Chap 4
Seungwan cảm thấy rất khó chịu. Muốn an ủi Joohyun nhưng lại không biết nên làm gì. Chỉ biết im lặng nhìn Joohyun. Lại không ngờ Joohyun khóc một lát liền thôi. Cô nhìn Seungwan với ánh mắt kiên định nói: "Thực sự tớ không cam lòng. Làm sao có thể nói không quen biết là thành không quen biết. Tớ biết cậu ghét tớ, tớ biết tớ phiền phức tới cậu. Nhưng Seungwan à, tớ thật lòng mong cậu có thể nhận lấy thứ này. Đây là tâm ý cuối cùng của tớ, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa"
Seungwan vẫn đứng im trầm mặc. Joohyun nhẹ nhàng cầm bàn tay Seungwan, toàn thân Joohyun khẽ run lên khi chạm vào tay người ấy. Cô vội vã đặt hộp quà vào tay Seungwan rồi thu tay mình về.
Seungwan hơi chau mày. Cậu biết tình cảm Joohyun giành cho mình rất chân thành và sâu đậm. Cậu cũng không phải vì bởi cả hai đều là con gái nên mới chối từ. Chỉ là cậu thấy mình không xứng với Joohyun. Không xứng nhận được tình yêu từ cô ấy. Chỉ còn cách khiến cho Joohyun quên hẳn cậu đi thì Joohyun mới có thể có được hạnh phúc trong tương lai.
Nghĩ vậy Seungwan liền không do dự cầm hộp quà trong tay ném thẳng ra biển rồi nói: "Cậu muốn tôi nhận vậy hãy ra lấy nó về đi, lúc đó tôi hứa sẽ cất giữ nó cẩn thận"
Joohyun bàng hoàng trước hành động của Seungwan, cô không dám tin vào những gì mình vừa thấy. Cô không tin Seungwan lại nhẫn tâm với mình như vậy. Đôi mắt tràn ngập bi thương, Joohyun nhìn Seungwan rồi lại nhìn hộp quà nhỏ đang dần bị nước kéo đi xa.
Hai bàn tay khẽ siết chặt. Joohyun không nói gì liền chạy thật nhanh ra biển. Seungwan sững sờ đến nỗi toàn thân đông cứng không suy nghĩ được gì.
Từng con sóng xô vào bờ lại kéo hộp quà ra xa hơn một chút. Joohyun cố chấp đuổi theo không chịu bỏ cuộc. Nước biển lúc này đã ngập tới ngang ngực Joohyun. Seungwan bây giờ mới như choàng tỉnh, cô vội vàng chạy theo Joohyun miệng không ngừng la hét: "Quay lại đi Joohyun, cô điên à? Quay lại ngay!"
Joohyun mặc kệ tiếng la hét phía sau vẫn ngang bướng đi bơi theo hộp quà phía trước mặt. Nước đã ngập tới cổ, toàn thân Joohyun hơi run lên. Cô biết mình không biết bơi lội gì, nhưng là không thể can tâm từ bỏ.
Một con sóng lớn ập tới nút chửng Joohyun vào lòng biển. Seungwan sửng sờ không thốt nên lời. Tim đau đến không sao thở nổi. Cũng may ngay lúc con sóng rút đi lại trông thấy Joohyun đang vật vã trong lòng nước. Seungwan vừa mừng vừa sợ liền hét lên: "Quay lại Joohyun! Tôi xin cậu, quay lại đi!"
Joohyun gần như kiệt sức, toàn thân vô lực. Cô nhìn thấy hộp quà ngay trước mắt liền dùng hết sức lực còn lại với tay tóm được nó. Nhưng là đồng thời cảm thấy cơ thể đang chìm dần. Chỉ còn văng vẳng bên tai tiếng Seungwan la hét gọi tên cô.
Đang giãy dụa trong cơn kinh hoảng, hô hấp gần như ngưng trệ, lồng ngực căng tức, cơ hồ đã uống không ít nước vào bụng. Chân tay tê cứng không sao điều khiển được nữa. Joohyun cơ bản cũng không biết bơi lội gì. Lòng cô ngập tràn cảm giác sợ hãi lẫn tuyệt vọng. Có thể cứ như vậy mà chết sao.
Nhưng là ngay lúc ấy cơ thể được một bàn tay ấm áp ôm vào lòng rồi kéo lên mặt nước. Joohyun ho sặc sụa mấy tiếng và thở gấp. Đôi mắt từ từ hé mở. Đập vào nhãn quan ngay tức khắc là ánh mắt lo lắng khiếp sợ của Seungwan đang nhìn mình: "Joohyun, không sao chứ? Nói gì đi Bae Joohyun!"
Seungwan hỏi, giọng có phần run rẫy. Joohyun dù vẫn đang trong cơn kinh hoàng vẫn cảm nhận được một dòng nước ấm áp ngọt lịm đang tan chảy trong lòng. Cuối cùng cậu cũng thực sự một lần quan tâm tớ. Seungwan, tớ chỉ cần như thế này thôi, chỉ thế này thôi...
Seungwan không thấy Joohyun lên tiếng, đoán là do Joohyun còn sợ hãi mà ra liền không hỏi thêm mà ôm lấy Joohyun bơi vào trong bờ. Dìu Joohyun lên bờ cát. Seungwan một lần nữa lên tiếng hỏi: "Joohyun, nói một câu thôi, cậu thực sự không sao chứ?"
Joohyun bây giờ mới yếu ớt cười đáp: "Tớ...không sao"
Nói xong bàn tay đang nắm chặt hộ quà lại đưa lên trước mặt Seungwan: "Tớ...lấy được rồi. Cậu nhất định...phải...giữ lời!"
Seungwan tức giận trừng hai mắt hét lên: "Cậu...ngu ngốc vừa thôi! Có đáng không? Có đáng không?"
Joohyun cười buồn: "Tớ...thấy đáng"
Seungwan nghẹn ngào vài giây. Bỗng nhiên kích động hai tay ghì chặt trên mặt Joohyun và hôn mãnh liệt.
Joohyun toàn thân run rẫy, không biết chắc chắn Seungwan đang làm cái gì, hai mắt cũng vì thế mà mở to hết cỡ. Một tay đang đặt trên eo Seungwan còn một tay đang cầm chặt hộp quà.
Seungwan cũng là không hiểu mình đang làm cái gì, chỉ là nhất thời tức giận Joohyun ngu ngốc nên muốn trừng phạt. Lại không ngờ lại chọn chính cách này. Nhưng là khi chạm vào đôi môi mềm mại của Joohyun lại giống như bị một ma lực thu hút không sao thoát ra được. Ngày càng mê luyến chìm đắm vào nó.
Joohyun đầu óc càng trở nên mụ mị, hô hấp ngưng trệ, không khí bị tước đoạt khiến cho nhịp tim vì thế mà hỗn loạn gia tăng. Lồng ngực nhỏ bé như muốn bị nhịp tim khẩn cấp phá tan để kiếm tìm không khí. Joohyun cơ hồ sắp ngất đi vì không thể chịu đựng thêm được nữa
Lại cảm thấy chiếc lưỡi mềm mại của Seungwan đang vờn quanh khoé môi mình rồi bất ngờ xâm nhập vào trong miệng mãnh liệt càn quét.
Joohyun tay kia vẫn nắm chặt hộp quà liền vòng qua cổ Seungwan dùng lực níu xuống, tay còn lại trên eo nắm chặt áo Seungwan kéo mạnh.
"ưhm" Joohyun bật lên một tiếng kháng nghị. Thật sự cô đã sắp không chịu nổi nữa. Toàn thân mềm nhũn như sắp ngất đi thực sự. Cô chỉ muốn Seungwan buông tha cho mình. Chỉ là hành động khẩn trương kèm theo âm thanh kiều mị kia lại làm cho Seungwan thêm mê loạn. Tưởng như đó là một lời khích lệ nên càng mãnh liệt tấn công.
Mãi đến khi Seungwan cảm thấy cơ thể Joohyun hoàn toàn vô lực tựa hẳn vào mình, vòng tay cũng không còn sức mà níu giữ cô nữa thì mới chịu buông tha. Joohyun bây giờ giống như một phạm nhân vừa trãi qua một cơn cực hình tra tấn nay được tha bỗng liền vội vàng hô hấp, từng đợt thở dốc, cơ thể vẫn là vô lực dựa vào lòng Seungwan
Lần đầu tiên nếm trãi qua hôn môi. Lại không ngờ nóng bỏng mãnh liệt đến vậy. Gần như còn khó chịu hơn cảm giác khi bị chìm ngập trong nước, không sao hít thở được. Nhưng là xen lẫn khó chịu lại là cảm giác mê luyến, ngọt ngào khiến cho toàn thân run rẫy. Dù cho quá đường đột nhưng Joohyun vẫn cảm nhận được môi Seungwan mềm mại và nóng bỏng vô cùng.
Mất tới vài phút sau Joohyun mới hô hấp bình thường lại được. Nhưng vì quá xấu hổ mà không dám cử động thân mình, vẫn mặc kệ để Seungwan ôm trong lòng.
Seungwan cũng một mảnh rối bời. Đầu óc mụ mị. Hận không thể tát cho mình vài cái thật đau. Tại sao lại làm ra chuyện này. Tại sao lại hôn Joohyun, mọi chuyện còn chưa đủ rắc rối hay sao?
Hai người đứng im lặng thêm một lúc. Gió biển bắt đầu thổi mạnh. Seungwan cảm thấy Joohyun đang run lên trong lòng mình. Seungwan khó xử đẩy nhẹ Joohyun ra, ngập ngừng nhìn Joohyun, lại thấy dù đang run rẫy nhưng mặt lại đỏ như người bị sốt, đôi môi cơ hồ vẫn sưng mộng vì sự cuồng nhiệt vừa rồi của mình. Seungwan ngập ngừng mãi mới lên tiếng: "Xin...xin lỗi cậu"
Joohyun không đáp, đầu cô cúi nhìn chăm chú xuống đất. Thực ra cô cũng không dám hi vọng gì sau nụ hôn ấy cả. Nhưng là câu xin lỗi của Seungwan vẫn vô tình khoét vào tim cô một vết cắt rất sâu.
Seungwan thấy Joohyun im lặng thì cũng không biết nói gì nữa, chần trừ một chút liền nói: "Về phòng thay đồ thôi. Sẽ bị cảm mất"
Joohyun đúng là bản thân đang lạnh đến tê tái, cũng không rõ có phải là do nước biển hay không nhưng cô vẫn im lặng nghe lời Seungwan quay về phòng thay đồ.
Hai người im lặng đi bên nhau không ai dám lên tiếng trước. Cũng may các bạn vẫn còn ham vui nên không ai trông thấy họ.
Về tới phòng Joohyun lại đứng tần ngần như tượng đá. Seungwan lại phải hối thúc: "Đi tắm đi"
Joohyun nhìn Seungwan một cái rồi im lặng lấy đồ đi tắm. Lúc chuẩn bị bước vào nhà tắm lại quay sang Seungwan nói: "Cám ơn cậu đã cứu tớ, còn món quà...?"
Seungwan vội vàng nói: "Tôi nhận là được chứ gì? Mau đi tắm đi"
Joohyun bây giờ mới an tâm đi tắm.
Seungwan đứng lặng nhìn hộp quà trên bàn cười khổ. Cái đứa ngốc kia chỉ vì một món quà mà cố chấp vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro