dùng lực, còn phải chú ý không làm cô bị thương.
Anh hơi hơi nhắm hai mắt, dựa vào ký ức chuẩn xác tìm được nhũ hoa cô, nắm nắm đầu nhũ hoa, nói: “Trở về sớm một chút không tốt sao?”
“Không phải, em chỉ là cảm thấy kỳ quái.”
“Anh nhìn video, thấy em vô cùng nhớ anh, mỗi ngày đều phải tự mình chơi, mỗi ngày nhớ côn thịt anh, sợ em quá đói khát nên vẫn luôn tăng ca hoàn thành hết công việc, trước tiên trở về cho em ăn no.” Tôn Thừa Hoan khẽ cười nói.
Bùi Châu Hiền nghe vậy, bị anh nói có chút thẹn thùng, nhưng càng nhiều ngọt ngào, bởi vì cô đã lý giải được ý anh.
Bác sĩ Tôn, anh cũng bởi vì nhớ em cho nên mới về trước hạn, có phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro