Chap 15
Seungwan buông Joohyun ra. Bàn tay run rẫy, cảm giác đau xót tràn ngập trong lòng. Cô vẫn luôn tự tin, luôn cho rằng chỉ cần mình thay đổi, chỉ cần mình xứng đáng với cậu ấy thì sẽ có được cậu ấy. Một năm qua cô chưa bao giờ nghi ngờ niềm tin ấy. Nhưng hôm nay cô lại nghĩ, có phải chăng cô đã sai lầm rồi. Là cô thật sự sai lầm phải không?
Seungwan siết chặt bàn tay. Cô đứng lên xoay lưng lại với Joohyun rồi khẽ nói: "Joohyun, thật xin lỗi"
Joohyun ngước nhìn Seungwan, lại là bóng lưng cô đơn ấy. Tại sao cô luôn cảm thấy Seungwan rất cô độc, ngày xưa khi Seungwan luôn một mình cũng vậy, giờ đây khi cậu ấy luôn được săn đón hoan nghênh cũng vậy. Thật sự khiến người khác đau lòng.
"Seungwan..." Joohyun gọi khẽ, cô bước lại gần Seungwan, bàn tay đưa ra muốn chạm vào người đứng trước mặt cô, nhưng vẫn không dám. Seungwan cũng không quay lại. Cô chỉ im lặng lắng nghe Joohyun: "Tình yêu của hai người con gái luôn rất khó khăn và đau khổ. Khi tớ yêu cậu, tớ đã chịu đựng rất nhiều, ba mẹ tớ từng khóc vì tớ, từng đánh mắng tớ. Bạn bè thì bàn tán rè bỉu, thầy cô thì khuyên can, phản đối. Cậu biết không, từ khi tớ công khai yêu cậu, tớ chưa từng biết đến hai từ hạnh phúc. Vậy nên khi cậu từ chối tớ, tớ dù đau lòng nhưng vẫn thấy an ủi. Bởi vì tớ biết, cậu sẽ không gặp phải những chuyện đó. Cậu sẽ trải qua một cuộc sống bình thường. Một tình yêu bình thường. Và một gia đình cũng bình thường như bao người khác. Đó cũng là lý do để tớ cố quên đi cậu mà tiếp nhận Bogum. Nhưng hôm nay cậu lại bước vào con đường này. Tớ phải nói trước cho cậu, con đường này nhiều chông gai, đau khổ lắm. Liệu cậu có thể chịu đựng và kiên trì được không?"
Seungwan khẽ xoay người lại, chống hai tay vào tường, cô bẫy Joohyun vào trong vòng tay của mình. Ánh mắt Seungwan nhìn Joohyun không hề còn chút ác cảm của năm xưa, thay vào đó là ánh mắt trìu mến và ấm áp. Cô vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Joohyun: "Joohyun à, thời gian trước kia để cậu một mình đối diện tất cả. Tớ thật xin lỗi, chỉ còn biết nói xin lỗi với cậu. Nhưng tớ hứa kể từ hôm nay, chỉ cần cậu cho tớ cơ hội, tớ sẽ không để cậu một mình. Con đường sau này, hai ta sẽ cùng nhau đối mặt"
Joohyun khẽ cười. Nhưng vẫn còn một mối gợn cuối trong lòng cô: "Bogum quá tốt với tớ. Tớ không muốn khiến cậu ấy tổn thương"
Seungwan cương quyết đáp: "Nhưng cậu không yêu Park Bogum. Cậu đang lừa gạt trái tim cậu và cả cậu ta nữa"
Joohyun cười buồn: "Trái tim tớ đã không còn hi vọng từ lâu rồi. Cũng là từ ngày đó, cảm giác yêu thương cũng biến mất"
Seungwan đau lòng ôm chặt Joohyun khẽ nói: "Tớ phải làm sao? Joohyun, tớ phải làm sao đây?"
Cơ thể đang áp chặt Joohyun vào tường bỗng đổ sụp xuống, những tiếng nức nở bật ra khắp căn phòng. Seungwan rất sợ, cô sợ rằng một ngày nào đó, cô sẽ thật sự đánh mất cô gái trước mặt cô. Cái ôm ấm áp và hương thơm êm dịu của mái tóc nâu kia khẳng định với cô rằng, rất may mắn, cô chưa mất Joohyun.
"Hãy thử lại từ đầu nhé!"
Cơn mưa dần tạnh. Buổi chiều cũng bước sang chạng vạng. Seungwan buông tay khỏi Joohyun. Hơi lạnh bất ngờ ập tới khiến cho Joohyun khẽ run rẫy. Cô đã quen với hơi ấm của Seungwan thật rồi.
Bản báo cáo của hội sinh viên chưa hoàn tất. Seungwan thu gom tất cả lại rồi bỏ vào balô của mình, định bụng buổi tối sẽ làm tiếp. Sau khi thu dọn xong vẫn thấy Joohyun đứng ngây ngốc, Seungwan khẽ thở dài rồi kéo tay Joohyun: "Chúng ta đi ăn tối thôi. Còn buổi học thêm nữa, cậu muốn đứng đây cả đêm sao?"
Joohyun nghe vậy mới giật mình. Cô ngoan ngoãn đi theo Seungwan, trong lòng ngập tràn cảm giác ấm áp và hạnh phúc. Joohyun ngay lúc này chỉ ước. Giá như con đường này cứ dài mãi mãi.
Tới quán ăn gần trường, Seungwan không đợi Joohyun gọi món đã tự gọi hai phần cơm với canh đậu tương. Đó là món Joohyun thích ăn nhất. Joohyun trong lòng có chút thắc mắc, cũng có chút vui sướng, nhưng trên hết là cảm giác hạnh phúc bình an.
Joohyun vốn ăn rất ít, nhưng hôm nay cô lại ăn nhiều hơn thường lệ. Hai người ăn cơm rất yên lặng. Cả hai đôi khi sẽ nhìn lén người kia một chút. Joohyun thì chuyện này đã rất quen thuộc. Ba năm cấp ba đó cô luôn nhìn lén Seungwan rồi. Còn Seungwan, cô cảm thấy thích thú. Joohyun khi ăn cơm cũng thật đáng yêu. Tại sao đến mãi bây giờ cô mới chú ý?
Sau bữa cơm cả hai cùng tới lớp học thêm.Trên đường đi cũng không nói chuyện nhiều. Xe buýt khá đông nên cả hai phải chật vật chen lấn. Seungwan dùng cơ thể mình che chắn cho Joohyun khỏi những cú va chạm đột ngột khi xe dừng lại hay thắng gấp. Seungwan âm thầm tính toán. Có lẽ nên mua xe đạp. Đi xe buýt thế này thật bất tiện, chưa tính còn có yêu râu xanh biến thái.
Lớp học thêm vẫn chưa đông người nên Seungwan và Joohyun đều tranh thủ ngồi xem lại bài cũ. Joohyun kiến thức vốn vững hơn Seungwan nên cô không gặp khó khăn gì. Nhưng Seungwan lại gặp vấn đề về cách phát âm. Tiếng Nhật phát âm vốn khó, Seungwan cũng mới học một buổi, dĩ nhiên là thông minh đến đâu cũng không thể theo kịp người khác.
Joohyun thấy Seungwan chau mày liền khẽ cười. Seungwan thấy Joohyun cười liền đưa sách sang phía Joohyun nói: "Giúp tớ đọc từ này được không? Khó quá!"
Joohyun cũng nghe lời chỉ giúp cho Seungwan. Hai người cùng chụm đầu vào nhau đọc sách. Hình ảnh hài hòa ấy thu hút không ít ánh mắt của học sinh trong lớp. Seungwan và Joohyun chính là hai mỹ nữ đẹp nhất lớp học thêm này,dĩ nhiên cũng không thiếu người thầm mến.
Seungwan thấy tâm tình Joohyun dần tốt lên cũng vui vẻ. Cô biết để giành lại Joohyun về từ tay Park Bogum thì không khó. Nhưng là cần thời gian, Joohyun cần thời gian để nhận ra cậu ấy yêu cô nhiều hơn, cậu cần thời gian để tin tưởng vào tình yêu của cô giành cho cậu ấy. Joohyun cần thời gian và cô cũng cần thời gian. Thời gian để chứng minh tình cảm của cô giành cho Joohyun. Thời gian để nghĩ ra một biện pháp khiến Joohyun không thể rời xa cô. Seungwan trong khi ôm Joohyun chiều nay đã quyết định. Cho dù phải đổi bằng mọi giá cô cũng sẽ giành lại Joohyun cho mình.
Tan học, Seungwan nói với Joohyun: "Tớ đưa cậu về nhà nhé? Dù sao cũng tiện đường"
Tất nhiên là tiện đường rồi. Bởi vì Seungwan thuê căn phòng kia là đã biết trước nhà của Joohyun ở gần đó. Vậy nên Joohyun cũng không từ chối. Buổi tối xe buýt rộng chỗ hơn. Cả hai đều có ghế ngồi. Đoạn đường về nhà cũng chỉ khoảng 20 phút. Seungwan rất yên lặng ngồi nhìn ra phía cửa kính. Joohyun thì nhìn gương mặt Seungwan. Từ khi bắt đầu gặp lại Seungwan ở trường đại học, Joohyun dần có thói quen nhìn gương mặt Seungwan. Joohyun trước đây chỉ quen với một Seungwan lầm lì ngang ngược, hiện tại cô lại dần quen với một Seungwan trầm tĩnh ôn hòa. Khuôn mặt Seungwan luôn mang nét băng lãnh khi không mỉm cười, nhưng khi cười tươi lên sẽ trở nên ấm áp hoạt bát. Joohyun ngày xưa ít khi được thấy Seungwan cười nên luôn mong được thấy cậu ấy cười nhiều hơn, còn hiện tại Joohyun lại thực thích khi Seungwan im lặng suy tư. Khuôn mặt băng lãnh thanh tú mất đi nét ngang bướng bỗng trở nên quyến rũ mê hồn. Trông Seungwan cứ như một nữ thần trong truyền thuyết.
Bỗng nhiên nhớ tới những tấm hình Sooyoung đã đăng lên mạng Seungwan liền quay sang nói với Joohyun: "Tớ rất thích mấy tấm hình kia. Là Sooyoung chụp phải không?"
Bởi vì mãi mê ngắm nhìn Seungwan nên Joohyun không kịp phản ứng. Khi Seungwan quay lại bất ngờ Joohyun liền bị bắt tại trận. Joohyun mặt đỏ lên không trả lời ngay được. Mãi sau mới nói: "Ừ, là Sooyoung đã chụp. Tớ cũng rất thích những tấm ảnh đó"
Seungwan mỉm cười liền chỉ tay vào vai mình và nói: "Cậu muốn thử lại không?"
Joohyun có chút mê man không rõ Seungwan liền nói: "Tớ cho cậu mượn bờ vai như ngày ấy"
Joohyun mặt lại đỏ hơn một chút. Cô làm sao dám chứ. Ngày ấy vì ngủ gật nên không biết, chứ hiện tại có cho cô thêm một trăm lần dũng khí cô cũng chịu.
Seungwan biết Joohyun sẽ không dám nên chỉ cười. Sau đó cô lại nghiêng đầu tựa vào vai Joohyun rồi khẽ nhắm mắt lại và nói: "Vậy để tớ mượn vai cậu một chút"
Sau một phút im lặng Seungwan lại nói khẽ: "Cảm giác thật yên bình"
Khoé môi Joohyun khẽ cong lên. Một nụ cười xinh đẹp lộ rõ trên khuôn mặt. Seungwan cũng mỉm cười. Ngày hai người ở bên nhau có lẽ cũng gần thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro