30.

Son SeungWan điên mất! Nếu bị kẻ khác cưỡng bức trước mặt Son DoHuyn, cô thà chết còn hơn!

Thằng biến thái Kang Chul!

"DoHuyn! !! Cứu chị! !! !"

Giờ phút này, hai mắt Son DoHuyn đỏ ngầu, không biết tìm được sức lực từ đâu ra, cậu thét lên một tiếng như hóa điên, ném bay toàn bộ bảy tám người đang đè lên người mình.

Cậu tung đòn về phía Kang Chul, một tay giành lại Son SeungWan trong tay gã, ôm cô vào lòng thật chặt. Đồng thời đá một cú vào ngực Kang Chul, gã ta bị bất ngờ, ngã vật xuống đất.

Son DoHuyn ôm Son SeungWan chạy ra ngoài, những người phía sau đuổi theo như đám quỷ hút máu, vây lấy cậu tẩn cậu một trận. Son DoHuyn ngã xuống đất, vẫn ra sức che chắn Son SeungWan, không muốn để cô chịu bất cứ tổn thương nào.

Son SeungWan bị cậu ôm siết vào lòng, nắm tay đặt trên cơ thể gầy gò của cậu, thấy môi cậu bị cắn đến trắng bệch mà không kêu rên một tiếng. Mắt cô ươn ướt: "Không cần bảo vệ chị".

Cậu bị chúng đánh trúng, nặng nề gục trên người cô, thì thầm bên tai: "Tôi đếm đến ba! Chị phải chạy ra ngoài, không được quay đầu lại!"

Son SeungWan nhìn khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn kiên cường của Son DoHuyn, đột nhiên phát hiện ra, em trai cô hình như đã thay đổi rồi! "Một, hai", cậu chậm rãi nới lỏng vòng ôm, "ba!". Cậu đẩy phắt cô ra, hét "Chạy đi!".

Son SeungWan được cậu đẩy khỏi vòng vây, nhưng cô vẫn chìa tay muốn kéo Son DoHuyn theo, lại bị cậu hất mạnh tay ra: "Bảo chị chạy đi mà! Chạy mau!".

Son SeungWan giật mình, đột nhiên xoay người, không cho phép mình chùn bước chạy vụt ra ngoài. "SeungWan, chạy mau!" Cậu hét sau lưng cô.

Đầu óc Son SeungWan trống rỗng, cô liều mạng chạy ra ngoài, đi báo cảnh sát, đi tìm cứu binh!

Cô sợ cái nơi bẩn thỉu và gã đàn ông điên cuồng này. Bị kẻ khác cưỡng bức trước mặt Son DoHuyn còn đau đớn hơn cả chết! Cô chạy đi theo bản năng, nhưng bỗng một tiếng súng vang lên, nổ đoàng bên chân cô.

Nền xi măng cốt thép có thêm một lỗ đạn, vỏ đạn đập vào đùi Son SeungWan, đau đến mức có cảm giác như bị xuyên qua.

Chân Son SeungWan mềm nhũn, ngã xuống đất. Toàn thân cô lạnh toát, sao lại có súng? Vỏ kim loại này lách cách dưới đất đó chính là một đầu đạn!

Son SeungWan cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy Son DoHuyn bị ấn đầu xuống, cây súng nơi tay Kang Chul đang chĩa thẳng vào cô, nòng còn bốc khói.

Lòng Son SeungWan trĩu xuống từng chút từng chút một, nỗi tuyệt vọng và bất lực xưa nay chưa từng có như một con sóng triều quét sạch cô đi.

Hôm nay, cô và Son DoHuyn hoặc chết, hoặc sống không bằng chết.

Kang Chul lắc lắc cây súng trong tay, nở nụ cười khinh miệt: "Lại đây".

Son SeungWan chế ngự thân thể mềm nhũn, chậm chạp đứng lên, đón đầu họng súng đen ngòm sâu hoắm kia, đi đến từng bước một.

Một luồng ánh sáng từ khung cửa sổ trên cao rọi xuống, soi sáng nửa khuôn mặt xinh xắn của cô, trắng đến độ trong suốt, như lấp lánh hào quang, đẹp như đồ sứ men ngọc thượng hạng.

Kang Chul ngả ngớn nhấc tay lên, muốn sờ mặt cô. Son SeungWan im lặng bình tĩnh nghiêng đầu đi, tránh tay gã, kết quả, mặt cô đối diện thẳng với hòng súng trong tay gã.

Họng súng đen ngòm làm người ta lạnh cứng cả người!

Kang Chul nhìn nửa gương mặt bình thản của Son SeungWan, không hiểu sao lại cáu lên, bắt lấy quai hàm cô, vặn đầu cô quay sang: "Giả vờ bình tĩnh cái gì?".

"Kang Chul, mày có gan thì đấu với một mình tao thôi! Cho dù tao bị mày đánh chết, tao cũng tuyệt nhiên không kêu một tiếng, cầm súng giả vờ làm cái quái gì?" Son DoHuyn đấm đá những kẻ đang giữ chặt cậu, gào lên với Kang Chul.

Vẻ mặt Kang Chul đầy hung tàn, gã bắn thẳng vào chỗ đất ngay trên đỉnh đầu Son DoHuyn. Son SeungWan run lên, Son DoHuyn thì không: "Kang Chul, mày chột dạ rồi. Mày...".

Lần này họng súng của Kang Chul nhắm ngay Son DoHuyn, nhưng Son SeungWan nhanh tay nhanh mắt, đánh "bốp" vào tay gã, viên đạn bắn chệch lên trên trần nhà.

Son SeungWan cười khẩy: "Mày vốn chột dạ mà".

Kang Chul âm trầm nhìn Son SeungWan giây lát, nghiến răng kèn kẹt, lại để súng lên mặt Son SeungWan.

Son SeungWan bỗng thấy mặt mình lạnh toát, dây thần kinh toàn thân đều căng ra, sợ hãi là chuyện tất nhiên. Nhưng cô sợ đến mức đến run cũng không run nổi, cả người cứng lại như một cây cung sắp sửa bị gãy lìa.

Cây súng trong tay Kang Chul chậm rãi dịch xuống, từ cổ Son SeungWan, qua xương quai xanh xinh xinh, lướt qua chỗ áo rách, xuống mãi rồi dừng lại ở vòng eo thon.

Kang Chul cười thâm độc: "Tôi không muốn ra tay, cô em tự cởi đồ ra đi". Nói xong, gã vỗ vỗ cây súng vào eo Son SeungWan. Son SeungWan cắn chặt răng, không nói gì, cũng không làm gì.

Kiếp trước, cô đã trải qua bao lần nhục nhã thế này, nhưng trước mặt Son DoHuyn... Bất lực và tuyệt vọng! Cô thà chết còn hơn!

Son DoHuyn đã hoàn toàn chết lặng!

Cậu không thể trơ mắt nhìn Son SeungWan bị Kang Chul cưỡng bức, càng không thể trơ mắt nhìn Son SeungWan bị bắn chết! Tại sao lại lâm vào tình cảnh này?

Báo ứng ư?

Cậu hối hận. Tràn ngập trong lòng cậu là sự hối hận.

Cậu không nên ham chơi, không nên gây tai họa, không nên đã vô dụng còn khoe mẽ, không nên lãng phí thời gian, không nên gây thù chuốc oán, không nên không nghe lời Son SeungWan nói.

Quá nhiều cái "không nên", tất cả đều do cậu!

Tất cả đều tại cậu, nhưng cậu lại không đủ sức cứu được Son SeungWan!

Ông trời bắt cậu trả giá cho những lỗi lầm trước đây, nhưng vì sao lại giáng nó xuống đầu Son SeungWan.

"Kang Chul, tôi nhận lỗi! Tôi nhận lỗi với Kang Selena! Tôi nhận lỗi với anh! Tôi nhận lỗi với nhà họ Kang! Tôi nhận lỗi! Xin lỗi anh! Lỗi tại tôi! Anh có làm gì thì làm tôi đây này! Anh thả chị ấy ra! Thả chị ấy ra!"

Nước mắt Son DoHuyn trút như mưa: "Kang Chul, mày thả chị ấy ra! Mày có giỏi thì giết tao đi! Mày lôi một cô gái ngu ngốc như chị ấy vào thì còn là cái giống đàn ông gì? Mày có gan thì giết tao đi, mày giết tao đi! !!".

Kang Chul khịt mũi khinh bỉ, lại nhìn Son SeungWan, lặp lại một lần nữa: "Tôi không muốn tự mình ra tay".

Son SeungWan ngước lên nhìn Kang Chul, ánh mặt bình lặng đến đáng sợ. Giọng cô nhẹ bẫng, nhưng cũng có trọng lượng khác thường: "Ngại quá, tao cũng không muốn ra tay, mày nổ súng đi!".

A, thật nực cười mà! Giờ phút này bất kể là cô hay Son DoHuyn, nếu còn sống, thì cũng khổ hơn cả chết! Đây là thứ mang tên "số mệnh" ư?

Kang Chul giật mình, bỗng nhiên thấy run sợ. Gã vẫn cho rằng cháu trai Son DoHuyn nhà họ Son không có tiền đồ, cháu gái mới Son SeungWan nhà họ Son yếu ớt vô dụng, song lúc này, gã phát hiện hình như không phải thế. Hơn nữa, nếu hôm nay thả hai chị em này ra, chắc chắn nhà họ Kang đã chôn mầm tai họa.

Bất tri bất giác, hắn giơ súng lên, chỉ thẳng vào đôi mắt trong veo của Son SeungWan, tán thưởng: "Mắt đẹp thế này mà phải phá hủy, đáng tiếc thật!".

Son SeungWan lặng lẽ nhìn họng súng sâu hoắm đen ngòm, phảng phất hơi thở tử thần kì dị, cô lạnh toát người, đầu óc trống rỗng, nhưng cũng đành bó tay.

Tựa như kiếp trước khi cô rơi từ trên tòa nhà cao ốc xuống, thật ra bản thân không muốn chết, nhưng lại rất rõ rằng không một ai có thể cứu được mình. Tuyệt vọng thực sự là một cảm giác đáng sợ!

Son SeungWan lạnh cứng người, cô thấy ngón tay Kang Chul bắt đầu bóp cò súng, trái tim lập tức vọt lên tận họng, không đập nữa.

Cô quá sợ hãi, che mặt theo bản năng.

Tiếng súng nổ tung trên đỉnh đầu cô như sấm sét, âm vang khắp kho hàng vắng vẻ!

Dư âm qua đi, thế giới lặng im phăng phắc, chỉ còn tiếng tim đập rất nhanh rất rõ nét của cô, chứng tỏ giờ cô vẫn còn sống!

Son SeungWan bưng mặt, hai tay không ngăn nổi cơn run rẩy, chậm rãi hé tay ra thì thấy tay Kang Chul buông thõng như bị rút gân, súng của gã đã bị đập nát.

Nhìn theo tầm mắt gã, cửa kho hàng mở tung, bên ngoài kho hàng âm u là ánh sáng rực rỡ mùa hạ, chói chang nhức mắt. Sáu bảy người đàn ông áo phông đen quần rằn ri, chỉnh tề xếp thành một hàng, tư thế trang bị giống nhau như đúc.

Cánh tay cuồn cuộn cơ bắp rắn rỏi cầm súng trường tấn công G36T, đang trong tư thế ngắm bắn, không hề nhúc nhích chĩa về phía này.

loại súng do Heckler & Loch của Đức thiết kế sản xuất từ đầu những năm 1990, được đưa vào sử dụng trong quân đội Đức xuất khẩu sang nước ngoài.

Phía trước những người áo đen là một chàng trai trẻ, sơ mi khoác ngoài áo phông, quần jeans, hoàn toàn khác biệt với không khí nguy hiểm trong giờ phút này.

Anh ta cũng đang giơ tay, đầu nghiêng sang một bên, một mắt nheo một mắt nhắm, đôi mắt bên dưới mái tóc xòa xuống không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Hình như anh ta nổ súng.

Nhưng trong tay anh ta vốn không có súng!

Anh ta chỉ chĩa về bên nào, đằng sau đã có người ngắm trúng bắn đạn rồi.

Son SeungWan nhìn một loạt họng súng đối diện, cảm thấy chàng trai nom có vẻ lãnh đạm này hết sức nguy hiểm. Lúc Son SeungWan nhìn sang toàn bộ phần báng súng trong tay Kang Chul cũng đã bị bắn nát như tương.

Chàng trai như đã bắn trúng con mồi, đồng thời thu tay lại, mở to mắt, ngẩng đầu lên, khẽ nhếch mép. Son SeungWan há hốc miệng, Oh SeHun chạy đến đây làm gì?

Một đám lâu la vốn đang đè lên Son DoHuyn đã mặc xác cậu, tất cả lao đến chỗ hàng hóa chất đống, nháy mắt đã mỗi kẻ một súng, nhất tề hợp cạnh Kang Chul.

Tay Kang Chul không bị thương nặng lắm, rút luôn một khẩu súng khác từ trong ống quần ra. Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào?

Son SeungWan cuống cuồng chạy đến chỗ Son DoHuyn, cậu đã có thể tự đứng dậy, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị cô túm cổ kéo luôn vào trong đống thùng phuy đổ ngả đổ nghiêng.

Phải rút lui khỏi trung tâm chiến trường, bằng không, hai con tôm tép vô tội này cũng bị bắn rỗ như cái sảng mất!

Ánh mắt đang đuổi theo Son SeungWan của Oh SeHun chợt lóe lên. Không ngờ cô mặt xám mày tro, áo quần xộc xệch, tóc tai rối bù mà vẫn rất nhanh nhẹn.

Son SeungWan thật không lòng nào để ý đến anh, chỉ một lòng quan tâm xem Son DoHuyn sao rồi.

Hai má Son DoHuyn đỏ bừng, oán hờn trợn trừng mắt. Cậu bị chúng đánh mãi thì chẳng sao, giờ chỉ bị chị bóp cổ có khi lại chết! Kéo người ta đi mà lại túm cổ thế à? Cậu bị kéo sắp thành hươu cao cổ luôn rồi!

Son SeungWan thấy Son DoHuyn tức anh ách, không biết vì sao cậu lại ức chế như thế, liền đặt ngón trỏ lên miệng, ra hiệu cậu đừng lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro