Chương 67: Nét lãnh đạm có vài phần gợi cảm của nàng

Khi Bùi Châu Hiền về, Tôn Thừa Hoan đang nhắn tin với Tôn Khai Dương, vừa nghe tiếng động cô lập tức đứng lên, Siren đang chạy loạn trong nhà cũng nhìn chằm chằm cửa rất giống một con miêu tinh.

Tôn Thừa Hoan tươi cười vui vẻ, Bùi Châu Hiền còn đang đổi giày nhưng cô đã hận không thể lập tức xông lên, vẫy tay cười nói: "Em nói với Tôn Khai Dương, anh ấy bảo tụi mình chơi vui, có chuyện gì thì anh ấy sẽ xử lý. Em cũng đã mua vé máy bay, vào ngày mai, chị cảm thấy thế nào?"

Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan, khóe môi thầm thở dài, nàng hơi gật đầu: "Ân."

Trực giác của Tôn Thừa Hoan rất nhạy bén, chỉ một chữ đơn giản, cô vẫn nhìn ra được cảm xúc của Bùi Châu Hiền thay đổi: "Chị hình như không vui lắm, công việc gặp chuyện gì sao? Hay là em quá sốt ruột?" Cô cố tình làm dịu đi các cơ vì khẩn trương mà căng, nhưng cũng không hiệu quả, tươi cười vẫn gượng ép.

"Chị không có không vui." Bùi Châu Hiền tiến lên, duỗi tay xoa tóc dài của Tôn Thừa Hoan, khẽ cười nói: "Em thu xếp hành lý xong rồi? Ngày mai mấy giờ bay?"

"11 giờ trưa." Tôn Thừa Hoan đáp, sau một lúc nói: "Em còn chưa thu xếp, chị đến hỗ trợ đi, chúng ta nên mang theo gì?" Siren vây quanh chân không ngừng kêu như nhận thức được số phận đáng thương của mình lại bị chủ nhân ném, thậm chí vươn móng vuốt túm ống quần Tôn Thừa Hoan.

Khom lưng ôm Siren béo vào lòng, Tôn Thừa Hoan gập ngón tay búng trán nó, nói: "Đừng nghịch, chờ chị trở về cho em ăn ngon." Dứt lời buông tay, nhìn Siren vẻ mặt thỏa mãn chui vào góc, lúc này thân béo mềm như dòng nước.

Tôn Thừa Hoan xoay người đưa lưng về phía Bùi Châu Hiền, bỗng tươi cười nghiền ngẫm có chút ái muội không rõ.

Đổi đề tài không có nghĩa cô quên đi chuyện lúc nãy, hơi thở của Bùi Châu Hiền rõ ràng nói nàng xảy ra vấn đề mà chuyện này làm nàng khó xử cùng do dự.

Khi Bùi Châu Hiền đi tắm, Tôn Thừa Hoan ngồi xổm thong thả thu xếp hành lý, đồ vật muốn mang theo cũng không nhiều, các nàng du lịch hành hương, cần thiết mang theo một vài đồ makeup.

Đầu ngón tay dừng trên nếp gấp quần áo, Tôn Thừa Hoan nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng 'ong ong' từ máy sấy.

Chuyến du lịch này có thể vì chuyện gì mà trì hoãn không? Biểu cảm muốn nói lại thôi của Bùi Châu Hiền là có ý gì? Vì sao chị có chút không vui? Tôn Thừa Hoan nghĩ thầm, cô không thấy Bùi Châu Hiền đi đến cạnh mình, ném một vài thứ lung tung trong hành lý ra ngoài, nhẹ giọng nói: "Này không cần mang theo."

Tôn Thừa Hoan đột nhiên xoay người, môi cọ má Bùi Châu Hiền.

Cô nhìn Bùi Châu Hiền vì bất ngờ mà ngã ngồi trên sàn nhà.

Đôi tay Bùi Châu Hiền chống hai bên sườn, nàng hơi cúi đầu, cổ áo vì động tác này mà rộng mở, từ xương quai xanh tinh xảo đi xuống, Tôn Thừa Hoan dời mắt, cô chậm rãi đứng lên, xoa hai chân hơi tê, vươn tay về phía Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền lườm Tôn Thừa Hoan, duỗi tay vuốt sợi tóc ra sau tai như che đi gương mặt đỏ ửng, tay che miệng ho nhẹ, sau một lúc lẩm bẩm: "Em thật kỳ lạ." Có lẽ kỳ lạ là mình mà không phải Tôn Thừa Hoan.

Tầm mắt dừng trên người mình như ánh lửa thiêu đốt, duỗi tay che quần áo, Bùi Châu Hiền chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên.

Rõ ràng không say rượu nhưng trong phòng lại như ấp ủ bầu không khí mông lung men say.

"Em cảm thấy chị có chuyện gạt em." Tôn Thừa Hoan nghiêng đầu cười nhẹ, cô chớp mắt, biểu cảm thoạt nhìn vô cùng ngây thơ nhưng trong mắt đầy tính xâm lược không chút che giấu.

Cảm xúc cuồn cuộn không ngừng bao phủ thân mình, cô cũng muốn đem Bùi Châu Hiền cùng trầm luân vào.

Trầm mặt không nói, cảm xúc dần rơi xuống đáy vực, nhưng cô càng muốn dùng giọng nhẹ nhàng nói: "Đừng nói với em là không có."

"Em nghĩ gì vậy?" Bùi Châu Hiền oán trách lườm cô, mở đôi tay ôm cô: "Hành lý đã bắt đầu thu xếp, có thể giữa đường đổi ý sao? Chị đã hứa với em, tất nhiên phải làm."

"Nhưng ánh mắt của chị nói cho em không phải như vậy." Tôn Thừa Hoan đẩy Bùi Châu Hiền ra, cẩn thận đánh giá mặt nàng: "Chị có thể nói cho em nghe là chuyện gì làm chị phiền não sao?"

"Thật sự có một chuyện." Bùi Châu Hiền cũng không muốn giấu nữa, thẳng thắn nói: "Tạp chí M đưa thư mời đến, hẹn cuối tuần sau, bị chị cự tuyệt."

Tôn Thừa Hoan là người trong giới đương nhiên biết tạp chí M quan trọng thế nào, cô có chút kinh ngạc nhìn Bùi Châu Hiền, như không thể tin nàng lại vứt bỏ cơ hội này.

Bầu không khí trong phòng trầm lắng, sau một lúc, Tôn Thừa Hoan mới cười nghiền ngẫm, nói: "Em có thể đổi vé để hoãn chuyến này lại."

"Em thật sự nghĩ vậy?" Bùi Châu Hiền nhướng mày hỏi lại.

Tươi cười trên mặt kia thấy thế nào cũng giả, ánh mắt cô đột nhiên hung lên như nếu mình đổi hành trình lập tức sẽ ăn tươi nuốt sống mình.

"Đương nhiên không." Tôn Thừa Hoan thẳng thắn dứt khoát nói: "Theo lý thuyết em nên dời lại, cho chị thời gian chụp xong tạp chí, dù sao du lịch khi nào cũng đi cũng được. Nhưng em không muốn hoãn, dù một giờ em cũng không muốn. Em quyết định như vậy có thể làm chị không vui, cảm thấy em quá đáng cùng tùy hứng không?"

"Sẽ không." Bùi Châu Hiền khẽ cười nói: "Chị sẽ không để em trì hoãn, ngày mai là ngày mai, trễ một giây cũng không được. Tạp chí M nó không quan trọng."

"Chị có thể nhượng bộ trong chuyện công việc làm em rất vui." Vui đến mức cô muốn bế Bùi Châu Hiền xoay vài vòng.

Cô biết mình tùy hứng, lùi bước cũng không biết sẽ mang chỗ tốt nào cho mối quan hệ này, đến lúc đó mệt mỏi không chỉ Bùi Châu Hiền mà cả cô.

Giọng cô chân thành, nhìn Bùi Châu Hiền, nói: "Chuyện chị quyết định từ chối hy vọng nó sẽ không trở thành chướng ngại trong chuyến đi của chúng ta, em muốn chúng ta chơi thật vui vẻ." Đây là mong ước tốt đẹp của cô, cũng xem như là một yêu cầu đối với người bạn đời Bùi Châu Hiền, nếu luôn nhớ thương tạp chí M vậy các nàng làm sao có thể vui vẻ?

Bùi Châu Hiền hơi mỉm cười nói: "Đây là đương nhiên."

"Nói xong chuyện này, vậy..." Con ngươi Tôn Thừa Hoan trầm xuống, tư duy của cô trước nay luôn sinh động, đổi đề tài là chuyện trong giây lát.

Bùi Châu Hiền tắm xong trên người mang theo mùi hương nhạt, khóe mắt hơi ướt cùng môi đỏ kiều diễm kia làm Tôn Thừa Hoan có chút không khống chế được.

Ban đầu, cô còn cưỡng bách bản thân chú ý đến chuyện quan trọng kia nhưng hiện tại mọi băn khoăn đã biến mất, cô lại bị nét lãnh đạm có vài phần gợi cảm của Bùi Châu Hiền mê hoặc.

Cô chưa nói xong, cũng không muốn nói, hành động biểu đạt ý mình.

Duỗi tay vào vạt áo của nàng, lòng bàn tay hơi nóng đặt bên hông, không biết là độ nóng này của ai.

Hành lý chưa sắp xếp cũng không ai quản, phía sau là chiếc giường mềm mại, tất cả đều như ám chỉ chuyện kiều diễm, ái muội sắp xảy ra.

Bùi Châu Hiền liếm môi, lúc này dù là động tác gì cũng biến thành ám chỉ cùng câu dẫn.

Tôn Thừa Hoan cười, đôi tay trên eo Bùi Châu Hiền bắt đầu không an phận, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao cắt xé mọi thứ được che lấp, thứ lộ ra trước mắt chỉ là da thịt oánh ngọc.

Bùi Châu Hiền hôn Tôn Thừa Hoan, khi bàn tay kia không an phận di chuyển, khát vọng được áp xuống bị đánh thức, biểu cảm lãnh đạm rút đi, chỉ còn lại đôi mắt lộ ra nét yêu diễm.

Bùi Châu Hiền thoạt nhìn lạnh nhạt, chuyện gì cũng không đặt trong lòng, nhưng rất nhiều lúc, nàng cũng có tính công kích, nàng muốn khống chế quyền chủ động.

Đôi môi giao nhau, răng nhọn nhẹ nhàng nghiền nát môi mềm, đến khi nếm được mùi máu tươi.

Tôn Thừa Hoan tự nhiên cũng không cam lòng tụt lại, ôm lấy Bùi Châu Hiền, đặt nàng dưới thân.

Đêm xuân nhẹ trôi.

Khi ánh dương xuyên qua bức màn chiếu vào mắt, Tôn Thừa Hoan vươn tay hơi đau che, đầu óc chậm chạp như máy móc đã cũ, đến khi tiếng nước ồn ào truyền đến mới từ trạng thái mơ màng bừng tỉnh.

Quay đầu nhìn xung quanh, cô xoa đầu tán loạn, đột nhiên bật dậy khỏi ổ chăn.

Quần áo được xếp ngay ngắn đặt một bên, hành lý vốn đang mở cũng đã được thu xếp xong.

Bùi Châu Hiền mặc một chiếc hoodie đơn giản, nàng buộc tóc đuôi ngựa, toàn thân toát ra hơi thở thanh xuân.

Tôn Thừa Hoan luống cuống tay chân mặc quần áo, sợ Bùi Châu Hiền chờ lâu, trong miệng không ngừng nói: "Sao chị không gọi em dậy." Giọng khô khốc khàn khàn có chút khó chịu.

Tôn Thừa Hoan vừa nghĩ đến suy nghĩ này, trước mắt bỗng xuất hiện ly nước ấm.

"Không cần gấp, có thể kịp giờ bay." Bùi Châu Hiền cười khẽ nói.

Tôn Thừa Hoan uống một ngụm, động tác cũng chậm lại, đang nghĩ không biết nên mặc gì thì Bùi Châu Hiền lấy ra một chiếc hoodie khác, là áo đôi.

Không biết đã bao lâu rồi không mặc đồ đôi, mặc như vậy trên đường như gióng trống khua chiêng tú ân ái.

"Chị mua lúc nào?"

Bùi Châu Hiền chớp mắt nói: "Lúc em không biết.".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro