Chương 46: Bùi Châu Hiền là của chị
Lần đầu tiên Tôn Thừa Hoan cảm thấy Siren thật đáng yêu, hận không thể ôm nó hôn một phát.
Xấu nhưng có cá tính đúng là mèo Tôn Thừa Hoan mình nuôi mà.
Liên tiếp chạm vào mấy đinh mềm, sắc mặt An Mộ Ngọc không tốt lắm, nàng quay đầu nói mấy câu với Tô Từ, mà Tôn Thừa Hoan ngay góc các nàng không nhìn thấy trợn mắt.
Từ trong túi lấy một viên kẹo cho vào miệng.
Không ăn đồ ngọt? Chỉ là không ăn đồ do An Mộ Ngọc đưa.
Khi nhìn thấy An Mộ Ngọc, hình dáng mơ hồ trong lòng dần được phác họa rõ ràng.
Lần này rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng mơ ước của người này đối với Bùi Châu Hiền là chưa từng biến mất, nhìn ánh mắt ẩn nhẫn cùng tràn ngập tình yêu kia, Tôn Thừa Hoan làm sao có thể không đề cao cảnh giác? Cô vốn không muốn Bùi Châu Hiền kết bạn với người này, Lục Dư Thanh có liên quan làm cô cũng có chút oán hận, nhưng hiện tại nàng xuất hiện, hoàn toàn đánh vỡ ảo tưởng của Tôn Thừa Hoan.
Nương mức độ nổi tiếng của Lục Dư Thanh mà chuyển mình từ võng hồng vào giới giải trí, chỉ là An Mộ Ngọc dựa vào đâu cho rằng mình sẽ có nhiều cơ hội hơn người khác? Nàng không biết có vô số người bị lạc trong giới này, không tìm được đường về, càng không tìm được đường đi sao?
Đến khi Tô Từ rời đi, Tôn Thừa Hoan cũng không nói câu nào với nàng.
Quá trình chờ đợi rất nhàm chán, nhìn thấy bài trên bàn Tôn Thừa Hoan nóng lòng muốn thử, nhưng cuối cùng thua bởi ánh mắt của Bùi Châu Hiền.
Cô theo chân Bùi Châu Hiền đến sân sau, dây đằng khô vàng trên tường trắng, góc tường điểm xuyết màu xám lấm tấm ướt, gió vẫn còn mang theo đông lạnh, thổi lên mặt có chút buốt.
Chủ nhân khách sạn có nuôi vài con mèo, làm Siren vừa đến đã có bạn chơi, thường xuyên đi đến trước mặt hai người như muốn hấp dẫn lực chú ý của các nàng.
Bùi Châu Hiền nhẹ giọng nói: "Em có địch ý nồng đậm với An Mộ Ngọc."
Tôn Thừa Hoan lập tức không phân biệt được đây là dò hỏi hay trách cứ, giọng nói bình đạm không gợn sóng luôn khiến người mơ màng.
Mày cô hơi nhăn lại, nhấp môi lộ ra vẻ quật cường cùng xấu hổ, buồn bực.
Cô chán ghét An Mộ Ngọc, cảm thấy biểu cảm ôn nhu của nàng quá giả tạo, ngày đó lời của tiểu Triệu ở Xuân Nhật Yến, cùng hình ảnh trước đó làm ác ý của cô đối với người này vẫn không tan đi.
Chẳng lẽ lần này lại giẫm vào vết xe đổ? Bùi Châu Hiền sẽ thân cận người này? Nhưng lần trước, chị ấy đã hứa với mình không tiếp xúc với An Mộ Ngọc.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Giọng Bùi Châu Hiền có chút bất đắc dĩ, từ gương mặt không che dấu cảm xúc của Tôn Thừa Hoan, nàng có thể nhìn ra tâm trạng của cô.
Nàng không giỏi biểu đạt, càng không giỏi giải thích, nhưng khi đối mặt với Tôn Thừa Hoan, nàng không có biện pháp nào.
Nếu tiếp tục lãnh đạm, khoảng cách giữa hai người chỉ sợ sẽ càng lớn.
Giơ tay muốn vuốt mặt Tôn Thừa Hoan, nhưng lại bị cô né tránh, chỉ có đôi mắt lập lòe lộ ra cảm xúc khát vọng cùng biệt nữu.
Bùi Châu Hiền không nhịn được bật cười, nàng thả tay xuống, dừng một lát nói, "Chị không có ý trách em, chị biết em không thích cô ta, đương nhiên chị sẽ không đi thân cận cô ta.
Vốn là người xa không quen, dù ở tiết mục này cũng sẽ như vậy."
Tôn Thừa Hoan hừ, chua xót nói: "Người ta nói người ta là fan trung thành của chị, còn biểu đạt tình yêu với chị!"
"Lưu Nhiên không phải cũng fan trung thành của em sao?"
"Đó có thể giống sao? Lưu Nhiên là hán tử cao lớn thô kệch!"
Bùi Châu Hiền cười nói: "Chẳng lẽ vì Lưu Nhiên là hán tử nên không xem người ta là người xem sao?"
"Đó, đó..." Tôn Thừa Hoan ấp úng, lập tức không nói nên lời, sau một lúc cô dậm chân, tức giận nhìn chằm chằm Bùi Châu Hiền.
Ánh mắt Bùi Châu Hiền trầm xuống, nàng kéo tay Tôn Thừa Hoan, kề tai cô, nhẹ giọng nói: "Em đây là đang làm nũng với chị sao?"
"Mới không có." Tôn Thừa Hoan đỏ mặt kiên quyết phủ nhận, ho nhẹ, nói, "Chị đừng nói sang chuyện khác, chị nói xem sao An Mộ Ngọc lại có thể đến tiết mục nào? Chẳng lẽ Triệu Bắc Đình cũng bị bắt dạ dày? Hay là sau lưng có Lục Dư Thanh thúc đẩy? Phải biết rằng An Mộ Ngọc được công chúng chú ý đều là 'công lao' của Lục Dư Thanh. Em cũng muốn giúp bà chủ Xuân Nhật Yến, nhưng sợ sẽ phá vỡ thanh tỉnh của cô ấy."
Bùi Châu Hiền lắc đầu nói: "Chị đã hỏi Dư Thanh, chị ấy nói không biết An Mộ Ngọc tham gia tiết mục này, chị ấy chỉ biết An Mộ Ngọc ký hợp đồng với Thịnh Đường." Dù là Triệu Bắc Đình cũng khó tránh khỏi sẽ có vài người bị nhét vào, nhưng mức độ nổi tiếng của An Mộ Ngọc kém hơn so với minh tinh, mà bối cảnh lại không có, sao lại bị nhét vào?
"Lục Dư Thanh sao lại thế này, chẳng lẽ chị ấy không biết An Mộ Ngọc không phải người tốt sao? Chị ấy là bị đồ ăn che mắt sao?" Tôn Thừa Hoan nhỏ giọng oán giận.
Trước đó không lâu trên mạng có tin Lục Dư Thanh cùng Trình Hạc Niên xuất hiện tại Thử Tâm An, bình luận bên dưới cũng hoa hòe lòe loẹt.
Với bản lĩnh ăn khắp ngõ hẻm của Lục Dư Thanh, việc tránh phóng viên quả thật là dễ như trở bàn tay, hành tung bị tiết lộ tám phần là có người cố ý.
"Chị ấy nói biết, nhưng ngày đó chị ấy nói cho chị một tin." Bùi Châu Hiền rũ mắt, chần chờ chốc lát, thản nhiên nói, "Chị ấy nói An Mộ Ngọc rất nhiều lần biểu đạt ái mộ chị, muốn làm quen chúng ta. Chị cự tuyệt. Sau đó, chị ấy nói việc An Mộ Ngọc ký hợp đồng với Thịnh Đường, chị ấy nói hỗ trợ tuyên truyền Thử Tâm An vì đồ ăn ở đó thật sự ngon, chị ấy giúp một chút cũng không ảnh hưởng toàn cục, dù lợi dụng cũng không sao. Những An Mộ Ngọc tiến vào giới giải trí, muốn lấy chị ấy làm hậu phương hoặc tìm chị ấy giúp đỡ, Dư Thanh cũng chỉ biết khoanh tay đứng nhìn."
"Lục đại thiên hậu rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy?" Giọng Tôn Thừa Hoan vẫn bất mãn như cũ, sau khi ổn định cảm xúc, cô lại nói, "Nếu nói như vậy, chuyện này thật đúng là không liên quan đến Lục Dư Thanh, chẳng lẽ là An Mộ Ngọc tìm Triệu Bắc Đình hay phó đạo diễn tự tiến chẩm tịch*?"
*tự tiến chẩm tịch: mình search thì nó khá giống 419 hoặc tiềm quy tắc.
Càng nghĩ càng thái quá, Bùi Châu Hiền cong ngón tay bắn lên trán Tôn Thừa Hoan, lắc đầu nói: "Dù em không thích người này, cũng không nên ác ý suy đoán như vậy. Cô ta theo Tô Từ đến, lúc trước em nói Tô Từ chuẩn bị dẫn một người mới, có lẽ là cô ta. Em có nghĩ đến vì quan hệ giữa em cùng Tô Từ mà Tôn Khai Dương để An Mộ Ngọc vào tổ tiết mục không? Quan hệ giữa em cùng Tô Từ xưa này không kém, Tôn Khai Dương cũng biết Tô Từ, vẫn luôn cảm kích chị ấy."
"...." Tôn Thừa Hoan suy tư chốc lát, tinh tế nhớ chuyện trước đây, khả năng này cũng vô cùng lớn.
Nhìn An Mộ Ngọc, những người khác không ai dẫn người đại diện hay trợ lý đi cùng, còn nàng mang theo Tô Từ đến là vì sao? Tựa hồ không cần nghĩ nhiều.
Nghĩ vậy, biểu tình của cô có chút phức tạp, cô có chút trách cứ Tô Từ, nhưng nghĩ đến nàng mang theo người mới cũng là điều bình thường, người đại diện nào mà không mang theo ba năm người? Hơn nữa nàng còn không biết gút mắt của mình và An Mộ Ngọc.
Âm thầm thở dài, chuyện đã như vậy cũng không thể nhờ Tôn Khai Dương đá nàng ra khỏi đoàn.
Giải trí Bắc Đẩu vừa thành lập, Tôn Thừa Hoan cũng không tùy hứng đến mức này.
Cùng Bùi Châu Hiền dạo một vào khách sạn cổ kính, nói vài chuyện thường ngày.
Nếu không phải quay tiết mục, hai người cũng có thể hưởng thụ cảm giác lãng mạn ở đây.
Thời gian tổ tiết mục quay khá sớm, vừa qua tháng một thời tiết hoa nở xuân về, dưới tán cây hoa đào rực rỡ, càng đạt được tiêu chí tinh tế, mông lung của Triệu Bắc Đình.
Chậm rãi đi dạo một vòng, vào nhà, ngoài An Mộ Ngọc thì các nghệ sĩ khác đã đến, có hai tiểu sinh từng hợp tác qua, cô vẫn còn nhớ khá rõ tên họ.
Chào hỏi nhau xong, Tôn Thừa Hoan duỗi tay ngăn Bạc Vũ muốn xin Bùi Châu Hiền ký tên, trừng hắn một cái.
Bạc Vũ là nghệ sĩ nhỏ tuổi nhất trong đây, trên người mang theo hơi thở thanh xuân chưa bị xã hội mài giũa.
Lúc trước Tôn Thừa Hoan từng hợp tác với hắn trong một bộ phim vườn trường, Tôn Thừa Hoan tự nhiên được mang danh 'bình hoa', mà Bạc Vũ thì bị chỉ trích là quá bạo lực, còn tưởng rằng nam hài này sẽ chịu đả kích, không nghĩ đến hắn lại tươi cười sáng lạn trước truyền thông, còn không để tâm.
Dù không hợp lý nhưng cũng cô không chán ghét hắn.
Bạc Vũ nhìn mọi người đang đứng chớp mắt, hắn quay đầu trêu chọc Tôn Thừa Hoan: "Tôn tỷ tỷ, Bùi nữ thần là của mọi người, chị không được ngăn cản nha."
"Bùi nữ thần là của mọi người, nhưng Bùi Châu Hiền là của chị." Tôn Thừa Hoan không chớp mắt nói, "Hiện tại người đứng chỗ này là Bùi Châu Hiền, không phải Bùi nữ thần."
Như phản ứng lời này, Siren lười biếng nằm trên ghế đá liếm móng vuốt, meo một tiếng.
Vốn chưa nhìn thấy Siren, nghe thấy tiếng nó, Bạc Vũ lập tức cúi đầu, ngạc nhiên hỏi: "Cả nhà ba người đều đến quay tiết mục sao?" Khi Tôn Thừa Hoan bắt đầu đăng mèo, không ít người trên mạng trêu chọc như thế.
Bạc Vũ khom lưng, muốn ôm lấy Siren, nào biết nó lộ ra móng vuốt sắc bén, làm hắn sợ đến mức lùi về sau, che ngực nói: "Nguy hiểm thật! Hung như vậy sao?"
"Siren sợ người lạ." An Mộ Ngọc che miệng cười khẽ, nàng bước đến chào hỏi mèo con, ôn nhu nói, "Đối với mèo phải ôn nhu, cậu không cần dọa nó sợ." Tay nàng vừa chạm Siren, tiếng kêu chói tai thê lương vang lên, Siren nhanh chóng nhảy khỏi ghế, lông mèo dựng lên, trừng mắt đầy vẻ không vui nhìn An Mộ Ngọc.
"Mèo này thành tinh rồi sao?" Bạc Vũ ngạc nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro