Chap 8


Ngày khai giảng cũng bắt đầu. Seungwan có mặt từ rất sớm, bởi vì trường học yêu cầu cô là sinh viên đại diện cho tân khóa lên phát biểu cảm xúc khi vào học ở ngôi trường này. Seungwan cũng không từ chối, bởi vì đó là cơ hội để ai đó biết rằng cô đã tới đây.

Seungwan tự mình viết đề cương cho bài phát biểu. Thầy phụ trách sau khi đọc qua cũng tán thành. Khi buổi lễ khai giảng diễn ra một nửa, thầy phụ trách mới giới thiệu Seungwan lên phát biểu. Lời giới thiệu có chút phô trương: "Sau đây là gương mặt đại diện cho tân sinh viên năm nay lên phát biểu cảm xúc của mình khi vào học tại ngôi trường này. Đây là sinh viên đạt kết quả cao nhất trong kỳ thi tuyển vừa qua,ngoài ra còn được đích thân thầy hiệu trưởng trường phổ thông viết giấy giới thiệu nhập học. Xin mời tân thủ khoa khoá này của Snow Academy, Son Seungwan!"

Dưới trường bắt đầu xì xào bàn luận về tân sinh viên vừa được nêu lên. Mọi người chăm chú nhìn vào cánh gà sân khấu chờ đợi. Mà đâu đó dưới đám đông sinh viên đang có mặt ở đây có một đôi mắt ngây dại ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào sân khấu. Toàn thân bỗng cứng lên đến phát run, hai bàn tay nắm chặt đến mức tưởng chừng móng tay đã xuyên vào da thịt, bờ môi gắt gao mím chặt. Trong đầu không ngừng quay cuồng cái tên vừa được xướng lên kia, Son Seungwan. Phải là Seungwan không? Là cậu ấy đúng không? Hay chỉ là một cái tên trùng lặp?

Son Seungwan, cái tên suốt một năm qua đã cố quên đi, chôn vùi đi,vẫn chưa làm được gì hôm nay lại bị đào bới lên. Cô gái khác yên lặng đứng cạnh cô gái đang cắn môi run rẫy kia. Thấy bạn mình như vậy chỉ biết đau lòng khẽ nắm lấy bàn tay đang siết chặt mà an ủi. Hơn ai hết cô cũng đang chờ đợi kết quả. Con người kia là ai, là cậu ta sao? Là kẻ xấu xa đã làm tổn thương sâu sắc người bạn thân nhất của cô sao.

Bầu không khí đang ồn ào bỗng trầm đi vài giây khi Seungwan xuất hiện. Khuôn mặt thanh tú, ánh mắt sáng ngời, gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng lại toát lên vẻ thanh lịch. Áo sơ mi trắng cùng quần bò ôm sát cơ thể, tạo nên một nét đẹp tươi mát trung tính nhưng không kém phần quyến rũ.

Ở đâu đó phía dưới sân khấu, khuôn mặt cô gái kia tái nhợt. Cơ thể không tự chủ khẽ lảo đảo như muốn ngã xuống: "Đúng là Seungwan. Sooyoung à, đúng là Seungwan!"

Cô gái khẽ run rẫy lên tiếng. Sooyoung cũng kinh ngạc không thốt nên lời, một lúc sau mới khẽ nói: "Không thể nào. Joohyun, không thể nào là cậu ta được!"

Một nam sinh đứng bên cạnh hai cô gái liền tò mò hỏi: "Joohyun, Sooyoung hai cậu quen cô ấy sao?"

Joohyun không để ý. Sooyoung có chút không bình tĩnh phủ nhận: "Không quen"

Nam sinh kia cũng không hỏi thêm, nhưng trong lòng rõ ràng hiểu là Sooyoung nói dối. Cậu ta bèn liếc nhìn Joohyun, cảm thấy rất kỳ quái. Từ khi cô gái trên sân khấu xuất hiện Joohyun không hề dời mắt khỏi cô ta, trong ánh mắt Joohyun vừa hiện lên sắc thái vui sướng lại có chút đau thương và hoang mang. Rốt cuộc là vì sao?

Nam sinh nhìn lên sân khấu. Cô gái trên kia đang lưu loát đọc bài phát biểu của mình. Khuôn mặt bình thản tràn ngập tự tin, ánh mắt sáng ngời,giọng nói không dịu dàng nhưng rất dễ nghe, khuôn mặt rất thanh tú bắt mắt. Rõ ràng mới xuất hiện đã khiến không ít trái tim nam sinh nữ sinh rung động. Chung quanh bắt đầu bàn tán rất nhiều về tân sinh viên này, hầu hết là lời lẽ ái mộ.

Joohyun không dời mắt khỏi Seungwan nhưng cũng không thể không nghe thấy những lời xì xào bàn tán chung quanh mình. Cô khẽ cười chua xót tự nhủ

"Ngày xưa cậu không ưu tú, không được người khác nhìn nhận, tớ cũng không thể có được cậu. Hôm nay cậu ưu tú, cậu được mọi người ái mộ. Có phải chăng cơ hội của tớ càng mong manh? Seungwan, tớ đang cố gắng quên đi cậu, tại sao cậu lại đột ngột xuất hiện ở đây? Tại sao lại muốn hiện diện trước mắt tớ một lần nữa? Cậu phải chăng lại muốn giày vò tớ nữa sao?"

Sooyoung lo lắng nhìn Joohyun, không biết làm sao an ủi cô bạn mình. Chuyện gì Joohyun cũng thông minh khéo léo đối diện được, chỉ trừ những chuyện liên quan đến Seungwan. Tình cảm chính là sự chấp nhất đến ngu ngốc. Joohyun là yêu đến ngu ngốc, yêu đến không lý trí, yêu đến không lối thoát. Đau đớn giày xéo cũng không chịu buông tay. Sooyoung cũng không giúp gì được.

Sooyoung cũng không biết hôm nay Seungwan xuất hiện ở ngôi trường này là vì sao. Sẽ là một bước ngoạt định mệnh cho cả cậu ta và Joohyun, hay chỉ là tăng thêm nỗi đau và sự giày vò cho trái tim mong manh của Joohyun?

Bài phát biểu của Seungwan vừa kết thúc. Ngay khi vừa nói xong câu kết thúc, cô bèn chêm vào một câu không có trong kịch bản: "Tôi đến đây là vì một người!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro