Chap 1

Hôm nay wendy với trên người mặc chỉ cái áo phông tay dài và quần jeans với đôi giày sneaker trắng tuy đơn giản nhưng sét đồ này cũng gần 200triệu.Màu tóc màu trắng bạch kim lấp lánh một tay cho vào túi, tay còn lại cầm tập hồ sơ. Gương mặt kiêu hãnh xinh đẹp đôi chân thoáng bước nhanh trên dãy hành lang của bệnh viện Son. Cậu bỗng dừng chân trước một phòng bệnh đưa mắt nhìn qua tấm kính trong suốt. Gương mặt hơi ngước lên như nhướng người, phóng tầm mắt vào trong để nhìn rõ hơn thì một nhân viên y tá nhìn thấy cậu liền đi tới hỏi:

-- Tổng tài !! Cô nhìn gì vậy ? Cô có thể kí giúp dùm tôi hồ sơ này được không?

Wendy giờ mới sựt tỉnh, dứt ánh nhìn ra khỏi cửa hướng vào nữ y tá và gật đầu như hiểu ra là đã nghe và cầm lấy bút kí nhanh vào hồ sơ. Cô y tá cầm lấy hồ sơ cúi đầu chào rồi đi mất, cô lại nhìn lại phòng bệnh một lần nữa rồi mới xoay mặt đi.

-------------------------------------------------------------
MẤY THÁNG TRƯỚC

Một nhân viên mặc trên người đồ giải phẫu chạy hớt ha hớt hãi tìm gặp Wendy. Người nhân viên xong vào phòng với cái nhìn khó hiểu của Wendy đang ngồi làm việc tại bàn. Giọng hấp tấp:

-- Dạ thưa tổng tài, hiện giờ bác sĩ giải phẫu cho bệnh nhân Bae Joohyun gặp tai nạn khi đang trên đường đến bệnh viện và hiện tại bệnh viện không còn ai nên tôi không còn cách nào nên chạy lên đây nhờ tổng tài giúp đỡ. Vì cô cũng là chuyên bác sĩ phẫu thuật mà...

Wendy toang đứng bật dậy khu nghe cái tên bệnh nhân xướng tên. Cậu hỏi lại:

-- Là bệnh nhân Bae Joohyun??

-- Dạ.. Hiện giờ tình trạng đang rất nguy kịch, Cô ấy cần phải thay tim ngay.

-- Được rồi. Nhanh đi thôi kẻo không kịp.

Wendy nhanh chóng đi cùng cậu nhân viên đến phòng phẫu thuật.

PHÒNG PHẪU THUẬT

Wendy khử trùng rồi mặc nhanh đồ giải phẫu tiến vào phòng. Cậu nhanh chóng xem xét tình hình của cô gái nằm trên giường. Chân mày chau lại, có vẻ căng thẳng. Cậu chuyên nghiệp đưa ra từng hiệu lệnh:

-- Đưa cho tôi dao số 3

--"........"

-- Đưa tôi cái panh

--"......"

-- Cầm máu

--"......"

-- Ống hút

--"......"

3 Tiếng Sau:

Cả đội ngũ y bác sĩ y tá phẫu thuật đều mệt lữ, ca phẫu thuật cuối cùng cũng đã thành công. Người vui nhất chắc có lẽ là Wendy. Sau khi cởi bỏ bộ đồ giải phẫu thì cái áo phông của cậu đang mặc cũng đã ước đẫm mồ hôi sau lưng , vầng trán cũng đã thấm mồ hôi li ti.

Lúc rửa tay, Wendy tự nói thầm:

-- Cuối cùng em cũng đã được an toàn.....

Nhưng giọng nói tưởng chừng đủ mình cậu nghe thấy ai ngờ một cô y tá gần đó đã nghe thấy liền hỏi cậu:

-- Tổng tài !! Sao tôi thấy tổng tài có vẻ quan tâm nhiều đến bệnh nhân đó quá vậy ??? Có phải là người quen của ngài không ???

Wendy hơi giật mình nhưng quay qua điềm tĩnh đáp như không có gì:

-- À à không. Cô ấy không quen biết tôi đâu, nhưng tôi thì lại biết cô ấy. Sao đây. Cô cũng để tâm chuyện của tôi quá nhỉ???

Bị Wendy hỏi khó cô y tá bỗng hoang mang trả lời ấp úng:

-- Dạ...a không có đâu tổng tài, tôi nào dám nhiều chuyện của ngài chứ, tại tôi hơi thắc mắc thôi ạ.

Câu trả lời có phần cứng nhắc khiến cậu nhếch môi cười và khiến cho cô y tá  kia chau mày khó hiểu. Wendy rửa tay mình xong rồi vội cầm áo khoác đi mất.

Và vài tháng sau đó Joohyun cũng dần hồi phục sức khỏe dưới sự chăm sóc đặc biệt đến nỗi cô không hiểu sao mình lại nhận được sự đãi ngộ như thế này. Cô có hỏi một số nhân viên y tá trong này, có người bật mí với cô rằng toàn bộ chi phí phẫu thuật, viện phí, ăn uống của cô đã được thanh toán cả rồi, cô không cần tốn thêm một đồng nào nữa. Joohyun có hỏi người đó là ai, nhưng tất cả bọn họ chỉ bật mí cho cô bấy nhiêu thôi còn lại không nói thêm gì cả.

Mấy tháng ở trong bệnh viện Joohyun cứ suy nghĩ mãi, không biết người tốt bụng đó là ai. Cô ngờ ngợ nghe được, bác sĩ phẫu thuật cho mình thực chất không phải là bác sĩ trên giấy tờ mà là một người khác. Cô phỏng đoán có lẽ là người người khác đó.

-------------------------------------------------------------
Wendy sau khi ngồi ở văn phòng làm việc, nhìn đồng hồ thì thấy sắp tới giờ ăn trưa. Cậu đứng dậy, tay vừa lấy chiếc điện thoại vừa lấy áo khoác hờ lên vai mình rồi rời khỏi phòng làm việc. Lại hành lang và dãy phòng bệnh quen thuộc, hôm nay Wendy lại đi qua đây nhưng lần này có lẽ khác hẳn mấy lần trước.

Cậu nhìn thấy một y tá cầm phần cơm định đưa vào phòng bệnh kia thì liền đi tới đoạt lấy thức ăn trưa kia bảo:

-- Được rồi, chuyện này cứ để tôi

Nữ y tá kia chưa kịp định thần cũng như chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra nên hỏi:

-- Ơ tổng tài...Chuyện này???

-- Không cần nói nhiều, cô đi làm việc của mình đi, chuyện này cứ để tôi lo.

Wendy hơi nghiêm giọng của mình, mặt lạnh lùng nói với y tá. Nữ y tá gật đầu lia lịa rồi cuối người đi mất theo lời của cậu. Cậu đưa một tay ra đặt vào tay nắm cửa đẩy xuống mở cửa đi vào. Joohyun như thường lệ nghĩ là y tá mang cơm vào nên cũng không thèm nhìn mà nói:

-- Cám ơn. Cô để đó đi. Lát nữa tôi sẽ ăn chúng.

-- Không được. Em phải ăn đúng giờ đúng buổi chứ..._giọng Wendy vang vang.

Một giọng nói lạ phát ra khiến Joohyun rời mắt khỏi laptop dù đang bệnh nhưng cô vẫn phải giải quyết công việc. Bắt đầu đặt ánh mắt lên người con gái với dáng người cao như người mẫu kia, chiếc áo phông tay dài với quần jean kết hợp đôi giày sneaker trắng tuy nhìn đơn giản nhưng lại đắt tiền. Wendy kéo chiếc bàn lại đặt phần cơm lên, phần cơm này cũng không giống như những phần cơm cho các bệnh nhân khác. Nó được làm riêng cho Joohyun, theo nhu cầu dinh dưỡng của cơ thể cô.

Joohyun quay người lại hướng Wendy, ngồi lên giường ngước mắt lên hỏi:

--  Chào cô. Xin lỗi cô là....??

Wendy bước lại gần hơn mỉm cười nhìn cô đáp:

-- Chào em. Tôi là người đã cứu mạng cũng như là người đã trực tiếp phẫu thuật cho em, tổng tài là tôi.

Joohyun nghe xong trố mắt đứng dậy cho lịch sự hơn chào hỏi, cô hơi cuối đầu:

-- Ơ!!! Tôi không biết. Chào tổng tài Son.

Wendy vội đỡ hai tay của cô rồi duy chuyển người cô về lại trên giường. Gương mặt nghiêm trang lạnh lùng của một tổng tài hằng ngày đã biến mất. Thay vào đó là một nụ cười thoáng qua sự siêu lòng.

-- Không cần cầu kì vậy đâu. Em ngồi đi. Hiện tại em đang trong giai đoạn hồi phục sức khỏe mà.

-- Tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, cám ơn tổng tài..._cô gật đầu cám ơn đầy ái ngại.

-- Chắc em còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhỉ???_Wendy hơi cúi xuống, có chút gần mặt Joohyun hỏi.

-- À..ờ vâng. Tôi vẫn chưa hiểu lắm.._Joohyun né ra nói

-- Có thể em không quen biết tôi, nhưng bằng một cách nào đó tôi lại biết đến em..._Wendy nói vẻ mập mờ thần bí làm Joohyun tỏ vẻ hơi khó hiểu...

----------------------------------------???----------------
Chap 1 ổn không mọi người ơi😢😢


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #wenrene