[9] Trong Phòng Thử Đồ

Đến khu tầng trệt chuyên bán đồ lót trong trung tâm thương mại nổi tiếng của thành phố, Bùi Châu Hiền cảm thấy thật sự rất xấu hổ.

Xấu hổ không phải vì không mặc quần lót, mà thực tế cả ngày nay lúc cô đi đường đều nhớ rõ khép chặt chân nên đã hơi quen với nó.

Đưa mắt nhìn quanh, khu vực bán đồ lót lớn như vậy, nhân viên cửa hàng không cần phải nói, đều là phụ nữ, thỉnh thoảng cũng thấy vài khách hàng nhưng cũng đều là thiếu nữ trẻ trung.

Còn đàn ông, thật ra cũng có theo đến,nhưng mà đều ngại ngùng đứng ở khu bên cạnh, không đặt chân vào trong khu bán đồ lót.

Lúc trước bạn trai Bảo Kiếm cũng từng theo Bùi Châu Hiền đi mua đồ lót, khi đó, hắn cũng có chút ngượng ngùng ở một bên chờ cô, tùy cô một mình chọn lựa.

Trái lại hôm nay, bác sĩ Tôn dáng vẻ thanh cao văn nhã, bề ngoài cao ráo anh tuấn, quần áo khiếm tốn lại xa xỉ, vừa nhìn đã biết xuất thân bất phàm, lại cố tình hạ mình theo cô chọn lựa từng hãng đồ lót trong cửa hàng.

Không nói đến ánh mắt các khách hàng nữ xung quanh trong cửa hàng liên tiếp nhìn, ngay cả Bùi Châu Hiền cũng cảm thấy anh không thích hợp với nơi này.

Đi dạo qua hai cửa hàng đều không hài lòng, Tôn Thừa Hoan đúng lúc đi qua cửa hàng thứ 3 thì bị Bùi Châu Hiền ở phía sau gọi lại.

“Bác sĩ Tôm…””Nếu không em tự mình vào thôi, em sợ anh không tiện.”

Nghe vậy, Tôn Thừa Hoan hơi mỉm cười, giọng điệu hơi nghiêm túc, nhường mày hỏi: “Em là đang nghi ngờ tính chuyên nghiệp của anh?”

“Không… Không phải.” Bùi Châu Hiền vội lắc đầu.

“Vậy đi thôi, cửa hàng phía trước kia cũng không tệ lắm.”

“Ừ, được.”

Như thế này, Bùi Châu Hiền cũng không dám nói thêm gì nữa, sợ làm anh không vui, cuống quít đuổi theo.

Trái ngược với cửa hàng thứ nhất vô cùng quy củ, cửa hàng thứ hai là kiểu dáng cho thiếu nữ, đồ lót ở đây vô cùng đa dạng.

Có quần lót ren chữ T màu đen, tất lưới, cũng có cả loại màu da có đường viền hoa màu tím sẫm, còn có một vài loại rất độc đáo, có loại vải dệt cực nhỏ, liếc mắt nhìn qua, ngay cả Bùi Châu Hiền nh xưa nay lãnh đạm cũng đều có chút ngượng ngùng.

Trong cửa hàng nhân viên hướng dẫn mua hàng đã gặp qua đủ loại khách hàng, vừa nhìn thấy hai người vào cửa, từ cách ăn mặc đã có thể nhận định người trả tiền chắc chắn là người đàn ông.

Vì thế nhắm mắt đi theo bên cạnh Tôn Thừa Hoan giới thiệu: “Anh muốn chọn kiểu dáng gì cho bạn gái? Chúng tôi có loại tương đối gợi cảm, cũng có thanh thuần, còn có một chút đồ cosplay.”

Bùi Châu Hiền đi theo phía sau, thẹn thùng cực kỳ, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ của Tôn Thừa Hoan.

Thật là ủy khuất cho bác sĩ Tôn, vì chữa bệnh cho cô, còn phải đóng giả bạn trai của cô.

Mặc dù nhân viên hướng dẫn rất nhiệt tình đề cử vài mẫu mới nhất nhưng Tôn Thừa Hoan cũng không gật đầu, mà đi xem một vòng toàn bộ cửa hàng, cuối cùng, mới vừa ý chọn cho Bùi Châu Hiền một bộ ren màu đen, một bộ tơ lụa màu tím sẫm và một bộ màu xanh lá cây, sau đó đưa cho Bùi Châu Hiền nói: “Đi vào thử một chút, mặc xong gọi anh.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Châu Hiền hơi đỏ lên, biết là anh muốn xem hiệu quả, cũng không dám từ chối, vội cúi đầu tiếp nhận mấy bộ đồ lót ít vải đến đáng thương kia, vội vàng đi phòng thử đồ.

Sau đó,Tôn Thừa Hoan cũng thong thả ung dung đi theo phía sau, đi ra ngoài cửa phòng thử đồ ngồi xuống sô pha.

Một lúc sau, bên trong truyền đến giọng Bùi Châu Hiền nhỏ giọng gọi: “Bác sĩ Tôn, được rồi.”

Tôn Thừa Hoan đứng dậy, đi tới gõ cửa: “Mở cửa ra.”

Vì thế Bùi Châu Hiền dựa vào phía sau cửa, mở ra một khe hở, để anh tiến vào.

Ngay khi bước vào phòng thử đồ, Tôn Thừa Hoan đã cảm giác côn thịt của mình ngay lập tức cương lên.

Cảnh tượng trước mắt này không thể nghi ngờ chính là câu hồn đoạt phách người mà.

Bùi Châu Hiền mặc một chiếc áo lót ren màu đen trong suốt, phía trên mỏng đến gần như lộ ra đầu nhũ hoa hồng phấn bên trong.

Tóc đen như thác nước chảy trên bờ vai mượt mà, cả người đứng yên đó, vải đen làm nổi bật cơ thể trắng nõn, khiến cả người cô tràn ngập quyến rũ đầy mê hoặc.

Nếu những bộ đồ lót trước đây làm cho toàn bộ con người cô sạch sẽ thanh khiết thì bộ ren đen trước mắt này biến cô từ thánh nữ băng thanh ngọc khiết trở nên nhuốm màu tình dục phàm trần, câu hồn đoạt phách.

Nhìn xuống dưới, Tôn Thừa Hoan thấy cô vẫn đang mặc váy bao mông, khẽ nhíu mày: “Cởi váy ra.”

“Ừm.” Bùi Châu Hiền cắn môi, từ từ cởi váy đặt lên chiếc ghế bên cạnh.

Hôm nay cô không mặc quần lót, mà quần lót trong cửa hàng không được thử.

Chính vì vậy, lúc này nửa người dưới của cô, ngay cả nơi riêng tư bí mật cũng lộ ra trước mắt Tôn Thừa Hoan.

Một mảnh trắng nõn, không có một sợi lông, đường cong ở hoa huyệt đột nhiên khép lại, làm người khác không khỏi cảm thán thượng đế tạo ra con người thật kỳ diệu.

Đồ lót này đi kèm tất lưới màu đen, bởi vì nối liền với quần chữ T, Bùi Châu Hiền cũng không thể mặc được.

Vì vậy, phần thân dưới của cô đã hoàn toàn trần trụi.

Tôn Thừa Hoan liếc nhìn móc treo quần áo ở bên cạnh, đưa quần chữ T và tất chân cho cô: “Bộ này rất thích hợp, em mặc luôn vào đi, dù sao cũng sẽ mua.”

“Được rồi”Bùi Châu Hiền ngoan ngoãn nhận lấy, nhưng mà, cầm ở trên tay nghiên cứu một lúc lâu, cũng không biết quần chữ T này chỗ nào là mặt trước, chỗ nào là mặt sau.

Tôn Thừa Hoan dĩ nhiên đã nhìn ra. Cô gái này thường ngày lãnh đạm chắc là trước nay chưa từng mua quần chữ T bao giờ, không biết cách mặc cũng là bình thường.

côn thịt của anh dựng đứng ở trong quần thật sự rất khó chịu, ngay lập tức, dứt khoát đi đến phía sau Bùi Châu Hiền đặt quần áo xuống ghế ngồi, sau đó ôm cô ngồi xuống, nói: “Anh mặc cho em vậy!”

“Bác sĩ Tôm…” Bùi Châu Hiền lúc này cả người gần như là lộ ra toàn bộ chỉ trừ áo ngực ren đen bị  Tôn Thừa Hoan quần áo chỉnh tề ôm vào trong ngực, thật sự rất xấu hổ, mắc cỡ cực kỳ.

Nhưng mà, Tôn Thừa Hoan lại không để cô tránh thoát, anh nhẹ nhàng nhéo nhéo cặp mông trắng nõn đầy đặn, sát gần bên tai cô khàn khàn nói: “Ngoan ngoãn một chút, đừng lộn xộn.”

Anh nói quá gần, lúc nói chuyện, hô hấp đều phun lên mặt Bùi Châu Hiền.

Chỗ bị anh niết, tê tê dại dại, cả người Bùi Châu Hiền ngay lập tức mềm xuống, không giãy giụa nữa, mặt đỏ bừng mặc anh tùy ý mặc quần lót cùng tất chân cho mình.

“Này, đây là mặt trước, hai cái dây là mặt sau.” Tôn Thừa Hoan vừa dạy cô, vừa mở dây buộc bằng ren ra, sau đó để đôi chân ngọc tinh xảo của cô xuyên qua, lướt qua bắp chân, đùi, sau đó kéo đến phần eo.

Cái này mà cũng có thể gọi là đồ lót ư? Bùi Châu Hiền rơi vào trầm tư nghi vấn.

Mặt sau hai sợi dây cực mảnh, một trái một phải buộc lên mông cô, bộ phận phía trước, chỉ có một mảnh vải rất nhỏ trực tiếp áp lên chính giữa âm đế và huyệt nhỏ của cô.

Mặc dù ren rất mềm, nhưng lại dán vào da không thoải mái giống như quần lót bình thường cô hay mặc, lại còn hơi đau đớn cùng tê ngứa.

Ngay sau đó, lúc cô còn chưa phát hiện, Tôn Thừa Hoan đã nhanh chóng đi tất ren màu đen cho cô. Cuối cùng, kéo dây tất ren và cạp quần chữ T lên với nhau, như thế, bộ nội y này mới xem như hoàn chỉnh mặc xong.

“Được rồi, đứng lên cho anh nhìn xem nào” Tôn Thừa Hoan nói.

 
20☆+post new

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro