103.
Trở lại khách sạn Kim TaeHuyng pha một bình sữa bột, thử xong nhiệt độ xong sau đó đưa cho bé gấu trúc đang nằm ở bên cạnh chân anh.
"Muốn tôi giúp không?"
Son SeungWan lấy bình sữa: "Chít chít!" Không cần.
Kim TaeHuyng khẽ cười một tiếng, đi vào phòng tắm rửa mặt, chờ anh rửa mặt xong đi ra thì nhìn thấy bé gấu nằm ngửa bụng trên mặt đất, dùng chân trước giữ bình sữa uống hết giọt sữa cuối cùng.
"..."
Nằm uống cũng không sợ bị sặc sao?
Nhận thấy Kim TaeHuyng đã đi ra, móng vuốt của Son SeungWan cứng đờ, lập tức không giữ vững bình sữa, "bang" một tiếng, cô bị bình sữa đập trúng mặt, bình sữa nhanh chóng lăn vài vòng, trên sàn nhà xuất hiện một vệt sữa.
Kim TaeHuyng xoay người nhặt bình sữa lên, hỏi cô: "No chưa?"
Son SeungWan nấc một cái, miệng đầy mùi sữa, gật đầu liên tục.
Kim TaeHuyng biết rõ tập tính của cô, anh ngồi xuống nhìn cô, khóe môi nhếch lên: " Có muốn uống thêm một bình nữa hay không?"
Bé gấu trúc dùng móng vuốt xoa xoa đầu, do dự hai giây, quả quyết gật đầu.
Kim TaeHuyng: "..."
Anh biết kiểu gì cô cũng trả lời như vậy mà.
Lee EunBi tới báo cáo, gặp phải Lee Jeno ở trong thang máy đang ôm một cái túi. Sau khi cậu ta thấy cô thì trực tiếp đưa cái túi cho cô.
Bên trong đều là đủ loại đồ ăn vặt.
Trái tim của Lee EunBi nhảy một cái, lặng lẽ dò xét Lee Jeno, làm một trợ lý toàn năng và là một cánh tay đắc lực của tổng giám đốc Kim, vẻ ngoài của Lee Jeno không tệ, người cao chân dài, là một chàng trai rất đẹp trai.
Anh đưa đồ ăn vặt cho mình... Chẳng lẽ là thích mình?
"Những thứ này là chuẩn bị cho Cô Son." Lee Jeno nói: "Tôi đã điều tra, sức ăn của con nhím không lớn. Cô muốn cho cô ấy ăn thì chú ý một chút, đừng để cô ấy ăn quá no, như vậy sẽ không thoải mái."
Lee EunBi: "..."
Hu hu, thì ra là do cô ấy tự mình đa tình.
"Được rồi." Cô ấy nhận lấy cái túi, tặc lưỡi hâm mộ Lee Jeno. Làm trợ lý của tổng giám đốc Kim, mỗi lần WanWan biến thành động vật nhỏ, cậu ta khẳng định cũng sẽ đi theo chăm sóc. Sao mình không trở thành trợ lý của WanWan sớm hơn một chút chứ.
"Tổng giám đốc Kim buổi sáng tốt lành!" Lee EunBi thấy Kim TaeHuyng thì rất cẩn trọng, nhỏ giọng nói: "WanWan dậy rồi sao?"
Kim TaeHuyng "Ừ" một tiếng, ánh mắt của Lee Jeno quét qua phía bàn trà liền nhìn thấy một hộp sữa bột đã mở và một bình sữa, còn có một số bánh sữa, cậu ta hỏi: "Ông chủ, anh đi ra ngoài mua sao?"
Kim TaeHuyng vừa muốn lên tiếng thì bị một tiếng la lớn cắt ngang.
"Mẹ ơi, đây là gấu trúc, là gấu trúc đó!"
Lee EunBi kích động ôm lấy bé gấu trúc, yêu thích không buông tay, còn thề thốt: "Tổng giám đốc Kim, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt WanWan."
Chỉ trong nháy mắt, Kim TaeHuyng không muốn đi đến trường quay. Anh nghĩ trong nhà nuôi một con gấu trúc, phải giấu đi, không cho người khác đụng vào cô.
Nhất là lúc anh nhìn thấy ngay cả Lee Jeno cũng không khống chế được muốn cướp bé gấu trúc với Lee EunBi thì sắc mặt của anh tối sầm, đoạt lấy Son SeungWan, trong mắt lướt qua ánh sáng sắc bén và lạnh lùng: "Còn có quy củ hay không?"
Lee EunBi im lặng, lưng Lee Jeno thẳng tắp.
Cũng không biết có phải là bị bé gấu nhỏ ảnh hưởng hay không, Son SeungWan bị cướp đến cướp đi cũng không có cảm giác gì, cô chỉ cảm thấy buồn ngủ. Cô ngáp một cái, lộ ra cái miệng nhỏ màu hồng phấn, giơ móng lên để che miệng, hai cái tai khẽ động khẽ động.
"..."
Nội tâm của Lee EunBi thét lên, quá đáng yêu, thật sự là quá đáng yêu. Chỉ có thét lên mới có thể biểu đạt được sự kích động trong nội tâm của cô ấy.
Bàn tay đặt bên người của Lee Jeno nắm chặt, cậu ta thôi miên bản thân: Đây là Cô Son, đây là Cô Son, không thể tùy tiện ôm!
Chú ý tới biểu cảm biến hóa trên khuôn mặt của hai người, Kim TaeHuyng ôm bé gấu tiến vào phòng ngủ, "bang" một cái, anh đóng sầm cửa lại.
Đến tận khi sắp muộn rồi, anh mới mở cửa ra.
Lee EunBi âm thầm kích động, chờ tổng giám đốc Kim đi rồi, WanWan chính là của một mình cô ấy, cô ấy có thể Muốn!Sờ!Thì!Sờ!
Nào ngờ Kim TaeHuyng mặt không đổi sắc nói: "Cô ấy ngủ, không được ồn ào làm phiền cô ấy. Sữa bột dùng nước sôi 50 độ pha, lúc cho ăn còn phải kiểm tra độ ấm..."
Dặn dò cẩn thận xong, anh mới rời khỏi khách sạn.
Lee Jeno nhìn ra tâm tư của ông chủ nhà mình, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Sếp, phần diễn hôm nay của anh cũng không nặng lắm, không thì anh xin đạo diễn Ji sắp xếp quay nhanh một chút, buổi sáng quay xong, buổi chiều có thể kết thúc công việc sớm được không?"
"Không cần." Kim TaeHuyng thản nhiên nói: "Đừng ảnh hưởng tới công việc."
Đây không phải là trách nhiệm của một mình anh, mà còn là trách nhiệm của cả đoàn làm phim.
Lee Jeno nghe vậy thì không nói nữa.
Kim TaeHuyng nhìn Lee Jeno, nếu là trước đây, vị trợ lý này của anh chắc chắn sẽ không đưa ra lời khuyên như vậy.
"Cậu thích gấu trúc nhỏ?"
Lee Jeno lập tức gật đầu, bé gấu dễ thương như vậy ai lại có thể không thích được cơ chứ? Cậu ta còn chưa được ôm cô nữa!
Nói xong, cậu ta phát hiện ông chủ cười như không cười nhìn mình chằm chằm. Da đầu Lee Jeno tê rần, cậu ta nghiêm trang bổ sung một câu: "Tôi thích gấu trúc nhỏ của căn cứ gấu trúc."
Ham muốn sống còn vô cùng mạnh mẽ.
Lee EunBi khó chịu đi tới đi lui ở phòng khách, cô ấy rất muốn tiến vào phòng ngủ, cho dù chỉ nhìn gấu trúc nhỏ ngủ thôi cô ấy cũng vui vẻ rồi.
Nhưng Kim TaeHuyng hạ lệnh không được ầm ĩ làm phiền Son SeungWan, đạo đức nghề nghiệp trong lòng Lee EunBi thực sự khó có thể vi phạm, cô ấy chỉ có thể chờ ở bên ngoài, thỉnh thoảng áp tai vào cửa phòng ngủ, để xem có thể nghe được một chút âm thanh ở bên trong hay không.
Đúng lúc dì nhỏ của cô ấy gọi điện thoại tới: "Cháu nói cho SeungWan, dì đã liên hệ cho cô ấy một phóng viên, xế chiều hôm nay khoảng bốn giờ, người của toà soạn báo bên kia sẽ đến đoàn làm phim tìm cô ấy, dì đã nói với đoàn làm phim rồi, cháu..."
"Dì nhỏ, hôm nay không được." Lee EunBi cắt ngang lời của Bae JooHyun, hạ giọng: "Hôm nay WanWan đã biến thân!"
Bae JooHyun: "..."
"Chuyện xảy ra bao lâu rồi?"
"Tối hôm qua cháu đã nhắn tin Kakaotalk cho dì rồi." Lee EunBi đỡ trán.
"Hôm qua bận quá nên dì không thấy." Bae JooHyun nhíu mi tâm, lần này chỉ có thể đổi thời gian, may mắn chị ấy có người quen ở bên công ty kia.
Qua hai giây, chị ấy hiếu kỳ hỏi: "Biến thành cái gì rồi?"
Lần này, cuối cùng Lee EunBi cũng tìm được đối tượng để nói ra hết mọi chuyện.
Việc Son SeungWan có thể biến thành động vật này, cô ấy đương nhiên không thể nói với những người khác, chỉ có thể im lặng giữ bí mật này, không có cách nào thảo luận cùng với người khác được.
Biết Son SeungWan có thể biến thân chỉ có mấy người, cô ấy nào dám nói chuyện với Kim TaeHuyng chứ.
Về phần Lee Jeno, mặc dù đều là trợ lý, nhưng mà ―― trợ lý cũng có chức nghiệp khác nhau.
Cấp bậc của Lee Jeno cao hơn cô ấy nhiều, nghiễm nhiên là lãnh đạo của cô ấy.
Chỉ còn dì nhỏ nhà mình là có thể nói chuyện thoải mái.
"Dì nhỏ, dì biết không, WanWan biến thành một bé nhím nhỏ, dì chờ chút, con lập tức gửi ảnh chụp qua cho dì..." Lee EunBi kích động đến mức sắp nhảy dựng lên: "Có phải rất đáng yêu hay không!"
"Tổng giám đốc Kim đối xử với WanWan vô cùng tốt, vừa rồi Trợ lý Lee còn hỏi con tình huống của WanWan."
"Sau đó, trọng điểm chính là." Lee EunBi hạ giọng: "Buổi sáng hôm nay con tới, WanWan lại biến thân!"
Bae JooHyun: "..."
Chỉ có một mình chị ấy cảm thấy nghệ sĩ nhà mình có hơi thê thảm thôi sao?
"Dì tuyệt đối sẽ không nghĩ ra WanWan lại biến thành con gì đâu." Cho dù cách một cái điện thoại nhưng chị ấy cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của Lee EunBi: "Cháu gửi ảnh chụp cho dì."
Bae JooHyun ấn mở Kakaotalk, sau đó tay chị ấy run một cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Mau bảo cô ấy nấp kỹ, tuyệt đối không thể bị người phát hiện, nghe rõ chưa!"
"Dì nhỏ, dì yên tâm đi, con biết nặng nhẹ, sẽ không để cho người khác phát hiện đâu." Lee EunBi vỗ ngực hứa hẹn.
Gọi điện thoại xong, Bae JooHyun nhìn kĩ bé gấu nhỏ trên tấm ảnh. Không thể phủ nhận, đáng yêu đúng là đáng yêu, một người mẹ già như chị ấy nhìn cũng muốn ôm một cái.
Nhưng chị ấy không thể bởi vì đáng yêu mà xem nhẹ vấn đề trong đó.
Bình thường cô chỉ biến thành mấy loại động vật phổ thông bình thường hoặc là các loại khăn lông cũng được đi, nhưng đây chính là quốc bảo, một khi bị phát hiện thì hậu quả khó mà lường được.
Còn nữa, lần này biến thành quốc bảo, lỡ như lần sau lại biến thành động vật quốc gia bảo vệ thì sao?
Khó lòng phòng bị.
Biến thân lúc không ai chú ý tới thì cũng thôi đi, nếu như có người chú ý tới...
Bae JooHyun đau đầu.
Chị ấy mở danh bạ của mình ra, gọi một cú điện thoại.
Trước đó, Bae JooHyun nói muốn đưa Son SeungWan đến chỗ của Đại sư kiểm tra một chút, Kim TaeHuyng đối với phương diện này không hiểu, cho nên giao cho Bae JooHyun xử lý.
Bae JooHyun chọn lựa kỹ lưỡng, đã tìm được một người vừa có năng lực vừa đáng tin cậy―― Việc này liên quan tới bí mật của Son SeungWan, lỡ như gặp phải một đại sư không đáng tin cậy, đến lúc đó tiết lộ bí mật Son SeungWan có thể biến thân ra ngoài vậy thì phiền phức lớn.
Hơn mười năm trước có một nữ nghệ sĩ, ban đầu tiền đồ không thuận lợi, về sau đột nhiên nổi tiếng nhanh chóng, nhưng cũng không lâu sau lại vì bị bạo lực gia đình mà chết, cảnh sát điều tra không được nguyên nhân cái chết, cuối cùng chỉ có thể đổ cho tự sát.
Ngay sau đó, có người tự xưng là trợ lý của nghệ sĩ kia tiết lộ, sở dĩ lúc trước nữ nghệ sĩ kia nổi tiếng là do nghe theo mệnh lệnh của một vị đại sư làm một chút việc mờ ám, thay đổi vận mệnh trên người, cho nên mới nổi tiếng.
Mà vị đại sư này lại cực kỳ không đáng tin, sau khi nữ minh tinh kia xảy ra chuyện, gã lập tức sợ hãi. Không những không nghĩ cách giải quyết, mà còn cuốn gói bỏ chạy, kết quả không lâu sau, nữ minh tinh kia liền chết.
Chuyện này truyền lên trên mạng, gây ầm ĩ rất lớn, làm cho không ít người bàng hoàng. Ban đầu mọi người không hề tin, thời đại này sao nhiều tin tức phong kiến mê tín như vậy được, sau đó trợ lý đưa ra rất nhiều chứng cứ, bằng chứng như núi, bọn họ không thể không tin.
Nhưng mà bởi vì sự việc gây ầm ĩ quá lớn, cục an ninh mạng bắt tay xử lý, khống chế dư luận, lúc này mới không để sự việc phát triển mạnh mẽ hơn. Đợi một thời gian dài, sự việc cũng dần bị người ta quên lãng, dẫn đến đại bộ phận người trẻ tuổi không biết việc này.
Khi đó, Bae JooHyun dẫn Jun HyunJin xông pha trong giới giải trí, chị ấy biết rất rõ chuyện này, cũng biết lời trợ lý nói hầu như đều là thật.
Có một số việc có thể không tin, nhưng nhất định phải có lòng kính sợ.
Son SeungWan biến thân lung tung là phiền phức, giải quyết sớm ngày nào thì an tâm ngày ấy.
Điện thoại vang lên vài tiếng rồi được kết nối.
"Taeri, chuyện tôi nhờ anh liên lạc với Yoon đại sư kia thế nào rồi?"
Taeri ở đầu bên kia nói: "Ha ha, đang muốn gọi điện thoại cho cô để nói về chuyện này đây. Yoon đại sư đi di lịch rồi, chắc một khoảng thời gian không về được. Tôi hỏi tăng nhân trong chùa, họ nói vị Yoon đại sư này mỗi lần dạo chơi thì phải mất ít nhất là ba tháng, lâu là nửa năm. Tôi nghĩ có khi phải năm sau mới về được. Cô yên tâm, bên này tôi vừa có tin tức sẽ lập tức thông báo cho cô."
"Cảm ơn." Không còn cách nào khác, Bae JooHyun tiếc nuối cúp điện thoại.
Vị Yoon đại sư này là một người hiếm thấy. Khi còn bé, anh ta bị sói tha đến bên ngoài chùa, đúng lúc trụ trì nhìn thấy, liền thu nhận anh ta vào trong chùa. Nghe nói anh ta đoán mệnh rất chuẩn, năng lực cực cao, được rất nhiều nhà giàu có tôn sùng. Bae JooHyun nhiều lần nghe ngóng, cuối cùng quyết định tìm vị Yoon đại sư này.
Hôm nay Go GwiNam không có cảnh quay, anh ta ở trong phòng, suy tư không biết có nên đi tìm Son SeungWan hay không, xem tình huống của cô thế nào, có đỡ hơn chút nào hay không.
―― Son SeungWan bị bệnh xin phép nghỉ, chuyện này đã truyền đến đoàn làm phim.
Nhưng nghĩ đến Kim TaeHuyng, anh ta lại do dự.
MinSuk nhìn ra sự do dự của anh ta, trong lòng chua xót thay nghệ sĩ nhà mình, nhân tiện nói: "Anh GwiNam, anh và cô Son là bạn bè mà, bạn bè bị bệnh, anh đến thăm bệnh là chuyện vô cùng hiển nhiên. Cũng không thể bởi vì hai người giới tính khác nhau mà ngay cả cái này cũng phải kiêng kỵ có đúng không?"
"Lại nói, không có quy định con gái không thể có bạn bè trai, hai người khác phái cũng có quyền được làm bạn bè."
Go GwiNam bị lời của trợ lý khai sáng. Đúng thế, anh ta lấy thân phận bạn bè thăm hỏi cô một chút chẳng lẽ không được sao? Chỉ cần mình nắm chắc mức độ thật tốt là được.
Nghĩ như vậy, tâm tình của anh ta lập tức bình tinh lại. Ngay khi anh ta sắp ra khỏi nhà thì điện thoại di động kêu lên, có một cuộc gọi video, Go GwiNam đành phải dừng động tác, kết nối video.
Trong màn hình hiện ra một khuôn mặt trẻ tuổi, đội một cái mũ rách rưới: "NamNam, có phải cậu đang ở khách sạn Next hay không? Bây giờ tôi đang ở cổng, tôi tới tìm cậu nhé. Bảo vệ của khách sạn này quá xấu, nhìn tôi ăn mặc không tốt nên không cho tôi đi vào. Cậu tranh thủ xuống đây đón tôi, túi tiền của tôi bị trộm rồi, nếu không ăn cơm sẽ phải chết đói!"
Go GwiNam: "..."
"Chờ một chút." Anh ta bất đắc dĩ nói.
Cúp điện thoại xong, trong lòng Go GwiNam hơi động, người trong cuộc gọi video này chính là người có ID [Luôn có yêu tinh hãm hại tôi], có thể giới thiệu anh ta cho Son SeungWan biết.
Chơi lâu với nhau như vậy rồi, Son SeungWan đã sớm thân thiết với mọi người.
Thuận tiện cũng chứng minh với bạn bè của anh ta, Son SeungWan thật sự không phải mới mười tuổi, anh ta cũng thật không phải kẻ bắt cóc bé gái mười tuổi.
Nghĩ như vậy, Go GwiNam đi xuống lầu đón người.
Người trẻ tuổi ăn mặc rách rưới đứng ở ngoài cửa khách sạn, túi xách đeo trên lưng cũng cũ cũ rách rách, nhìn thấy Go GwiNam, hai mắt anh ta sáng lên, vội vàng ngoắc: "Chỗ này chỗ này!"
Chờ Go GwiNam đến gần, anh ta đánh giá từ trên xuống dưới, xoa xoa cái cằm: "NamNam, không bình thường nha, bên cạnh cậu có phải xuất hiện yêu tinh rồi không?"
"..." Go GwiNam cho anh ta một cái liếc mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro