Một tối chồng cô về, mẹ con thầm thì to nhỏ, chồng cô có chuyến công tác bên nước Canada. Mẹ chồng muốn mẹ con cô ở nhà để chồng cô đi một mình. Nhưng anh không chịu, đi thì cả gia đình cùng đi. Lần đầu tiên cô thấy anh kiên quyết làm mẹ chồng nhượng bộ. Vậy là cả nhà cô dắt nhau lên tàu ra khơi*. Tàu gặp bão, giông tố tưởng như đã nhấn chìm con tàu nhưng trời thương con tàu vẫn tới nơi an toàn. Nhưng sức khỏe cô thì không được tốt lắm, cô hôn mê tưởng chừng không tỉnh lại. Trong cơn mộng mị, thấy mình về lại ngày mới lớn, vui tươi, nhí nhảnh bên chị bên gia đình, những ngày tươi đẹp, nhuộm màu hồng.
( *: Tui viết đi bằng tàu vì máy bay thì rất nguy hiểm mà khả năng sống sót thì hơi thấp nên không biết Wenrene gặp được nhau không nữa??? Mà đi bằng tàu thì gặp bão chứ không như Titanic đâu nhỉ :v )
Không biết sau bao lâu, khi cô tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong bệnh viện xa lạ, tâm trí hoang mang, mơ hồ. Trước khi ngất, không hiểu sao như một lời trăn trối, chị rút số điện thoại trong túi áo, đưa cho cô y tá, nhờ gọi giùm cho người này, nói cô đang ở đây.
Qua hôm sau, cái thai có triệu chứng sinh non mà cô lại quá yếu. Bác sĩ lo lắng, không biết cứu nổi cả mẹ lẫn con không?
Trong cơn mê, cô nghe tiếng khóc của chồng và cảm giác hơi ấm bàn tay nhỏ nhắn của đứa con gái bé bỏng vuốt ve trên mặt, cô như được hồi sinh lần nữa. Bác sĩ quyết định mổ.
Người yêu cô vẫn giống như những ngày tháng cũ, vẫn gầy, tuy nhiên khuôn mặt giờ bơ phờ, mái tóc rối bời và cặp mắt xanh giờ không còn sáng như hai vì sao nữa. Vì từ lúc nhận được điện thoại, chị đã không hề chợp mắt mà nhanh chóng thu xếp rồi bắt xe chạy tốc hành tới bệnh viện, đứng nhìn người con gái bé bỏng, hôn mê trên giường bệnh làm lòng tim chị đau nhói. Trước khi tới đây, trong đầu chị không hề nghĩ sẽ gặp cô trong hoàn cảnh này và biết được cô đã có chồng con, và một đứa nữa sắp chào đời.
Đứng đó nhìn cô, chị đau đớn, xót xa, đầu óc tràn đầy xúc động. Người con gái xinh đẹp, nhí nhảnh, năng động, năm xưa đâu rồi nhỉ? Sao giờ trông cô xanh xao, tiều tụy quá....
Khoảng khắc đau đớn, ngỡ ngàng rồi cũng qua đi, chị thảo luận với bác sĩ, nói chuyện với chồng chị, giới thiệu sơ về mình và khẩn cấp liên lạc bệnh viện lớn nhờ giúp đỡ. Ngay ngày hôm đó cô được chuyển về bệnh viện lớn ở thủ đô, nhờ sự chăm sóc đầy đủ mà cô được cứu sống, cả mẹ lẫn con.
Biết cô đã vượt qua cơn nguy hiểm, lòng chị vui mừng. Đứng bên ngoài phòng, nhìn đứa bé sinh non, lớn hơn con mèo một chút, cảm giác tràn ngập thương yêu như chính con mình. Chị ngỏ lời với chồng cô, xin làm mẹ đỡ đầu của đứa bé.
Trước hôm trở về với công việc, chị và cô lần đầu nói chuyện trực tiếp với nhau ở bệnh viện khi cô đã tỉnh táo. Ánh mắt yêu thương nhìn cô ốm yếu trên giường bệnh, như ngàn lời muốn nói, nhưng chị biết, có rất nhiều điều cần phải giữ lại cho riêng mình.
Cô nhìn chị cảm kích, biết ơn. Những thứ này có nghĩa gì với những điều cô đang chất chứa trong lòng.
Nhưng cũng như chị, cô biết mình không thế nói hay biểu lộ ra những gì mình đang nghĩ, tự nhủ lòng… phải quên thôi! Ánh mắt nhìn nhau thăm thẳm như biển sâu, cô chỉ nói được một câu: "Em xin lỗi".
Có những nỗi niềm riêng một đời giấu kín
Như rong rêu chìm đắm trong biển khơi
Có những lời yêu thương không dám nói ra
Nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi…
Trước lúc chia tay, chị trao riêng cho chồng cô một phong bì, bên trong có một xấp tiền mặt. Chồng cô tự ái không nhận, nhưng chị cứ bắt chồng cô phải nhận, chị nói: “Cứ coi như tôi cho mượn, sau này anh có thì trả lại tôi...". Bốn tháng sau, gia đình cô chính thức định cư ở California USA.
Thời gian qua nhanh, nhìn hai đứa con ngày mỗi lớn, cô giờ đã bình thản hơn, sóng gió trong lòng đã dịu đi nhiều.
Mỗi năm đến ngày lễ lớn hay sinh nhật của con cô, chị đều gửi thiệp gửi quà. Nhưng hai bên không ai nói chuyện trực tiếp, cô thấy vậy cũng tốt, thôi thì cố coi như "....chỉ là giấc mơ"
Hai vợ chồng cô bắt đầu lại từ đầu và có đời sống kinh tế vững vàng hơn. Số tiền năm xưa, chồng cô trả lại cho chị sau 2 năm tới USA.
Nợ tiền đã trả được... nhưng nợ tình thì sao?
Có một điều làm cô bứt rứt là chị không lấy ai, 32 tuổi chị vẫn sống độc thân. Công việc của chị đi nhiều và chị lấy công việc bận rộn làm vui...
Mẹ chị thỉnh thoảng nói chuyện với cô qua điện thoại. Bà thương cô như con dù chưa bao giờ gặp, tuy nhiên bà biết mặt cô qua tấm ảnh trong phòng chị. Những gì bà ấy nói thường làm cô buốt nhói trái tim, làm cô cảm động đến khóc và qua bà, cô biết được toàn bộ cuộc sống của chị.
Hai người đàn bà cùng nắm giữ trái tim một người. Cô gọi bà bằng Mẹ, các con cô thì gọi bà là bà ngoại.
Một chiều mùa thu, bà gọi cho cô biết chị gặp tai nạn trên đường về nhà. Cô muốn đi thăm lắm nhưng vì công việc không thể nghỉ hơn nữa có những lý do tế nhị cô không đi được. Cô chỉ có thể gửi một bình hoa thật đẹp vào bệnh viện cho chị.
Hôm biết chị xuất viện, cô gọi điện hỏi thăm nhưng chị còn yếu, chưa nói chuyện được.
Mẹ chị vừa khóc vừa nói với cô: "Con biết không? Họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp gửi hoa tới bệnh viện rất nhiều nhưng đến lúc xuất viện, ngồi trên xe lăn, còn rất yếu mà nó chỉ ôm khư khư bình hoa của con, đem về nhà, để bên đầu giường".
Cô khóc !
Hai năm sau đang giờ làm việc, mẹ chị gọi báo tin chị hấp hối, cuộc phẫu thuật u màng não không thành công. Cô bỏ hết công việc đi thăm chị lần cuối, đi cùng cô có con bé út, đứa bé năm nào nhờ chị mà được cứu sống...
Nhìn chị thoi thóp trên giường bệnh, cô khóc như chưa bao giờ được khóc, lần đầu cũng là lần cuối, cô khóc thương cho tình yêu của chị và cô. Khóc thương cho người đã yêu cô bằng một tình yêu bền bỉ, không bao giờ ngưng nghỉ, chưa hề đòi hỏi ở cô một điều gì.
Trong một lúc hiếm hoi, tỉnh táo, chị bình thản nhìn cô với ánh mắt tràn ngập thương yêu… Chị cười bảo cô đừng buồn đời sống có sinh, có tử.
Chị cảm ơn thượng đế, đã cho chị gặp và yêu cô. Cô đau đớn nghẹn lời, cũng chỉ nói được một câu: "Em xin lỗi". Đôi mắt xanh lơ với cái nhìn đằm thắm, chị lấy hết sức lực nói với cô rằng: "Nếu có kiếp sau, em đừng nói câu xin lỗi".
Đám tang chị vào một ngày đầu mùa đông buồn. Chị ra đi ở tuổi 34.
Cô trở về cuộc sống thường ngày, thế gian này từ nay thiếu vắng chị nhưng trong lòng cô, chị vẫn có một chỗ đặc biệt dành riêng.
Ba tháng sau đám tang chị, nhận được thư mời của luật sư sẵn dịp cô tới thăm mẹ chị, bà đã già đi nhiều sau cái chết của con gái. Hôm mở di chúc của chị, cô mới biết cả hai đứa con cô đều có phần trong tài sản chị để lại. Số tiền không nhiều nhưng đủ cho cả hai đứa học tới đại học.
Chiều tàn, bên ngôi mộ chị, cô lặng lẽ thầm thì những lời yêu thương mà lúc chị còn sống cô đã không thể nói. Theo gió cô gửi tới chị, những lời của một tình yêu, mà cô biết kiếp này và....cho tới kiếp sau cô vẫn ao ước được có, cũng như được gặp lại.
Văng vẳng bên tai cô nghe có tiếng chị thì thầm, "Nếu có kiếp sau xin em đừng nói câu xin lỗi, Joohyun à...."
END.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro