2. Cái chết tuyệt nhất thế gian.

Sớm mai được thông báo bởi tiếng chim hót trên cành cây khô trước sân. Tuy hôm qua đi ngủ rất trễ, vì thói quen, Seungwan vẫn mở mắt trước bảy giờ sáng. Điều đáng ngạc nhiên là tỉnh dậy đã thấy Joohyun ngồi bên bàn đặt cạnh cửa sổ rồi.

Phòng trọ của Seungwan không tồi, nằm ở tầng ba, rộng bằng hai cái phòng trọ ở tầng hai được thiết kế cho sinh viên thuê. Từ bên trong nhìn ra toàn là gạch đá của toà nhà cao tầng, nhưng cảm giác ngắm đường rất thú vị. Bốn, năm giờ sáng thì có người đi bộ tập thể dục. Sớm hơn thì có các tiểu thương chở hàng ra chợ bán. Muộn hơn thì có các học sinh đến trường.

Mọi thứ đêm qua diễn ra rất chóng vánh. Tiệm mì đóng cửa lúc hai giờ, quá trễ để hai cô gái có thể đi bộ thong dong ngoài đường. Seungwan thì lại chỉ có một phòng ngủ thôi nên hai người nằm cùng nhau. Cô có đề nghị ngủ ở ghế bành nhưng Joohyun không đồng ý, chị là khách, nếu có ai nên ra ghế ngủ thì đó phải là chị. Dùng dằng một lúc, cả hai đã an phận dưới một tấm chăn ấm.

Khi còn ở tiệm thì rất mạnh mẽ hôn lên môi người ta, nhưng đêm qua, đầu bếp Son đông cứng hết. Phải sau một lúc, những giác quan của cô mới quay trở lại, khi Joohyun quay mình sang ôm một bên vai của cô. Mặt chị gần đến mức Seungwan cảm nhận được hơi thở đều đều và lồng ngực phập phồng theo nhịp tim. Chắc Joohyun đã mệt mỏi lắm nên mới dễ dàng ngủ thiếp đi như thế.

'Chị dùng cà phê sáng nhé? Nếu muốn hút thuốc thì cứ mở cửa sổ ra.'

Nghe giọng Seungwan, Joohyun ngoảnh đầu lại. Giữa ánh bình minh lan tràn cả khung cửa, nụ cười của Joohyun nở ra lấp lánh, tuyệt diệu. Đầu bếp Son cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp rõ rệt.

Sau khi đánh răng, rửa mặt, cô bấm máy pha cà phê rồi đem ra bàn. Tuy thuốc lá và gạt tàn, bật lửa đều có sẵn đó nhưng Joohyun không đốt. Chị chỉ nhận lấy ly cà phê. Mùi hương cũng thật đặc biệt, chị nghĩ.

'Hạt cà phê được các em tôi lựa ra bằng tay và xay thủ công đấy.' Seungwan kể. Những thứ nguyên liệu đồ ăn thức uống trong nhà cô hầu hết là được gửi lên từ nông trại. Khác với đầu bếp Son, các em cô sống ở nhà bố mẹ phần lớn cuộc đời, chưa từng đi xa hay sống riêng dù đã lập gia đình. Đó là nơi mà họ thuộc về. 'Chị có anh chị em gì không?'

Bae Joohyun không có chị em, nhưng ở nhà với ông bà, có một đứa nhỏ hay chạy loanh quanh. Họ giải thích nó là con của một người họ hàng đã mất trong chiến tranh, không nơi nương tựa. Nó nhỏ hơn Joohyun đến mười lăm tuổi, nên chị không giới thiệu nó là em mình, coi như ruột thịt thôi.

'Dạo này không ai có thời gian để mắt đến nó cả, tôi cũng chẳng rõ nó như thế nào, nhưng bố mẹ tôi thương và hay bảo nó ngoan hơn tôi nhiều.' Joohyun nhìn ra cửa sổ, kể chuyện. 'Họ nói đúng, nó được cho đi học là rất thích học, được cho ăn cái gì thì lúc nào cũng ăn bằng hết. Chẳng ai biết nó ghét gì. Nghĩ cũng tội nghiệp, những đứa trẻ khác được sinh ra và nuôi lớn đều cho đó là điều đương nhiên. Con nít khóc ré, đòi này đòi kia là bình thường, phải không? Nhưng nó chưa bao giờ như thế. Nó dọn về ở với ông bà năm bốn tuổi, đầu tóc bết bát dơ dáy, áo quần cũ nát và rách rưới. Lại còn mang trên mình lòng biết ơn quá độ nên cư xử lúc nào cũng nhún nhường và lầm lì.'

'Thiếu đi chỗ dựa tình cảm làm con người ta yếu ớt mà cũng mạnh mẽ lên thì phải.' Joohyun nói ra xong mới thấy lời mình hơi mâu thuẫn, chị giải thích, 'nó chẳng dám bày ra những sự tiêu cực trong lòng mà cứ giấu đi thành quen. Nó lúc nào cũng tần ngần một mình.'

Ánh mắt của Joohyun khi nói về nó rất day dứt, như chị đã muốn làm nhiều cho nó hơn, khiến nó cảm nhận được những thứ như gia đình hay đại loại thế. Nhưng bản thân chị cũng có những lo toan cuộc sống riêng nên cuối cùng lại thất bại.

'Tôi không nghĩ nó chẳng có chỗ dựa tình cảm.' Seungwan bình vào, 'xin lỗi nhé, tôi không rõ về gia đình chị lắm, nhưng có vẻ như chị rất thương nó mà.'

'Thương nó? Thương nó thì làm được gì? Tôi chẳng làm được gì cho nó cả, thấy nó cô đơn và buồn khổ cũng chẳng thể giúp gì.'

'Đầu tiên, chị thương nó là được rồi. Hơn nữa, tôi nghĩ vì xa nó lâu rồi nên chị mới nghĩ như thế. Ý tôi là, có lẽ bây giờ chị tội nghiệp nó bởi chị đang tội nghiệp mình, rồi suy diễn ra những gì nó thiếu thốn từ trong lòng chị bởi nó cũng xa chị. Nếu tôi có một người thương mình như thế thì tôi sẽ chẳng thấy tội tình như chị nghĩ đâu.' Seungwan rót thêm cà phê ra ly. Cô thường uống với đường trắng. Vì dung dịch nóng nên đường tan rất nhanh, cà phê đen nhánh lại chuyển màu óng ánh nâu.

'Kể cả khi người thương cô không thể ở bên hay chăm sóc cho cô sao? Nếu thế thì yêu thương có nghĩa lý gì?'

'Tôi không thể nói thay cho ai khác nhưng tôi thì có thể tự chăm sóc cho mình mà.' Seungwan cười, 'tôi thì không đến nỗi là nghịch cảnh như đứa nhỏ nhà chị nhưng cũng biết một hai điều về cô đơn. Nếu cả đời này đã quen với cô độc rồi, đột nhiên có một người quan tâm đến việc mình đang như thế nào thôi cũng có thể khiến tôi xúc động ghê gớm.'

'Chị không biết giá trị của một sự hiện diện đơn thuần là thế nào đối với những người như chúng tôi đâu. Dù sự hiện diện đó chỉ ở trong tâm tưởng.' Seungwan nhìn về phía Joohyun, bắt gặp ánh mắt của chị lại có vẻ đó, vẻ của một người mất niềm tin ở bản thân hoàn toàn khiến họ cho rằng mình không xứng để được tin tưởng bởi bất cứ ai khác. 'Chị sợ đến thế sao? Giữa chúng ta ấy?' Lần này thì Seungwan hỏi thẳng, không bỏ qua nữa.

Biên tập Bae thở dài, chị miễn cưỡng rút một điếu thuốc ra khỏi gói, đưa ngọn đến cho Seungwan khi cô đã nhanh tay bật lửa. Làn khói xám nhả ra từ đôi môi hồng nhạt mà Seungwan còn nhớ rõ vị từ đêm qua, trước khi chị nhắm mắt lại nói như đang thú tội.

'Cô biết tôi rất thích cô Seungwan, đó là sự thật mà dù có cố thế nào tôi cũng không thể chối bỏ được. Nhưng tôi là một mớ lộn xộn, cô cũng thấy mà, ít nhất là vào lúc này.' Joohyun nhấc đầu lọc khỏi môi nhưng không đưa ra xa, như chỉ chực nhả khói xong sẽ đốt tiếp. Seungwan thấy rõ rằng chị đang căng thẳng. 'Cô Seungwan là người có năng lực, có sự nghiệp, tôi biết tôi không có quyền quyết định người cô nên yêu thích là ai nhưng tôi mong đó không phải là tôi.'

Seungwan bình tĩnh nói, 'chị nói thế, nhưng ngày nào chị cũng sang tiệm mì của tôi, quyến rũ tôi. Như vậy mâu thuẫn quá.'

'Tôi không có quyến rũ-' Joohyun bất bình đáp trả, xong rồi nhận ra mình lớn tiếng là thua rồi, chị bật cười. 'Tôi sẽ không đến đây nữa nếu như thế tốt hơn, dù sẽ hơi khó đó, ở khu này có mỗi một tiệm udon.'

'Như thế tất nhiên là không tốt hơn rồi. Tôi đã nói gì? Rằng sự hiện diện đơn thuần có ý nghĩa thế nào đến những kẻ cô đơn.' Seungwan lắc đầu, cô nói những lời mơ hồ không rõ. 'Chuyện này khiến chị mệt mỏi, đau khổ như vậy, chứ còn tôi thì không. Tôi ngày nào trong bếp cũng mong ngóng chị cả. Đó là một cảm xúc tốt đẹp, khiến tôi mong cho ngày mới chóng đến và ngày nào cũng chỉ muốn được nhìn thấy chị. Hơi ích kỷ, nhưng tôi thấy yêu thích cảm xúc đó đến nỗi nếu như chị vì nó mà khổ tâm thì tôi cũng mặc kệ. Tôi vẫn thích nhìn thấy chị mỗi ngày.'

Từ phía đối diện, Seungwan lại chống tay lên bàn đứng dậy, rồi nhấc điếu thuốc ra khỏi môi Joohyun để hôn chị. Hương vị tối qua vẫn vẹn nguyên như vậy, đôi môi thơm ngọt mùi đào và đăng đắng thuốc lá, giống như một chuyện tình đắng và ngọt quyện vào làm một xung cảm trong trẻo mới lạ. Bae Joohyun đưa tay câu lên cổ Seungwan, để môi lưỡi cô ngập vào bên trong mình. Đầu bếp Son linh hoạt lách người qua để ngồi trên bàn. Cô mù mờ vùi điếu thuốc lên bệ cửa sổ, rồi dùng hai tay lau gương mặt ướt đẫm nước mắt của biên tập Bae, nhưng không tách ra khỏi nụ hôn nồng nàn.

'Chị có ghét tôi không?' Seungwan hỏi giữa những lần nghiêng đầu, đảo chiều môi lưỡi, Joohyun chỉ lắc đầu. 'Không, một chút cũng không.'

Khi Seungwan đặt Joohyun xuống giường, cô rũ cả người xuống, vừa hôn tai Joohyun vừa nói. 'Có lẽ chị nên về. Nếu cứ thế này thì tôi sẽ phạm lỗi với chị.'

Joohyun rùng mình khi hơi thở của Seungwan phả vào tai mình, những xung động bắt đầu quây lấy cơ thể chị, lí trí theo đó mà phai nhoà đi. 'Nếu như tôi muốn thế thì sao?'

'Chị luôn nghĩ chúng ta nảy sinh tình cảm với nhau là sai, đến tận bây giờ, chị không thể chạm vào tôi mà không khóc. Tôi thì luôn luôn nuông chiều ý muốn của bản thân, nhưng dấn sâu thế này thì đến cả tôi cũng không dám. Chị đẩy tôi ra rồi về nhà đi.' Seungwan nói, cô liếm lên thuỳ tai của Joohyun, nơi nước mắt trôi đến mằn mặn. 'Nếu tiếp tục thì tôi không dám hứa trước điều gì đâu.'

Joohyun không thể làm thế, chị không thể đẩy Seungwan ra. Điều đó đồng nghĩa với việc chị đẩy đi cái phao cứu sinh cuối cùng trước mắt khi đang quẫy đạp giữa bể sâu. Nhưng Bae Joohyun cũng không thể ngừng khóc, bởi từng tế bào trên cơ thể đều biết khát khao được Seungwan thoả mãn cơ thể mình sai trái thế nào. Cho đến khi biên tập Bae có thể toàn ý đón nhận tình cảm chân thành của Son Seungwan, chị không được phép tuỳ tiện phóng túng cơ thể mình, dù chị có yêu thích cô đến đâu.

Joohyun ôm lấy Seungwan trong lòng, hai cặp ngực trần chẹt vào nhau đến nghẹt thở. Seungwan không thể dùng bàn tay dày vò cơ thể chị ở đâu nữa, đành vòng lên đầu ôm hết cả khuôn mặt của chị. Bae Joohyun ôm người ở trên thân hình thật chặt chẽ, cảm nhận toàn bộ sức nặng mà không chút chống đỡ. Chị thấy cô dần tan vào mình, hơi nóng khát dục vơi dần đi, nước mắt trên mặt cũng đã khô.

'Chị bỏ ra đi, để tôi nằm đè thế này thì chị chết ngạt mất.' Một lúc sau, Seungwan cựa mình, nói. Tuy rời tay khỏi eo đầu bếp Son, Joohyun vẫn thầm thì, 'nếu thế thì đó sẽ là cái chết tuyệt nhất thế gian.'

Seungwan nghiêng mình, nhích sang bên giường, nhìn Joohyun chải hết tóc qua một bên bằng ngón tay rồi gài cúc áo lại. Cô thì vẫn xuề xoà, tóc tai rối bời, vạt áo vốn dĩ bắt chéo trước cổ thì giờ xả ra lộ hết nửa trên người quyến rũ. Joohyun nhìn được rõ những vết hôn mình để lại khắp người cô, chị nuốt khan, đến gần hơn chỉnh lại tóc cho đầu bếp Son rồi vòng tay từ sau lưng tới để cột lại áo. Biên tập Bae hôn lên má cô, tay giữ lại trước bụng, thầm thì rất gần bên tai Seungwan.

'Tôi nhất định sẽ trở thành người xứng đáng với tình cảm của cô Seungwan.'

//

Hôm nay việc chuẩn bị nguyên liệu khiến Seungwan rất tất bật, không phải là vì nhiều công tác hơn mà vì cô bắt đầu muộn hơn mọi ngày. Khi Juyeon đến, Seungwan vẫn chưa cắt udon xong.

'Người giao hàng đến trễ ạ? Lần đầu tiên em thấy cô cắt mì đấy.'

Seungwan lắc đầu nhưng không giải thích lý do. Juyeon cất cặp xách vào tủ, mang tạp dề rồi rửa tay sạch sẽ, xong đi nhặt rau như mọi khi.

'Hôm qua chị Joohyun về muộn lắm hay sao ạ?' Cô hỏi.

'Cũng khá. Sao em hỏi thế?'

'Vì hôm nay em đến tòa soạn chẳng thấy chị ấy. Một chị gái lạ hoắc bật bài thuyết trình mà chị ấy làm rồi cho tụi em xem bản kế hoạch rồi thôi. Thường thì chị ấy luôn có mặt ở những buổi họp bắt đầu dự án nên em chẳng biết có việc gì không?'

Lời Juyeon làm Seungwan hơi xáo động trong lòng, nhưng cô vẫn giữ cái vẻ bình tĩnh như bao ngày, cô đảm bảo tối qua cho đến sáng nay Joohyun không gặp chuyện. Bây giờ, cô có mất bình tĩnh cũng không giải đáp được gì cả. Bát udon đầu tiên, nước lèo trên bếp bị quá lửa, phần trên trào ra, phần dưới cháy xém. Bát thứ hai, Seungwan cắt thịt bò trúng vào tay, máu dây ra một phần, cô phải đổ thịt đi rồi nhờ Juyeon cắt một miếng thịt khác. Sau một lúc, đầu bếp Son cũng tỉnh táo hơn.

Người khách thứ năm của tiệm là chú thợ nhôm kính ở đầu phố, một vị khách quen. Vừa vén khăn đi vào, Juyeon đã biết chú định gọi món gì, liền mang nước trà ra đợi thay cho menu.

'Vợ chú Nam hôm nay cũng không nấu cơm ạ?' Juyeon rảnh rỗi, đứng cạnh bàn tán chuyện với người bạn già. Chú rót trà, giọng trầm trầm đáp lại, 'ừ, bà ấy đưa mấy đứa nhỏ về quê ngoại chơi. Thỉnh thoảng cũng nên để mẹ nó nghỉ xả hơi, ngày nào cũng bếp núc nội trợ thì nào ai chịu được.'

'Chú Nam tâm lý quá. Đàn ông Hàn Quốc bao giờ mới được như chú đây?' Juyeon cười nói. Chú chỉ cười, hỏi lại Juyeon việc học hành cuộc sống dạo này thế nào.

'Dự án sách cháu kể chú hôm nọ, cháu vừa được nhận chiều nay đấy, đúng tựa sách cháu thích.' Juyeon hào hứng khoe khoang, 'cũng nhờ quen biết cả đấy chú ạ. Có một chị cũng là khách quen của quán, không biết làm sao mà chị ấy biết cháu thích đầu sách ấy mà giao cho.'

'Chắc là vì cháu có năng lực thôi. Nhắc vụ tòa soạn, chuyện lúc sớm nay đáng sợ quá nhỉ?'

Trong khi chú Nam tán gẫu, Juyeon không để ý bếp gọi, Seungwan đành tự thân mang khay niku udon nóng hổi ra. Cô nghe được lời chú nói thì tò mò dừng lại.

'Chuyện gì vậy chú?' Juyeon biết Seungwan không trách mình không chú ý cô gọi từ bếp, tiếp tục hỏi. 'Các cháu chưa nghe à?'

Hai người lắc đầu. 'Tầm trưa nay xe công tác của đoàn biên tập viên toà soạn Iljinsa gặp tai nạn, báo đưa tin là họ đều đang trong tình trạng nguy kịch.'

'Toà soạn Iljinsa là chỗ cháu thực tập đấy?' Juyeon ngẩn ngơ nói, 'bảo sao ai ai cũng tẩm ngẩm tầm ngầm, đến việc đổi người cũng chẳng giải thích cho bọn cháu câu nào-'

'Báo có nói họ ở bệnh viện nào không chú?' Seungwan lên tiếng. 'Ờ, chú không nhớ rõ, chắc là Yulje? Nghe nói xe chở cán bộ lãnh đạo, bệnh viện đó là bệnh viện lớn nhất mà lại còn ở trung tâm nên cũng có lý.'

Chú thợ nhôm kính chưa nói xong, Seungwan đã cầm áo khoác rồi chạy ra ngoài. Cô nói với lại với Juyeon rằng ở lại trông quán. Nếu có ai vào thì cứ cáo lỗi và đóng cửa càng sớm thì càng tốt.

Những lời cuối, Son Juyeon chỉ nghe được phiên phiến, bởi vị đầu bếp đã chạy khuất ra đường lớn để bắt taxi.

'Chú Nam có nhớ báo có đưa tên những nạn nhân không ạ?' Juyeon vẫn bán tin bán nghi, tiếp tục thắc mắc, nhưng chú chỉ lắc đầu. Lúc đó, chú chủ yếu chỉ đọc qua tựa đề và dòng tin vắn. Cô thở dài, trong lòng cầu nguyện những điều tốt đẹp, khởi sự lau dọn bàn ghế để đóng cửa sau khi vị khách dùng bữa xong.

/

Đường đi từ tiệm udon đến bệnh viện Yulje thông thường mất khoảng hai mươi phút, kể cả tắc đường, nhưng Seungwan nhờ hối lộ mà bác tài đạp ga bạo gan hơn. Hơn mười phút sau, cô đã có mặt ở cổng bệnh viện, ngay tại lối vào khoa cấp cứu.

Thậm chí nếu Bae Joohyun là một trong những người ở đoàn xe đó thì chị cũng không còn ở khoa cấp cứu. Cô phải quẫn trí lắm thì mới đâm đầu chạy vào nhìn từng giường bệnh, quả nhiên chẳng có, lại chạy ra sảnh có lễ tân và y tá trực.

'Xin lỗi, có phải các nạn nhân tai nạn xe hơi sáng nay đều được nhập viện ở đây không?' Seungwan vội vàng hỏi, được cô y tá xác nhận là đúng. Cô ngập ngừng hỏi tiếp, 'có ai tên là Bae Joohyun trong đó không?'

'Bae Joohyun à?' Cô y tá nghe được, bắt đầu gõ vào bàn phím dày cộp truy tìm. Nghe qua cách đặt câu của Seungwan và sự vội vã của cô, kinh nghiệm của cô y tá cho biết người này không chắc vị Bae Joohyun đó có thật là đang nằm ở đây không. Nhưng vì nghiệp vụ, cô vẫn cẩn thận tìm kiếm. 'Trên danh sách không hiện ai có tên giống thế.'

Seungwan ngạc nhiên, không chắc nên phản ứng ra sao, có lẽ cô đã nhẹ nhõm một chút.

'Có điều trong tai nạn sáng nay có một vài bệnh nhân mà chúng tôi chưa tìm được thông tin. Trong đó có một phụ nữ, chị ấy vẫn đang hôn mê sâu, những đồng nghiệp kia thì lại chưa có sức để mà nói chuyện.'

'Vậy... vậy...'

'Chẳng may cô có thể vào xem rồi nhận diện giúp chúng tôi được không? Chúng tôi đã liên hệ với người nhà của những nạn nhân có để bưu thiếp trong ví hoặc túi áo. Những vị đồng nghiệp ở toà soạn thì không xoay xở được vì dở việc thì phải. Chúng tôi cũng rất bận, chưa thể liên lạc sắp xếp với họ.'

Son Seungwan nuốt khan một cái. Trong lòng cô gào thét lên rằng phải bỏ chạy đi, khỏi cái có thể trở thành nỗi đau lớn nhất đời cô ngay ở trước mắt. Như cách cô chạy trốn khỏi gia đình ngay khi có thể, rồi lại chạy trốn khỏi Đại học Tokyo, hay như sáng nay, cách cô chạy trốn khỏi khát vọng của mình và nói với người mình yêu rằng hãy đẩy cô ra.

Yêu để dành cho một người chưa từng hò hẹn, chưa từng nắm tay, chưa từng chân thành tỏ tình tử tế một câu thì đúng là một động từ quá nặng, nhưng nó lại nảy ra trong đầu cô ngay lúc này. Giữa tình thế tiến thoái lưỡng nan nhất, Seungwan lê từng bước chân theo sau cô y tá, cầu trời khấn đất rằng người đó không phải Bae Joohyun. Cô sẽ đánh đổi toàn bộ may mắn cuối đời để điều ước đó được đáp ứng. Seungwan sẽ là con mèo đen ngủ quên hằng đêm rồi thức dậy khổ sở và nặng nề với bộ lông đẫm ướt sương, sẽ chấp nhận số phận làm một đầu bếp vụng về và thái thịt vào tay cả triệu lần, chỉ cần may mắn mỉm cười với cô lúc này.

Vậy mà trước mắt cô, Bae Joohyun lại xuất hiện, bằng xương bằng thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro