Chương 18: Em đừng làm chị sợ

Trầm mặc hồi lâu làm lòng Tôn Thừa Hoan bắt đầu khủng hoảng, cô không biết làm sao mà nhìn Bùi Châu Hiền, tựa như đứa nhỏ làm sai.

Đến khi cô nghe được câu 'ngồi xuống' nhẹ nhàng truyền vào tai, thấy Bùi Châu Hiền không có dấu hiệu tức giận, cô mới hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô sợ mình không khống chế được, sợ bởi vì việc nhỏ này lại kéo dài khoảng cách giữa hai người mà cô rất vất vả mới có thể thân cận.

"Vì sao em lại muốn diễn kịch? Em thật sự thích sao?" Giọng nói thanh lãnh vang lên, câu này Bùi Châu Hiền hỏi không dưới mười lần trong suốt mấy năm nay, mỗi lần cô đều chỉ cười hihi haha cho qua chuyện.

Lúc trước vì sao muốn bước vào giới này? Bởi vì cô muốn tiến gần đến Bùi Châu Hiền hơn, trước khi chân chính tiếp xúc với giới này, cô chỉ dựa vào tin tức bát quái cùng suy đoán, căn bản không biết bộ dáng chân chính của nó là gì.

Ngay lúc đó cô có thể lựa chọn con đường ca hát, nhưng cô từ chối, cô muốn trải nghiệm cảm giác diễn kịch mà Bùi Châu Hiền trải nghiệm.

Từ trước đến nay cô luôn tùy hứng, sau lưng có hậu phương kiên cố khiến cô chưa bao giờ suy nghĩ những vấn đề phức tạp.

Chẳng qua khi cô bước vào giới này, có vài thứ đã chậm rãi thay đổi, đặc biệt là tình yêu cuồng nhiệt của cô dành cho Bùi Châu Hiền sau đó đến tân hôn, những tin tức bát quái khiến cô bắt đầu nghi thần nghi quỷ, hầu như cô bị những cảm xúc rối loạn đó bức đến điên lên.

Từ trong hồi ức đi ra, ánh mắt Tôn Thừa Hoan có chút mê mang, cô chần chờ một lát trả lời: "Em không bài xích, có nhiều lúc diễn kịch có thể mang đến cho em cảm giác vui sướng." Đặc biệt là sau khi ly hôn với Bùi Châu Hiền, cô không có nhiều phương pháp giải tỏa cảm xúc của mình, cô cùng một vài nghệ thuật sư trong ngoài nước chạm mặt, bản thân cũng có lĩnh ngộ ít nhiều.

"Ân." Bùi Châu Hiền hơi gật đầu, nàng nhích lại gần sô pha, nhẹ giọng nói, "Trạng thái hiện tại của em tốt hơn trước rất nhiều, ít nhất động tác cùng lời thoại có thể chính xác không lầm, nhưng em lại không tập trung. Vừa rồi đối diễn với chị, em thất thần, em suy nghĩ gì vậy?"

Trái tim đột nhiên tăng tốc, câu 'nhớ chị' suýt nữa thốt ra khỏi miệng.

Cô trộm nhìn Bùi Châu Hiền, thình lình chạm phải đôi mắt thâm thúy của nàng, biểu tình của nàng không lạnh, thậm chí có thể nói là nhu hòa, chẳng qua ôn nhu này vẫn kém rất xa so với ôn nhu từng thuộc về bản thân.

Tim Tôn Thừa Hoan như lỡ một nhịp, cô mím môi, rời mắt.

"Em chỉ đột nhiên nhớ đến vài chuyện, nghĩ đến một loại cảm giác đã rất lâu rồi không có, nó khiến em hoài niệm."

Bùi Châu Hiền không biết Tôn Thừa Hoan nói gì, chỉ cố từ trên nét mặt cô tìm manh mối, nhưng lại nhìn thấy loại mê mang cùng thương cảm, lòng nàng như bị kim đâm, tay rũ bên người đột nhiên nắm chặt.

Gần đây Tôn Thừa Hoan rất khác nhưng sự thay đổi này là lâu dài sao? Kéo suy nghĩ về kịch bản, Bùi Châu Hiền nói: "Một diễn viên tốt thì tình cảm phải đầy đủ, thật ra chị có xem một vài bộ em diễn trước, rất cứng đờ mang lại cảm giác cho chị là em đang diễn. Em không đặt mình vào trong nhân vật, em cũng không biểu hiện bất kỳ cảm giác chân thật nào. Có hai loại người, một loại diễn cái gì chính là cái ấy, loại còn lại là diễn cái gì cũng giống mình, hai loại này em đều không làm được. Khả năng biểu đạt tình cảm của em có vài lần rất hợp lý nhưng không thể duy trì lâu."

"Em biết kết quả tốt nhất là hoàn toàn đi theo cốt truyện, không bị khống chế bởi suy nghĩ, không cần cố tình nghĩ xem bước tiếp theo nên diễn thế nào mà phải dựa vào trực giác để diễn." Tôn Thừa Hoan tiếp lời Bùi Châu Hiền, cô dừng lại một chút tiếp tục, "Đây là hành vi tiềm thức, em không thể khống chế được."

"Nếu em có đủ khả năng khống chế tiềm thức, nó cũng sẽ biến mất." Con ngươi Bùi Châu Hiền sáng ngời, khóe môi nàng nhẹ cong, "Luôn dựa vào linh cảm tiềm thức để sáng tác, thiên tài như vậy không hề tồn tại, chúng ta phải học được việc dùng ý thức để sáng tác, em có thể diễn tốt cũng có thể diễn tệ nhưng quan trọng nhất là phải diễn thật chân thật, này không chỉ thể hiện qua động tác, tình cảm, còn phải hợp lý, hợp logic, phải là cả người hòa làm một với nhân vật trong kịch bản. Nhưng..."

Phàm là điều gì có chuyển biến cũng không phải là điều tốt, khi Bùi Châu Hiền nói chuyện, Tôn Thừa Hoan vô thức đến gần sát nàng, giống như lúc hai người bên nhau trước kia, lạc vào trong thói quen vô thức dù thế nào cũng không thay đổi được.

Khi cô ngừng trước mặt Bùi Châu Hiền, phát hiện tay mình đã đặt trên đùi Bùi Châu Hiền, tiến không được lui không xong.

Mà sắc mặt Bùi Châu Hiền tự nhiên, tựa như không nhận ra được động tác nhỏ của cô, hoặc thói quen này.

Tôn Thừa Hoan không muốn rút tay lại rồi kéo khoảng cách với Bùi Châu Hiền.

"Có kịch bản không hề có chút logic, dù em có nỗ lực diễn chân thật thế nào, cũng sẽ có nhiều lúc làm cho người ta không biết nên khóc hay cười, chị tin tưởng ánh mắt chọn kịch bản của Tô Từ, chẳng qua em..." Bùi Châu Hiền nghe Tô Từ cùng cô ngầm nói chuyện vài lần, rõ ràng có thể đạt được kịch bản tốt, Tôn Thừa Hoan cố tình vì những nguyên nhân không thể hiểu được mà từ chối.

Nàng không tin Tôn Thừa Hoan không có mắt phân biệt tốt xấu, cũng không tin cô không rõ giá trị là gì, cô có thể nhất thời hứng thú, tình nguyện lãng phí thời gian làm một ít chuyện nhàm chán.

Hoặc nói cô đối với nhận tri của mình cực kỳ chuẩn xác, cũng vừa lòng với hiện tại.

Kịch bản tệ cùng kỹ thuật diễn tệ kết hợp lại tạo thành nhóm người tiểu sinh cùng tiểu hoa đán.

Tôn Thừa Hoan rất ngoan ngoãn, sau khi Bùi Châu Hiền đưa ra vấn đề hiện có này, cô lập tức đáp: "Về sau kịch bản của em sẽ cho chị xem qua trước." Khi ánh mắt Bùi Châu Hiền đảo qua gương mặt cô, cô tươi cười nhìn nàng.

Không ngừng lặp lại những lời này của cô, nàng còn không biết chút tâm tư cô che giấu trong đó mới lạ.

Bùi Châu Hiền bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, đôi mắt nàng rủ xuống, nhàn nhạt nói: "Cảnh diễn kia chúng ta đối diễn lần nữa, lần này đổi thành chị là Vân Nhạn Hồi, em là Bình Dương công chúa. Nhớ kỹ, lần này phải tập trung chú ý, không được thất thần."

Bùi Châu Hiền đối diễn cực kỳ nghiêm túc, tâm tình của Tôn Thừa Hoan cũng bị thái độ nàng kéo theo, cô mím môi không nói gì, dùng sức gật đầu, khi con ngươi ngước lên, cô đã tiến vào trạng thái trong kịch, hiện tại cô không còn là Tôn Thừa Hoan, mà là một Bình Dương công chúa đang kìm nén tức giận vì phò mã của mình vừa từ Tần Lâu Sở Quán trở về.

Sùng kính lại xa cách, loại lãnh mạc là thái độ bình thường giữa các nàng, nhưng Bình Dương công chúa không muốn tiếp tục như vậy, đối mặt với sự trầm mặc cùng việc phò mã luôn giữ khoảng cách với nàng khiến cho nàng làm càn lớn mật.

Nàng là nữ tử kiêu ngạo trời sinh, thế nhưng nàng lại khác với các tỷ muội trong cung, nàng sẽ không bị luân lý đạo đức cùng thủ tục ràng buộc, nàng không ngần ngại tỏ ra phóng đãng trước mặt phò mã của mình.

Bình Dương công chúa ngồi trên đùi Vân Nhạn Hồi lớn mặt tóm lấy vạt áo của nàng, hướng đến môi dưới của nàng.

Bùi Châu Hiền không kêu ngừng, nàng hiện tại là Vân Nhạn Hồi, mà Tôn Thừa Hoan cũng có thể dựa vào thân phận Bình Dương công chúa mà tùy ý hôn nàng.

Thân thể Vân Nhạn Hôi run rẩy, nhưng đôi mắt lại bình tĩnh như mặt hồ, hai tay nàng nắm chặt đặt hai bên người, không khước từ tính xâm lược của Bình Dương công chúa, đương nhiên nàng càng không thể nghênh tiếp.

Khi Bình Dương công chúa cảm thấy vô vị buông nàng, trong mắt nàng lướt qua một tia tình cảm phức tạp, vuốt vuốt áo bào, giọng nói bình thản nhưng phảng phất chút run rẩy, nàng nói: "Công chúa, mời người tự trọng." Chỉ có điều khi nói ra câu này, nàng lập tức biết mình nói sai rồi.

Vốn Bình Dương công chúa vẫn chưa hết tức giận lại bị Vân Nhạn Hồi lần nữa nhóm lửa, mắt nàng xẹt qua một tia tàn khốc, cười lạnh nói: "Tự trọng? Vân Nhạn Hồi, ngươi là phò mã của ta! Ngươi lại đi Tần Lâu Sở Quán tầm hoa mua vui!"

Trên mặt Bùi Châu Hiền hiện lên nụ cười, như chớp mắt nàng đã vào thế giới kia.

Ở phương diện diễn xuất, Bùi Châu Hiền quả nhiên được trời cao ưu ái, nàng không cần lo lắng làm sao nhập diễn hay sẽ không tìm được bản thân trong kịch.

Tôn Thừa Hoan nhìn thấy biểu hiện này của nàng, tâm tình cũng theo đó mà vui sướng hơn, nàng cố gắng kiềm chế sự đắc ý nhỏ trong lòng mình, vô cùng tự giác cầm lấy quần áo của mình đi vào phòng tắm, không hề nhắc đến việc trở về phòng mình.

Tiếng đóng cửa vang lên, sau đó vang lên tiếng nước chảy, ánh mắt Bùi Châu Hiền nhàn nhạt đảo qua kịch bản trên khay trà, có chút bất đắc dĩ thở dài.

Dưới tình huống này, Tôn Thừa Hoan không muốn về, nàng cũng sẽ không đuổi cô về.

Kiên định lúc trước thật sự bị gia hỏa này làm cho phai mòn, nhưng có thể trở lại như xưa? Cảm giác sầu lo lưỡng lự khiến Bùi Châu Hiền không cách nào vứt bỏ được, cả người nàng lầm vào trạng thái mâu thuẫn.

Điện thoại rung lên kéo nàng về thực tại, Bùi Châu Hiền chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, đã thấy tin nhắn của Kiều Tây.

"Lúc trước khi em cùng Thừa Hoan chưa công khai kết hôn, fan CP nhiều vô số, vì sao khi hai đứa bên nhau, họ lại biến mất? Đúng rồi, có mấy tấm ảnh được đăng, không phải là Tôn Thừa Hoan cùng Giang Hoài, mà là em ấy cùng Trình Hạc Niên, em nói xem những người này sao lại như vậy?"

"Tuy hot search đã sớm được áp xuống nhưng tin đồn ly hôn của em cùng Thừa Hoan vẫn thường xuyên hiện lên, thậm chí có người còn nói. Thừa Hoan chỉ đơn giản nói một câu, Triệu Thanh còn thêm dầu vào lửa, mà em lại không có động thái gì, em không tính đáp lại sao?"

Ngón tay hoạt động, Bùi Châu Hiền trả lời: "Chị cũng cảm thấy đây là tin đồn sao?"

Lúc nhìn thấy lời này, trong lòng Kiều Tây đột nhiên căng thẳng.

Lúc trước Bùi Châu Hiền kiên quyết dọn ra ngoài, lúc ấy nàng tin tưởng chắc chắn, nhưng hiện tại, hai người bên nhau rất hài hòa, không lẽ trong lòng Bùi Châu Hiền còn có suy nghĩ này sao? Kiều Tây sợ tới mức giật mình, vội vàng gọi cho Bùi Châu Hiền, nôn nóng hỏi: "Chị nhìn không hiểu, cuối cùng là em nghĩ thế nào? Em đừng làm chị sợ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro