Chap: 6


Ra về


Vì  JooHyun học trên em một lớp nên số tiết học cũng tăng lên, em kiên nhẫn ngồi chờ cô ở ghế đá. Lâu lâu đung đưa hai chân rồi hát vu vơ một bài nào đó mà em thích. Chuông báo hết giờ cuối cùng cũng reng lên, SeungWan ngồi ở dưới vui vẻ đưa mắt nhìn lên lớp JooHyun, mong chờ hình ảnh cô xuất hiện


Ầm


Tiếng sấm vang lên làm em giật mình, rồi từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống, em nhìn lên trời thấy có đám mây đen nhỏ xíu nên tưởng mưa nhỏ, quyết định ngồi hứng mưa chờ crush cho lãng mạn. Nào ngờ chút nữa nguyên một đám máy đen bự thiệt là bự kéo tới mưa ào xuống một cái. Em lật đật cầm balo chạy vào hành lang đứng, tìm được chỗ trú rồi nhưng mà người em ướt nhẹp...



JooHyun soạn sách cất vào cặp, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa rồi. Trong đầu cô liền nghĩ ngay đến hình ảnh của SeungWan, không biết là đứa nhóc đó...


- JooHyun! Mưa rồi, cậu có mang ô không?


JooHyun còn đang nghĩ thì một giọng nam ấm áp truyền đến tai cô. JooHyun quay sang nhìn, là lớp trưởng Park BoGum. Cô nhẹ giọng đáp


- Hôm nay... Mình quên đem rồi


- Tốt quá - BoGum có chút phấn khởi nói


- Hả?


- À, không. Ý mình là nếu không mang theo ô thì về chung với mình nhé! Ô của mình rộng lắm
BoGum này đã để ý JooHyun từ lâu, nay lại còn có dịp cùng người đẹp đi về. Sướng hết sức! JooHyun suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu từ chối. Cô nói có người đang chờ mình ở dưới, không cần lo rồi bỏ đi để lại BoGum đứng ngơ ngẩn. Sau đó cũng chạy theo sau JooHyun...


Dưới này SeungWan lạnh đến run người, mặc dù em đã đứng sát vào trong rồi mà nước mưa cứ tạt vào người em, giày cũng dơ hết rồi..


- SeungWan? Sao cậu chưa về?


SeungWan nhìn về phía phát ra tiếng nói, là YoonDo. Em chưa kịp mở miệng đáp thì YoonDo bước đến gần, đưa tay lau nước mưa dính trên mặt em, lo lắng hỏi


- Cậu ướt hết rồi nè. Còn đứng đây nữa sẽ cảm đó


- Mình không sao - SeungWan mỉm cười nhìn cậu


Nam YoonDo không đáp, cậu từ từ cởi chiếc áo khoác trên người mình rồi choàng qua cho em. SeungWan đỏ mặt, vì bản thân em là người nhạy cảm, những hành động lãng mạn giống trong phim này thường làm em cảm thấy ngại. Nhưng mà ước gì đó là JooHyun, thì tốt biết mấy


- Chà ~ Nam YoonDo, nhóc lãng mạn quá ha ~~


JooHyun không biết từ lúc nào đã đi xuống tới dưới, và những hình ảnh sến súa như trong phim kia đã thu hết vào tầm mắt cô. Không hiểu sao trong lòng cảm thấy khó chịu. BoGum theo sau JooHyun nhìn thấy liền giở giọng trêu đùa với cậu em mà mình quen biết. SeungWan nghe tiếng nói thì quay lại phía sau, thấy JooHyun đứng đó liền bỏ áo khoác của YoonDo  xuống vui vẻ chạy đến gọi ' JooHyunie ơi ' ngọt xớt


- Em ướt như thế đừng lại gần tôi. Tôi không muốn bị cảm đâu


JooHyun lạnh giọng nói với em rồi bỏ đi, BoGum lật đật đuổi theo, mở dù che cho cô rồi theo cô về. Để lại em đứng ngẩn người không biết chuyện gì, sau đó nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc rồi cười trừ


Nhìn mình ướt nhẹp như vậy, chắc chị ấy không thích...


YoonDo nhìn em rồi cúi nhặt cái áo khoác lúc nãy em cởi bỏ, bước đến khoác lên người em rồi mở dù, cùng em ra về. SeungWan suốt đường về không nói lấy một lời khiến YoonDo vô cùng lo lắng, cậu quay sang nhìn em, đôi mắt của em trông buồn quá. SeungWan đột nhiên dừng chân, nhỏ giọng nói với YoonDo


- Cậu đưa mình đến nhà của tiền bối JooHyun với.. Mình sẽ chỉ đường..


YoonDo hơi bấy ngờ nhưng cuối cùng cũng đưa em đi đến nhà JooHyun



Phía bên đây. Dọc đường về JooHyun hậm hực cũng không nói một tiếng nào, cứ nghĩ tới cảnh lúc nãy mà bực bội. Nhưng mà khoan, sao cô lại bực? Không phải cô nói là không thích con nhóc đó sao? Khó hiểu


BoGum kia cứ luyên thuyên mãi không thôi. Cuối cùng cậu ta mở lời rủ JooHyun chủ nhật này đi chơi với mình. JooHyun lắc nhẹ đầu


- Mình bận rồi


- Hôm đó là ngày sinh nhật mình. Mình chỉ muốn đi cùng với cậu thôi...


BoGum buồn bã nhìn JooHyun, hy vọng cô đồng ý. Và rồi cô gật đầu đồng ý thật Kệ đi, dù sao hôm đó cũng là sinh nhật cậu ta. Đến trước cổng nhà JooHyun từ khi nào không hay, cô quay sang cảm ơn BoGum, vừa định vào nhà thì BoGum kéo tay mạnh tay cô, ôm vào lòng. Vừa thay, SeungWan lúc đó cũng đã nhìn thấy, em nhanh chân quay lưng bước đi, YoonDo nhìn cảnh đó hơi bất ngờ Ông anh này bạo dữ, thấy SeungWan rời đi liền đuổi theo sau...


JooHyun hoảng hốt vì cái ôm kia sau vài giây định thần lại liền đẩy BoGum ra. Tên kia chỉ gãy đầu cười cười nói


- Um.. Cảm ơn vì đã đồng ý đi chơi với mình...


- Không có gì. Nhưng lần sau mong cậu đừng tự tiện ôm mình nữa


Nói rồi JooHyun quay lưng bước vào trong nhà.  BoGum đứng ở ngoài nhìn theo bóng lưng cô, sau đó cũng rời đi


Phía SeungWan. Em hiện tại đang bị sốt rồi, trong nhà hiện giờ không có ai. Hỏi ra mới biết là ba mẹ em đi công tác từ sáng, tuần sau mới về. YoonDo muốn ở lại chăm sóc cho em nhưng em không chịu, cậu hết cách đành gọi điện cho Kang SeulGi


- Alo. SeulGi!


"...."


- SeungWan đang sốt cao. Cậu sang chăm cậu ấy đi


"....."


- Ba mẹ cậu ấy không có ở nhà


"...."


- Ừ. Mau lên đó


YoonDo cúp máy. Cậu nhìn sang phía SeungWan, em ngủ rồi. YoonDo ngồi ngắm em, em thật là đẹp, rất rất là đẹp, nhưng mà.. em mãi cũng không thuộc về cậu được. YoonDo lúc chiều nay đã nhìn thấy cách em vui vẻ chạy đến bên JooHyun, nghe được tiếng em gọi cô, thấy được đôi mắt đượm buồn của em khi nhìn thấy JooHyun ôm BoGum. YoonDo đủ thông minh để biết được tình cảm em dành cho Bae JooHyun nhiều như thế nào. Chịu thôi, tốt nhất là nên rút lui


Bing boong


YoonDo chạy ra mở cửa. Là Kang SeulGi. Trước khi rời đi, YoonDo dặn dò đủ thứ cho SeulGi, nào là phải cho SeungWan ăn, uống thuốc đúng giờ bla bla bla. SeulGi nàng gật đầu lia lịa rồi đẩy tên nói nhiều kia ra ngoài, đóng cửa lại. Nàng cởi áo khoác ra rồi đi đến bên sofa, đặt tay lên trán để kiểm tra thân nhiệt của em


- Nóng quá


SeulGi nhanh chân chạy vào nhà tắm, nhúng khăn ướt rồi đặt lên trán em. Nàng ngồi bệch xuống đất để canh em, cứ 5 phút là thay khăn một lần, còn tự mình độc thoại


- Đồ ngốc này


- Son SeungWan mới là đồ ngốc


- Cậu có phước lắm mới có một người bạn tốt tính, thông minh, xinh đẹp, dịu dàng như mình. Mưa gió như này mà vẫn chạy đến đây chăm cậu


- Sau khi hết bệnh phải dẫn mình đi ăn một chầu đó



SeungWan không biết đã thức từ bao giờ. Nằm nghe SeulGi kia càm ràm mà bật cười. SeulGi nghe tiếng em cười liền liếc xéo rồi giơ nắm đấm hăm dọa em


- Cười gì?


- Đừng manh động, mình là người bệnh. Cho mình đi tắm đi


SeulGi chậc lưỡi, nàng đứng dậy dìu SeungWan vào phòng tắm rồi xuống bếp nấu ăn (Không biết nấu có ăn được không nữa :))


Chừng mười lăm phút sau em bước ra. Nghe tiếng SeulGi gọi dưới bếp thì chạy lạch bạch xuống. Nhìn thấy tô cháo được đặt sẵn trên bàn liền ngoan ngoãn kéo ghế ngồi xuống


- Thơm quá đi ~ Mà có chắc là ăn được không?


- YAH, cậu xem thường mình đó hả?


- Không có không có


- Ăn đi. Không chết đâu


Seulgi nhăn nhó đặt ly nước cùng gói thuốc xuống bàn rồi kéo ghế ngồi đối diện. SeungWan nhìn thấy SeulGi liền bật cười. Nhìn SeulGi bây giờ thật là giống mẹ em quá haha


SeulGi ngồi đối diện nhìn em ăn ngon miệng như vậy liền nở nụ cười ôn nhu. Sau đó lên tiếng hỏi


- Chuyện của cậu và bà chị kia sao rồi?


SeungWan dừng ăn, em ngước lên nhìn SeulGi nhẹ giọng đáp


- Mình không biết...


- Có chuyện gì sao?


- Chiều nay mình thấy chị ấy ôm một người con trai...


SeungWan cười buồn. SeulGi xót xa nhìn em..



- Không được thì bỏ đi. Chị ấy không có thích con gái


- Biết làm sao được, lỡ thương rồi. Bây giờ muốn dứt cũng không dứt ra được...



END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro