Chap 17
Joohyun lên xe buýt mà nỗi lo vẫn không vơi đi. Bởi vì Seungwan chỉ ở một mình. Ốm thế này ai sẽ chăm sóc cho Seungwan, nhất là khi bệnh con người sẽ yếu ớt vô cùng. Nếu không có ai bên cạnh lỡ xảy ra chuyện gì, Joohyun thật không muốn nghĩ tới.
Cũng may Joohyun thông qua fanclub của Seungwan trên mạng của trường đã biết được địa chỉ nhà và số điện thoại của Seungwan. Cô đọc một lần là nhớ. Đối với Joohyun thì tất cả những gì liên quan đến Seungwan đều được ghi nhớ như một bản năng không thể khống chế.
Chỉ mười lăm phút ngồi xe buýt mà Joohyun cảm thấy như cả giờ trôi qua. Vừa tới nơi, cô liền vội vã chạy về căn phòng của Seungwan. Khi tới cửa liền mất hết cả sức lực. Đến nỗi đưa tay lên cũng không có sức mà gõ cửa.
Sau một hồi thở dốc Joohyun mới có thể gõ cửa. Lòng tràn đầy lo lắng và cả có chút mong đợi. Sự im lặng kéo dài khiến cho tim Joohyun như thắt lại. Ngay khi mà cô như muốn khóc òa lên vì sợ hãi thì cánh cửa cũng được mở ra. Seungwan nhợt nhạt xuất hiện trước mặt Joohyun. Hai mắt mơ màng còn bờ môi khô nứt.
Joohyun run rẫy vội đỡ lấy Seungwan, lại nhận ra người Seungwan nóng như lửa đốt. Joohyun vội đỡ Seungwan vào nhà, đặt nằm xuống giường rồi vội vàng đặt tay lên trán kiểm tra nhiệt độ.
Seungwan dường như đã mê man. Cô không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Cố lết cơ thể mềm nhũn ra mở cửa cũng lấy đi toàn bộ sức lực của cô, vậy nên cô cũng không nhận ra người đến chính là Joohyun.
Joohyun theo như những gì được biết, cô lấy khăn ướt đắp lên trán cho Seungwan. Cô không biết Seungwan đã uống thuốc chưa nhưng nhìn quanh thì chẳng có vỏ thuốc nào cả. Joohyun muốn đi ra ngoài mua thuốc nhưng thấy Seungwan vẫn mê man nên không dám bỏ đi.
Joohyun đã từng bị sốt, Seungwan là người đã cỏng cô ra xe để đưa tới bệnh viện. Chuyện đó Joohyun vẫn luôn ghi nhớ. Joohyun cũng đắn đo có nên đưa Seungwan đi bệnh viện không, cô không có kinh nghiệm gì cả.
Joohyun gọi điện thoại cho umma của mình để nhờ trợ giúp. Umma của Joohyun sau khi nghe tình hình của Seungwan thì nói: "Con đừng quá lo lắng. Trước tiên không cần thiết phải nhập viện. Con hãy kiểm tra nhiệt độ cho bạn con, sau đó ra tiệm thuốc mua thuốc, và mua cho bạn con một ít cháo. Nếu sau khi uống thuốc một giờ mà không có dấu hiệu hạ sốt thì gọi cho umma"
Joohyun vội vã cúp máy và làm theo lời mẹ dặn. Nhìn Seungwan còn mê man, Joohyun khẽ cắn môi cố gắng để bản thân bĩnh tĩnh hơn rồi đi ra ngoài. Cũng may hiệu thuốc không cách xa lắm. Joohyun nói về tình hình của Seungwan cho người bán thuốc nghe, cũng mua luôn một cây nhiệt kế. Sau đó lại vội vã đi mua chút đồ ăn về nấu cháo cho Seungwan. Mọi thứ xong xuôi liền vội vã chạy về.
Joohyun về tới phòng Seungwan vẫn chưa tỉnh, khăn đắp trên trán vì sốt cao đã khô đi. Joohyun vội giặt lại rồi tiếp tục đắp lên trán cho Seungwan. Sau đó giúp Seungwan kẹp nhiệt kế vào người. Rồi lại chạy đi lấy nước hòa tan thuốc cho Seungwan dễ uống.
Seungwan đang mê man, cô cảm giác cả người như nằm trên đống lửa, nóng bức và khó chịu. Cô muốn vùng dậy bỏ chạy thật xa nhưng đôi chân vô lực cứ đứng im tại chỗ. Cổ họng khô khốc, cô rất muốn uống nước nhưng lại không thể nói ra tiếng.
Khi mê man Seungwan vẫn linh cảm được bên cạnh cô có người, nhưng cô không thể mở mắt nhìn xem người ấy là ai, và cũng không có sức mà suy đoán. Cô chỉ cảm thấy thoải mái khi bàn tay người ấy chạm vào cô. Bàn tay lành lạnh khiến cho sự nóng rát cũng vơi đi.
Người ấy đỡ cô ngồi dậy, cho cô dựa vào người mình, sau đó có một thứ chất lỏng chảy vào miệng cô. Seungwan nghĩ là nước, cô đang khát nước nên liền ngoan ngoãn mở miệng ra uống, chỉ là sau khi nuốt xuống cổ một ngụm liền thấy vị đắng đến đáng sợ. Seungwan từ nhỏ luôn ghét uống thuốc. Sợ nhất thuốc đắng. Vậy nên dù lúc này mê man cô vẫn theo phản xạ muốn phun ra. Nhưng không kịp vì thuốc đã trôi xuống dạ dày. Seungwan khó chịu chau mày, sau đó bật lên tiếng kháng nghị nho nhỏ trong cơn mê man: "Không uống, không muốn uống. Đắng quá"
Lúc ấy bên tai vang lên tiếng nói khe khẽ quen thuộc: "Seungwan ah, cậu chịu khó một chút đi. Phải uống thuốc mới khỏi bệnh. Chỉ còn một chút nữa thôi"
Seungwan mơ màng nhận ra người bên cạnh là Joohyun. Không hiểu sao khi nhận ra là Joohyun cô lại sinh ra cảm giác muốn nhõng nhẽo với cậu ấy. Seungwan cắn chặt môi lắc đầu: "Không uống, không muốn uống đâu"
Joohyun dỗ dành mấy câu nhưng Seungwan cũng không chịu mở miệng. Lúc này Seungwan cứ như đứa trẻ cứng đầu vậy, Joohyun cũng không biết làm sao. Thuốc đắng nên Seungwan phần nào thanh tỉnh, đôi mắt mơ màng nhìn Joohyun, lúc này Seungwan không còn giống như Seungwan của ngày xưa lạnh lùng ngang bướng, hay là Seungwan của thời gian gần đây trầm tĩnh chín chắn. Seungwan lúc này là một Seungwan rất khác, một Son Seungwan có phần yếu đuối và nhu nhuợc. Bản chất thật sự bên trong người cô nàng lộ ra, là một Seungwan cần được chăm sóc.
Joohyun không biết phải làm sao. Thuốc vẫn chưa uống xong. Bác sĩ dặn phải uống đủ liều lượng mới đạt hiệu quả. Joohyun chưa từng phải chăm sóc cho bệnh nhân nào, người đầu tiên phải chăm sóc lại là người quan trọng nhất trong trái tim của cô, vậy nên cô càng lo sợ và lúng túng.
Khuôn mặt Joohyun đã gần trắng bệt như Seungwan, sức lực cả ngày cũng tiêu hao đi hết. Thân hình vốn cao gầy càng khiến cho vẻ mong manh yếu đuối thể hiện rõ ràng ra. Nếu ai vô tình bắt gặp hai cô gái lúc này hẳn là sẽ nghĩ trong phòng có tới hai người bệnh.
Joohyun cúi mặt, môi dưới bị cắn tới tỏ tươi như máu. Hốc mắt hồng hồng cố kiềm lại nước mắt. Cô đã có cách. Cô bèn đổ cả cốc thuốc đắng nghét kia vào miệng mình và ngay sau đó bèn áp chặt môi mình vào cánh môi nứt nẻ của Seungwan. Khi mà Seungwan còn chưa kịp hết ngạc nhiên thì dòng thuốc kia đã chảy hết từ miệng Joohyun vào miệng cô. Môi Joohyun khoá chặt vào môi Seungwan, buộc cô phải uống hết chỗ thuốc kia. Seungwan không chủ đích uống hết bỗng thấy ngạc nhiên, làm thế nào mà thuốc lại không còn đắng nữa mà trở nên ngọt ngào?
Sau khi uống hết chén thuốc, Joohyun đưa nước cho Seungwan, đợi cậu ấy uống xong liền giúp cậu ấy nằm lại giường. Sau đó khẽ nói: "Cậu ngủ thêm một chút đi. Tớ đi nấu cháo cho cậu"
Seungwan cũng không còn chút sức lực nào nữa, vậy nên ngoan ngoãn nghe lời. Vừa nằm xuống lại mê man ngủ thiếp đi. Nhưng mà lần này có vẻ dễ chịu hơn một chút.
Joohyun tuy là con một, lại luôn được cha mẹ cưng chiều như công chúa, nhưng tính tình luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện cho nên cô vẫn thường giúp mẹ làm việc nhà và nấu cơm. Vậy nên việc nấu cháo với Joohyun không hề khó.
Hơn nữa tiếng sau cháo đã xong. Joohyun tắt bếp rồi trở lại phòng ngủ của Seungwan. Căn hộ của Seungwan thuê không lớn, chỉ có hai phòng nên Joohyun mới an tâm nấu cháo mà để cậu ấy một mình.
Seungwan vẫn ngủ rất say. Joohyun lấy ra nhiệt kế, đáng lẽ ra nên lấy từ trước nhưng mà cô quên. Nhiệt độ vẫn ở mức 38°C, vẫn còn sốt nhưng Joohyun cũng hiểu là không còn quá nguy hiểm. Vậy nên cô không gọi lại cho mẹ mình nữa. Joohyun ngồi xuống bên cạnh Seungwan, giúp cậu ấy giặt lại khăn ướt và đắp lên trán. Dường như Seungwan vẫn còn khó chịu, khi ngủ hai chân mày vẫn nhíu lại. Joohyun khẽ đưa tay chạm vào mi tâm giữa hai chân mày, nhẹ nhàng xoa một chút. Mi tâm Seungwan liền dãn ra.
Joohyun im lặng ngắm nhìn Seungwan. Hơn bốn năm yêu thầm Seungwan, đây là lần thứ hai được tự do ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mỹ này từ khoảng cách gần. Từ khi Seungwan công khai theo đuổi cô giữa hai người vẫn luôn bị cách ngăn bởi quá nhiều yếu tố. Hơn nữa Joohyun cũng không có dũng cảm đi ngắm nhìn Seungwan khi cậu ấy còn tỉnh táo. Với Joohyun thì Seungwan vẫn cứ là một giấc mơ xa xôi mơ hồ mà cô khao khát chạm tới nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro