2.
Sinh nhật chị, chị tổ chức đãi bạn bè tại quán bar hạng trung tại trung tâm Seoul hưng thịnh.
Chị là hội trưởng hội học sinh, tôi lại là hội phó, có giao tình tốt, làm sao sẽ không được mời đây.
Ánh đèn trong bar bảy màu loé sáng, xoay tròn loá mắt. Nhạc xập xình từng cơn điên loạn.
Chị hôm nay đặc biệt hưng phấn, uống rất nhiều rượu, gò má hồng nhuận dưới ánh đèn, đôi môi mọng nước đỏ rực, lấp lánh vết rượu đọng.
Anh chàng kia vẫn luôn đứng bên cạnh chị, đôi tay vẫn luôn đặt tại vòng eo nhỏ nhắn ấy, cứ như tuyên bố chủ quyền chị là của riêng anh ta vậy.
Nhưng mà, tôi cũng muốn biết, chị thật sự là của anh ta sao ?
Tôi quay đầu không nhìn nữa, đúng hơn là nhìn không nổi nữa. Gọi cho chính mình ly tequila thứ năm, lại nốc cạn. Trước mắt hơi mông lung, ánh đèn nhấp nháy vẫn quay tròn.
- Này Seungwan, nữ thần của cậu lên sàn rồi kìa.
Seulgi bên cạnh huých tôi một cái, hất mặt về phía sàn nhảy.
Tôi lại quay đầu nhìn, chị đang bám lấy cây cột trên sàn nhảy, thân hình nóng bỏng cong lên, quyến rũ vạn phần. Anh chàng ấy cũng lên sân khấu với chị, tay vịn vào eo chị, khuôn mặt kề sát vành tai ửng hồng.
Cuối cùng, chị quay đầu lại, và họ trao nhau nụ hôn.
Tôi chỉ cảm thấy nực cười, vì cảm giác chua sót cứ cuồn cuộn trào ngược lên cuống họng. Lòng cay đắng không nói nên lời. Tôi cười, nụ cười mười phần trào phúng.
- Lại thêm một ly shot tequila, nặng hơn một chút nhé.
Rượu được đặt lên trước mặt, trước con mắt lo lắng của Seulgi, lại một hơi nốc cạn, siết chặt hộp quà nhỏ trong túi áo, cơn đau vùi dập lòng bàn tay, vùi dập luôn trái tim sớm vỡ nát.
- Nếu chị ấy hỏi, kêu mình có việc nên đi trước rồi.
Tôi đứng dậy, rời khỏi quán bar mà không buồn liếc mắt đến đám đông đang hò hét điên cuồng phía sau.
Ra khỏi nơi ồn ào nức nhối đó, thấy một chiếc thùng rác, lẳng lặng rút ra từ túi áo hộp quà nhỏ, sẵn tiện quăng luôn vào thùng rác.
Đáy mắt màu nâu sáng lạnh đi, tôi quay người rời khỏi, nhưng đi được vài bước, lại không cam lòng, cuối cùng vẫn quay lại tìm lấy hộp quà đã sớm nằm gọn trong thùng rác.
- Mày thảm hại thật đấy.
Ngước mặt nhìn trời đêm, sâu thẳm trong đáy mắt là bóng hình một nàng thơ yêu kiều toả nắng. Dù nắng có gay gắt bao nhiêu, nàng thơ của tôi cũng sẽ có cách làm nó trở nên thật dịu nhẹ.
Chị có còn là nàng thơ yêu kiều của em không ?
Trời đêm mông lung trong ánh mắt, vì sao sáng như rụng xuống khỏi ngân hà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro