Chương 2

Đúng như dự đoán của Enid, sáng hôm sau là một thảm họa. Đầu tiên, cô đã không nhìn thấy Wednesday, cô ấy hẳn đã dọn giường và rời đi trước bình minh. Và trên hết, cả ngày hôm nay cô không thể tập trung một chút nào. Bất kỳ ai đi ngang qua dường như không tồn tại và những lời nói đều không lọt vào tai cô. Chưa bao giờ trong đời cô rơi vào tình cảnh khốn đốn như vậy, cô thậm chí không thể giải thích được chuyện gì đã xảy ra trong cơn giông bão đêm qua.

Chắc chắn không có thứ gì có thể giúp cô thoát khỏi tình cảnh này. Đến trưa, cô quay lại tòa Ophelia, đi đi lại lại điên cuồng, những ngón tay xoay tròn ra dấu. "Tớ không biết đêm qua tớ đã nghĩ cái quái gì Thing, nó đã xảy ra! Giống như một tia sét kinh dị!" Cô giải thích với bàn tay bị cắt đứt trên tủ quần áo của mình. "Tớ phải làm gì? Tớ nên nói gì bây giờ? Wednesday thậm chí sẽ không cho tớ ôm cậu ấy nữa chứ đừng nói đến chơi đá lưỡi với cậu ấy!" Cô gái tóc vàng đập tay vào má, hồi tưởng lại khoảnh khắc xấu hổ đó. "Tớ thậm chí không thể nhìn cậu ấy lần nữa - tớ không thể."

Thing gõ ngón tay tỏ vẻ thông cảm và thấu hiểu.

Enid rên rỉ trước những phản hồi của anh ấy. "Tớ biết rằng cậu ấy sẽ ghi hận nó, cậu không cần phải nhắc nhở tớ. Thay vào đó, cậu không thể cho tôi một chút động viên được sao?"

Thing gõ một lần nữa, lần này lạc quan hơn.

"Cậu nói đúng. Cậu ấy cũng đã hôn tôi... nhưng Wednesday có lẽ là một góa phụ đen ở kiếp trước, tớ chắc chắn rằng cậu ấy đang chờ một cơ hội tốt để giết tớ." Enid chống hai tay lên hông và cắn môi dưới, cố gắng nhớ lại xem liệu Wednesday đã thực sự đáp lại hay tất cả chỉ  là những hình ảnh trong trí tưởng tượng của cô. Những suy nghĩ dày vò cô không ngừng  cho khi những tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhanh nhẹn quen thuộc phá vỡ chúng.

Trong nháy mắt, Thing trượt xuống sàn và nấp sau bàn. Enid sẽ trốn cùng anh ta nếu cô có thể nhỏ bé và nhanh nhẹn hơn. Đôi mắt của cô quét quanh tìm chỗ trốn, nhưng than ôi, Wednesday đã xuất hiện trước mắt cô.

Cô gái tóc đen mang vẻ mặt trống rỗng đi đến gần bàn của mình, chỉ nhìn người bạn cùng phòng qua khóe mắt. Cô ấy trông vẫn bình tĩnh, như mọi khi.

Thông thường, việc phá vỡ bầu không khí yên tĩnh là sở trường của Enid, nhưng cô đang gặp khó khăn khi mở lời với Wednesday, cô không biết phải nói gì. "Hôm nay cậu dậy sớm nhỉ." Những từ ngẫu nhiên phát ra từ cô, cô tự biết rằng đó không phải là lời mở đầu tốt nhất.

"Cậu thật tinh ý." Wednesday trả lời ngắn gọn.

Enid nhai má trong, dán mắt vào người bạn cùng phòng. "Vậy...về đêm qua..."

Thịch.

Wednesday cố tình làm rơi một trong những cuốn sách xuống bàn khi cô lấy đồ vật ra từ ba lô mình, nó cho thấy cô ấy không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này.

"...Tớ chỉ đang thắc mắc...cậu nghĩ gì về chúng ta..." Enid tiếp tục với những từ ngữ lộn xộn của mình, cuối cùng cô ấy cũng xoay người lại, hắng giọng và 'cứng rắn' hơn. "Cậu đã nghĩ gì?"

"Nếu cậu muốn hỏi về điều đó thì suy nghĩ của tôi là kê cho cậu một loại thuốc ngủ mỗi đêm để cậu không còn vồ lấy tôi khi tôi gặp 'ác mộng' nữa." Wednesday nhún vai, không nhìn cô ấy nữa và tiếp tục lấy những tập tài liệu đặt lên bàn.

Sự bực bội dâng lên trong cô gái tóc vàng, hàm răng nghiến chặt. Tất nhiên Wednesday là rất cứng đầu, cô sẽ không có cuộc nói chuyện đàng hoàng về chuyện này. "Thực ra tớ muốn nhắc lại là cậu đã ép tớ vào tường. Ai là người rung chuông trước hả?"

"Oh. Là việc đó."

"Đúng vậy!" Enid trố mắt không tin nổi. "Việc đó."

"Cơn bão rõ ràng đã ảnh hưởng đến những nhận thức của cậu."

"Cái gì, chờ một chút." Con sói vươn vai và thở hồng hộc. "Do nhận thức của tớ? Xin lỗi chứ, đầu cậu vừa va đập vào đâu à và cậu quên mất rằng cậu cũng đã hôn lại tớ?"

Môi của Wednesday mím chặt, nhưng cô giữ bình tĩnh. "Cậu đang phóng đại thôi, tôi không làm điều đó."

"Có cậu đã làm! Thing cũng nhìn thấy!"

Ngay lập tức, Wednesday trừng mắt nhìn bàn tay, dường như cô ấy đã phát hiện ra chỗ ẩn nấp của anh ta từ lúc cô bước vào.

Thing nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, tất nhiên anh không muốn bị ném ra khỏi ban công lần nữa!

"Đợi đã, quay lại đây Thing!" Enid năn nỉ. "Hãy kể cho cậu ấy những gì anh đã thấy!"

Bây giờ Wednesday trở nên vô tư hơn đối mặt với Enid. "Có vẻ như cậu đã mất nhân chứng duy nhất của mình. Thay vì lãng phí thời gian tạo ra những câu chuyện bằng trí tưởng tượng, tôi khuyên cậu nên cân nhắc việc đi ngủ đi. Cậu đã mất đi lợi thế trong chuyện này."

"Cậu biết gì không," Enid cười cay đắng, "Cậu nói đúng, không có gì xảy ra cả. Chắc là tớ vừa bịa ra mọi chuyện thôi." Cô dùng hai ngón tay ra hiệu đầy mỉa mai và bước ra cửa. "...con mèo đáng sợ."

"Xin lỗi cậu nói gì?"

"Như cậu vừa nghe."

"Hãy rút lại lời ám chỉ ghê tởm đó đi, đồ khốn." Wednesday bước ra khỏi bàn mình, tiến đến áp sát vào người sói.

"Nếu không thì sao?" Enid xoay người, bước lùi ra sau. "Cậu sẽ lườm tớ đến chết à?"

"Không, tôi e rằng đó không phải là một cái chết thích hợp cho cậu." Cô gái tóc đen bắt đầu tiến lại gần hơn, tính toán xem liệu cô có bắt được con sói trước khi cô ấy có cơ hội bỏ chạy hay không.

Xác suất có vẻ đầy hứa hẹn.

"Thật ngọt ngào-" Cô gái tóc vàng cắt ngang mình khi Wednesday lao về phía cô, cô cúi người xuống theo bản năng, suýt chút nữa đã bị bắt lấy. Một động tác phản đòn, Enid đã đến sau Wednesday và vòng tay ôm lấy cô ấy. "À há! Bắt được rồi, roomie!"

Niềm tự hào của Wednesday có một vết nhơ vì đôi khi cô tính toán sai khả năng cảnh giác của Enid. Cô không cho cô ấy thỏa mãn nếu cô trở nên giận dỗi mà thay vào đó, cô thoải mái dựa vào cô ấy. "Touché.(Đáng đánh)"

"Thấy chưa? Tớ không chỉ có mỗi khuôn mặt xinh đẹp." Enid đang tận hưởng khoảnh khắc này, mặc dù cô cảm thấy ngày càng khó tập trung khi mùi hương của Wednesday ập đến, giống như đêm qua. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm xuống chiếc cổ trắng nõn của cô gái ấy, cô đã bị thôi miên bởi mạch đập nhẹ nhàng bên dưới lớp da.

"Đúng là cậu có một khuôn mặt rất đẹp."

"Hửm?" Ánh mắt con sói ngước lên, má cô đỏ bừng.

Wednesday đảo mắt, cô giậm nhẹ gót chân vào ngón chân của Enid.

"Úi!" Cô gái tóc vàng buông cô ấy ra và nhảy xung quanh bằng một chân. "Chơi không đẹp!"

"Đó là bài học đầu tiên trong đời." Wednesday xoay người và ấn ngón tay vào trán Enid, thực tế là đẩy nhẹ một cái, khiến cô ấy mất thăng bằng. Thật may mắn khi người sói ngã xuống giường của cô. Wednesday sẽ không bao giờ thừa nhận rằng cô có mong đợi điều này hay không.

Điều quan trọng bây giờ là bàn cờ giờ đã lật ngược một lần nữa.

Enid hầu như không có cơ hội để xác định xem mình đang nằm trên giường của ai, cô chống khuỷu tay lê người về phía sau nhưng không lui thêm được nữa khi Wednesday đã trườn lên người cô. Những con bướm bay tán loạn trong bụng Enid, đôi chân giờ đây cảm thấy nặng trĩu và không còn xương sống.

Hành hạ con sói là một niềm vui đơn giản của Wednesday - cô ấy trông giống như một con ruồi nào đó đã bị mắc sâu trong mạng nhện. "Bây giờ..." Wednesday cúi mặt xuống cách Enid một inch. "Cậu vẫn nghĩ rằng tôi đáng sợ?"

"Không, giờ là kinh khủng." Enid dường như đã mất kiềm chế khi bắt đầu nhìn chằm chằm vào môi bạn cùng phòng. Cô hơi mất bình tĩnh và rướn người lên để hôn, nhưng Wednesday cố tình nhấc người ra khỏi tầm với. Giờ đây, mặt con sói càng đỏ hơn khi cô ấy đã để lộ bản tính của mình.

Wednesday nắm lấy tay của Enid và ghim chúng vào mỗi bên đầu của cô ấy. "Cậu rất buồn cười trong sự tuyệt vọng này."

"Ugh, thả tớ ra để tớ chui xuống hố và chết cho rồi." Enid rên rỉ và quay mặt khỏi người bạn cùng phòng, áp má vào gối.

"Sẽ rất thú vị khi chứng kiến cảnh đó." Wednesday đồng tình như mọi khi. Đôi mắt vô cảm mang lại lợi thế quan sát cho cô ấy, cô muốn xem mình có bao nhiêu quyền lực với người bạn cùng phòng sôi nổi của mình và cô hạ thấp miệng xuống cổ cô ấy. Thử lướt môi mình trên làn da ngọt ngào đó.

Những cơn dục vọng chạy dọc sống lưng Enid, buộc cô ấy phải ưỡn người lên. Một tiếng rên rỉ nhẹ ngoài mong đợi phát ra. Cô siết chặt tay của Wednesday khi những nụ hôn từ từ lan tỏa đến mạch đập của cô. "Wednesday..."

Ôi không.

Nó đã xảy ra.

Cô đã rên rỉ gọi tên cô ấy.

Trò chơi kết thúc.

Thật kỳ lạ, Wednesday cảm thấy cấp bách hơn là tự hàochiến thắng. Cô tự trấn an bản thân rằng cô hoàn toàn có thể kiểm soát được (mặc dù còn nghi ngờ) khi há miệng ngậm lấy da Enid và mút.

"...Wednesday..." Cô gái tóc vàng nghe có vẻ khó thở và vô thức ưỡn hông và ngửa đầu ra sau.

Cô gái tóc đen tiếp tục công việc chăm sóc của mình, khi thưởng thức việc Enid Sinclair rên rỉ khó chịu bên dưới cô. Cô ép đùi chặt hơn vào hông cô ấy để ngăn những cú giật mạnh bất ngờ. Cho đến khi cô thỏa mãn và dừng lại. Wednesday ngồi dậy và bước xuống khỏi người bạn cùng phòng còn đang bối rối của mình. "Cún ngoan." Cô thưởng cho cô ấy một cái vỗ nhẹ lên đầu.

Enid cố gắng lấy lại bình tĩnh và khống chế hơi thở nặng nề của mình. Đôi mắt cô ấy lại nổi lên dục vọng, cô chống lại sự thôi thúc mong muốn vồ lấy Wednesday. "Cái quái gì vừa xảy ra vậy?"

"Tôi vừa trả thù một cách thích đáng."

"Xin lỗi?" Lông mày Enid nhăn lại bối rối cho đến khi cô nhận ra cổ mình mềm đến như thế nào. Cô bật dậy khỏi giường và nhìn vào chiếc tủ có gương gần nhất, và thấy một dấu hickey khá lớn trên da thịt mình. "Wednesday! Không thể nào!"

Wednesday đang tiến ra cửa, nhưng dừng lại ở ngưỡng cửa. "Lần tới nếu cậu cố gắng hôn tôi, chúng sẽ có màu đen và xanh."

"Đợi đã..." Enid sửng sốt khi nhìn cô gái. "Cậu sẽ cho tôi những dấu hickey ở khắp nơi?"

"Ồ không" Wednesday lắc đầu. "Tôi sẽ đánh cậu đến chết." Cô nói rõ trước khi rời đi.

Enid ngồi thụp xuống tủ quần áo, những ngón tay chạm vào cổ mình. Tim cô vẫn chưa ngừng đập mạnh, nó sẽ mất một lúc. Cô không biết liệu mình đang sợ hãi hay bị kích thích quá mức. Nhưng cô biết một điều chắc chắn rằng: nước đi tiếp theo sẽ là của cô. Wednesday Addams đã không vượt ra khỏi ranh giới nguy hiểm nhỏ bé đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro