Chap 11


Bữa cơm trưa không khí trở nên quỷ dị. Mọi người hết dời tầm mắt tới chỗ Joohyun lại qua chỗ Seungwan. Joohyun gần như là không ăn được một miếng cơm nào nữa. Giọng nói mất mát và bóng lưng cô đơn của Seungwan cứ bám riết vào tâm trí cô.

Seungwan của ngày xưa không còn nữa, một Seungwan lạnh lùng tàn nhẫn cao ngạo đã biến mất, thay vào đó là một Seungwan chững chạc nhưng quá thâm trầm và xa lạ. Sự thay đổi của Seungwan khiến cho mọi người vui mừng, nhưng riêng Joohyun lại đau lòng. Bởi vì cô chỉ muốn Seungwan cứ hãy là Seungwan của ngày xưa. Cô chỉ cần Seungwan thấy vui vẻ là tốt rồi. Không cần phải ép mình thay đổi. Cho dù Seungwan có thế nào thì Joohyun vẫn yêu cô. Không bao giờ thay đổi.

Xong bữa trưa Joohyun cùng Sooyoung đi nhà vệ sinh rửa tay. Trong khi Joohyun đang đợi Sooyoung thì Seungwan hiện. Joohyun có chút hoảng hốt vì chung quanh chỉ có cô và cậu ấy. Joohyun theo phản xạ lùi lại né đường cho Seungwan, đầu lại cúi thấp xuống. Seungwan cũng như không thấy Joohyun, khẽ lách qua người cô mà đến bồn rửa tay. Joohyun lòng ngập tràn xót xa. Seungwan lại có thể vì một câu nói kia mà xem cô như kẻ vô hình. Như vậy tình cảm của Seungwan dành cho cô rốt cuộc có bao nhiêu yêu thích, bao nhiêu chân thành. Phải là ít ỏi đến đáng thương thì mới dễ dàng mà buông tay ra như vậy. Thế thì vì sao còn nói ra câu nói kia, tại sao nói vì cô mà tới? Cô đã vì câu nói ấy mà hạnh phúc đến bao nhiêu.

Lúc Joohyun định bật cười cho sự khờ dại của mình thì bỗng nhiên Seungwan đứng gần sát bên cô. Seungwan khẽ nghiên đầu ghé vào tai Joohyun nói nhỏ: "Joohyun, cho dù cậu đã thay lòng thì tớ cũng sẽ không từ bỏ"


Joohyun nhìn thẳng vào ánh mắt Seungwan. Khoảng cách gần quá mức khiến cho cả hai có thể nghe thấu nhịp tim của nhau. Joohyun ngượng ngùng muốn tìm cái hố mà chui xuống khi bản thân nhận ra trái tim mình đang đập nhanh kịch liệt. Mà Seungwan thì nghe thấy hết. Một nụ cười nửa miệng quen thuộc ngày nào lại xuất hiện trên môi Seungwan khiến cho Joohyun nhìn muốn si ngốc. Đây đúng là Seungwan của cô. Seungwan trong tim cô không đổi, không có thay đổi.

Nghe tiếng chốt cửa mở ra Seungwan liền rời khỏi Joohyun rồi đi ra ngoài. Sooyoung bước ra cũng chỉ thấy Joohyun một mình ngây ngốc đứng đó. Nhưng là khuôn mặt lại ửng hồng rất đáng nghi. Sooyoung định hỏi nhưng lại thấy thật vô lý nên cuối cùng lại im lặng.

Ngày hôm ấy trôi đi thật nhanh. Seungwan luôn sẽ bất chợt mỉm cười trong giờ học mà Joohyun lâu lâu sẽ ngây ngốc một chút rồi lại đỏ mặt cố gắng lấy lại tinh thần để học bài.

Buổi tối ở nhà Sooyoung rốt cuộc chịu không được sự tò mò nên cũng hỏi thẳng Joohyun. Mà Joohyun lại cũng không giấu diếm nên kể hết cho Sooyoung nghe. Sooyoung chỉ còn bất đắc dĩ thở dài. Joohyun quả nhiên chỉ có thể yêu một mình Son Seungwan mà thôi.

"Tớ thực ra đã biết Seungwan có tình cảm với cậu. Từ khi còn học phổ thông tớ đã thấy được" Sooyoung nói khiến Joohyun ngỡ ngàng. Hồi học phổ thông ư? Làm sao có thể, hồi đó không phải Seungwan ghét cô rất nhiều sao. Làm sao mà thích được.

Sooyoung thấy ánh mắt ngỡ ngàng và thái độ không tin tưởng của Joohyun thì có chút tức giận mà nói: "Cậu mới là cái đồ ngốc Joohyun à. Cậu yêu người ta nhiều như vậy nhưng lại không đọc được tâm ý của người ta giành cho mình. Chỉ cần nhìn vào sự lo lắng của Seungwan khi cậu bệnh thì cũng nhận ra được"

Joohyun lập tức phản bác: "Seungwan chỉ là áy náy thôi. Vì cậu ấy nghĩ tớ sốt là vì cậu ấy"

Sooyoung mỉm cười nói: "Cho dù là áy náy cũng không che giấu được tình cảm. Khi tớ nhìn Seungwan giúp cậu ăn cháo tớ đã biết"

Joohyun nhìn Sooyoung ngờ vực liền hỏi: "Cậu biết vậy sao không nói cho tớ?"

Sooyoung thẳng thắn đáp: "Vì tớ không thích cậu ta!"

Thật ra Seungwan và Sooyoung trước đây là một cặp bài trùng. Không phải tự nhiên vô cớ mà Sooyoung lại không thích Seungwan, mà là do thái độ lạnh lùng vô tâm của Seungwan khi không đáp lại tình cảm của Joohyun, cho nên Sooyoung cảm thấy Seungwan thật kì quặc và Sooyoung cảm thấy khó chịu trước thái độ của Seungwan đối với bạn thân của mình.

Joohyun buồn bã nói: "Nhưng cậu biết là tớ rất yêu Seungwan"

Sooyoung đáp lại: "Nhưng cậu ta khi ấy không xứng với cậu"

"Tớ không quan tâm chuyện đó. Sooyoung à, cậu biết phải không? Chỉ cần là Seungwan thì cho dù cậu ấy như thế nào tớ cũng chấp nhận" Joohyun vẻ mặt rầu rĩ. Sooyoung lại nói: "Joohyun. Cậu vẫn không biết sao? Cho dù cậu chấp nhận thì Seungwan cũng không chấp nhận. Seungwan không tiếp nhận tình cảm của cậu là vì cậu ta tự ti, cậu ta cảm thấy không xứng với cậu, cho nên mới tỏ ra lạnh nhạt xa lánh cậu. Muốn Seungwan đối diện với tình cảm của hai người chỉ duy nhất một cách, đó là đợi cậu ta trở nên mạnh mẽ, để cậu ta cảm thấy bản thân xứng đáng với cậu. Khi ấy cậu ta sẽ đi tìm cậu"

Joohyun lo lắng nói: "Nhưng lỡ cậu ấy không làm như thế?"

Sooyoung bật cười nói: "Joohyun, cậu học giỏi nhưng sao bây giờ lại ngốc như vậy. Không phải Seungwan đã tới tìm cậu rồi sao? Cậu ta đã làm được điều đó"

Joohyun lại ngờ vực hỏi Sooyoung: "Đã vậy tại sao cậu lại nói với Seungwan rằng tớ và Bogum là một đôi. Seungwan có thể sẽ đau lòng, sẽ bị tổn thương"

Sooyoung tức giận nói: "Cậu ta đau lòng, tổn thương thì đã sao, vẫn không bằng được những gì cậu ta mang đến cho cậu suốt ba năm phổ thông kia. Tớ chỉ là muốn thay cậu trả thù cậu ta một chút. Hơn nữa phải có thử thách mới khẳng định được tình cảm giữa hai người. Nếu Son Seungwan một lòng muốn có cậu cậu ta sẽ làm mọi cách để giành cậu trở về, nếu cậu ta buông tay thì chứng minh tình cảm của cẫu ta quá hời hợt, mà đã là hời hợt thì cậu còn hi vọng làm gì? Thà không có còn hơn"

Joohyun nghe được Sooyoung nói rất đúng nhưng là lòng vẫn bất an lo lắng. Dù Seungwan nói sẽ không từ bỏ nhưng cô vẫn không thể an lòng. Seungwan là tình yêu trọn kiếp của cô, là điều cô khao khát được chạm vào nhất ở thế giới này. Là người duy nhất có thể cho cô cảm giác hạnh phúc trọn vẹn. Là người duy nhất cô có thể hi sinh mạng sống để đổi lại một chút ấm áp nhỏ nhoi bên cạnh cậu ấy.

Joohyun không biết nên làm gì cho phải. Cô cũng muốn một lần thử lòng Seungwan, muốn biết vị trí của mình giá trị bao nhiêu trong tim Seungwan. Nhưng đồng thời cũng thấp thỏm lo lắng. Sợ hãi giá trị của mình quá bé nhỏ, sợ hãi Seungwan sẽ buông tay. Cho dù Seungwan có yêu cô hời hợt thôi thì Joohyun cũng cảm thấy mãn nguyện. Vậy nên cô không muốn mạo hiểm.

Sooyoung thấy Joohyun phân vân thì chỉ biết thở dài. Người bạn này của cô quá mức lụy tình. Quá yêu đến mụ mị. Chỉ cần một chút hạnh phúc từ người kia liền cảm thấy thõa mãn rồi. Nếu cứ như vậy thì Joohyun mãi mãi là người thua thiệt mà thôi. Sooyoung không thể tiếp tục trơ mắt nhìn Joohyun tổn thương. Phải để Seungwan học cách trân trọng Joohyun. Cô lên giọng: "Joohyun, vở kịch này nhất định phải diễn. Mà còn phải diễn cho tốt"

Joohyun định phản bác nhưng bị Sooyoung chặn lại ngay lập tức: "Cậu phải nghe tớ. Tớ luôn muốn tốt cho cậu. Tớ đã nói với Bogum rồi và cậu ấy cũng đồng ý giúp cậu"

Joohyun không biết nói gì thêm. Đã vậy thì, cô đành đánh cược toàn bộ trái tim của cô vào ván bài này. Seungwan, xin cậu đừng buông tay tớ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro