Phiên Ngoại 11.
Jeon SoYeon vốn là gái bao trong một quán bar cao cấp, gia cảnh của cô ta không tốt lắm, khi học đại học bởi vì ngoại hình xinh đẹp nên được rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô ta lại không thích những người đó.
Khi đó, cô ta thích một anh chàng thế hệ thứ hai giàu có trong trường, nhưng mà anh chàng thế hệ thứ hai giàu có kia đã có một cô bạn gái ưu tú, theo như cô ta thấy, nếu như mình có thể trở thành bạn gái mới của anh chàng kia thì với sự hào phóng của anh ta đối với bạn gái mình, cô ta chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Cô ta bắt đầu nghĩ cách hạ bệ cô bạn gái của anh chàng giàu có kia.
Jeon SoYeon không cảm thấy rằng suy nghĩ này của mình là sai trái, có cô gái nào mà không vạch ra kế hoạch cho tương lai của mình chứ? Cô ta có vóc dáng, có sắc đẹp, tuyệt đối sẽ không bao giờ tuỳ tiện ở bên cạnh một người đàn ông, cô ta nhất định phải tìm được một người bạn trai ưu tú trên tất cả các phương diện, như vậy mới có thể xứng đáng với vẻ đẹp trời sinh của mình.
Nhưng điều mà Jeon SoYeon không ngờ tới là anh chàng giàu có kia hoàn toàn không để ý đến cô ta, còn làm cô ta xấu hổ trước công chúng, khiến cô ta không còn mơ tưởng hảo huyền.
Điều này khiến Jeon SoYeon gần như sụp đổ, đàn ông theo đuổi cô ta nhiều như vậy, đến cả phụ nữ còn âm thầm ghen tị với cô ta. Chẳng hạn như những người bạn cùng phòng ở kí túc xá, cô ta biết bọn họ thầm nói xấu cô ta, nói cô ta không phải là một người phụ nữ tốt, là loại trà xanh. Cô ta cũng không quan tâm, dù sao thì chỉ cần có thể tìm được một bạn trai giàu có và sống cuộc sống tốt đẹp của mình, mặc kệ người khác nói gì.
Những người đó chẳng qua là ghen tị với cô ta, không ăn được nho liền nói nho chua mà thôi.
Tuy nhiên, thái độ của cậu ấm này đã giáng cho Jeon SoYeon một đòn đả kích, khiến cô ta bắt đầu nghi ngờ về sức quyến rũ của mình, chính vào lúc này, cô ta đã gặp một đàn chị cùng trường.
Đàn chị này mỗi khi ra khỏi trường đều khoác lên mình những bộ quần áo và túi xách hàng hiệu, trang sức trên người cũng rất có giá trị.
Người ta đồn rằng cô ta được bao nuôi, nhưng đàn chị lên giọng nói rằng cô ta chỉ là tìm được bạn trai giàu có, sau này mới biết người bạn trai giàu có đó của cô ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi, lớn tuổi khiến người ta không thể nào dùng lời nói để miêu tả được.
Đàn chị nói với Jeon SoYeon rằng có rất nhiều người đàn ông giàu, đàn ông đẹp trai nhiều tiền bên cạnh không thiếu phụ nữ xinh đẹp. Những người đàn ông này càng kén chọn hơn so với trong tưởng tượng của cô ta. Nếu như cô ta muốn có được vị trí đó, thì phải xem thử cô ta có thể cạnh tranh được với những phụ nữ kia hay không?
Còn đàn ông lớn tuổi thì không giống như vậy, mặc dù bên cạnh cũng không thiếu phụ nữ, nhưng ánh mắt của bọn họ đương nhiên sẽ thấp hơn một chút, chỉ cần xinh đẹp, mánh khoé một chút, muốn tìm được một người đàn ông như vậy chỉ là chuyện trong phút chốc.
Sau đó được đàn chị giới thiệu, Jeon SoYeon đến một quán bar và trở thành cô tiếp rượu, lúc đầu chỉ là uống rượu cùng chứ không..., nhưng mà ở những nơi như quán Bar, có thể gặp được đủ loại người giàu có muốn tìm ai đó để ra tay, miễn là bạn có mánh khóe là được.
Jeon SoYeon qua lại với một vài người đàn ông trung niên, bọn họ rất hào phóng với cô ta, nhưng Jeon SoYeon vẫn không hài lòng, bởi vì các đồng nghiệp của cô ta đều tìm được cho mình những đại gia đẹp trai, thậm chí có người còn được gả vào gia đình giàu có.
Ví như đàn chị đã giới thiệu cho cô ta vào ngành, đã lâu không gặp, đã hóa thân thành quý bà, còn sinh ra một cậu con trai, rất được lòng nhà chồng.
Jeon SoYeon âm thầm hỏi cô ta làm sao có thể gả vào một gia đình giàu có, đàn chị sờ bụng cười bí hiểm: "Đương nhiên là dựa vào cái này."
Nhà chồng của đàn chị có vấn đề trong việc sinh con, thế là sau khi đàn chị mang thai, đứa trẻ trong bụng liền trở thành bảo bối, sau khi gia đình đó cân nhắc trước sau, cảm thấy đứa trẻ quan trọng nên định để đàn chị sinh con rồi cho cô ta một khoản tiền.
Đương nhiên đàn chị không đồng ý, uy hiếp gia đình kia, nếu như không để cô ta gả vào thì cô ta sẽ đi phẫu thuật.
Sau một hồi tranh đấu, cuối cùng đàn chị đã thành công.
Jeon SoYeon nghe thấy liền sững sờ, thực ra làm công việc của bọn họ điều kiêng kỵ nhất chính là mang thai, bởi vì hầu như 100% đàn ông đều không cho phép bọn họ mang thai, cho dù có thai họ cũng không thèm quan tâm, luôn ngăn cản tình huống này xảy ra.
Đã từng có người giống như đàn chị, muốn dùng đứa con trong bụng để mặc cả, kết quả bị người ta đánh đập rất thê thảm, đây là hồi chuông cảnh tỉnh cho tất cả mọi người.
Đàn chị nói: "Có những cơ hội phải do mình giành lấy. Cô phải học cách nắm bắt thời cơ, tìm hiểu rõ tính cách của người đàn ông đó như thế nào. Cô phải biết được nếu như mình làm chuyện này, người đàn ông có thể chấp nhận không, chỉ cần người đàn ông có thể chấp nhận thì cô đã thành công một nửa rồi. "
Chỉ một từ, cược.
Nếu thành công thì nửa đời còn lại không phải lo lắng.
Nếu không thành công, chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu.
Sau đó, Jeon SoYeon gặp được Kim SeokJin.
Cô ta đã là một người lão luyện trong quán bar, biết cách tìm ra sở thích của đàn ông trong thời gian nhanh nhất, đánh trúng vào sở thích của Kim SeokJin. Biết rằng anh ta chỉ để lại tiền chứ không để lại tình, liền hiểu được người đàn ông này sợ phiền phức.
Chỉ cần không làm phiền anh ta, anh ta sẽ cưng chiều phụ nữ hết mực.
Vào thời điểm đó, có khá nhiều đồng nghiệp nhìn chằm chằm vào Kim SeokJin, cuối cùng Jeon SoYeon đã dùng thủ đoạn để mình lọt vào mắt xanh của anh ta.
Cô ta nghĩ, cho cô ta thời gian hai tháng, cô ta sẽ hạ gục người đàn ông này.
Thông qua việc sống chung khiến cô ta hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Kim SeokJin.
Người đàn ông này rất tuỳ tính, hào phóng đối với phụ nữ, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của anh ta, tuỳ tiện làm cái gì cũng được.
So với những người đàn ông khác, sự ưu tú của Kim SeokJin khiến người ta động lòng, điều này càng khiến cô ta quyết tâm muốn kết hôn với Kim SeokJin.
Tuy nhiên, điều khiến Jeon SoYeon bất lực là Kim SeokJin, người đàn ông này, thật sự là quá vô tình, cô ta đã làm mọi cách để khiến anh ta yêu mình nhưng đến thời điểm, anh ta đưa tiền và chấm dứt mối quan hệ giữa hai người.
Cho dù cô ta đã cầu xin Kim SeokJin cho mình ở lại bên cạnh anh ta, một xu cô ta cũng không cần, nhưng vẫn không nhận được sự đồng ý của Kim SeokJin.
Lúc này, cô ta mới hiểu tại sao những bạn "giường" cũ của Kim SeokJin không có ai quay lại tìm anh ta, bởi vì bọn họ biết rõ rằng đối với Kim SeokJin mà nói, giao dịch giữa hai bên đã chấm dứt và không có bất kỳ quan hệ tình cảm nào.
Bọn họ không thể treo cổ mình trên cây, tìm kiếm người giàu có tiếp theo là được rồi.
Jeon SoYeon không cam tâm, nhưng cũng không thể làm gì được, hơn nữa Kim SeokJin ở trên giường rất chặt chẽ cẩn thận, khiến Jeon SoYeon không thể nào ra tay được.
Sau khi chấm dứt giao dịch với Kim SeokJin, cô ta u sầu trong hai ngày, sau đó phấn chấn trở lại, tìm kiếm con mồi mới.
Cô ta rất nhanh chóng tìm được, kết quả điều mà cô ta vô cùng hối hận là người đàn ông này có rất nhiều điều quái gỡ khiến người ta khó nói ra, Jeon SoYeon vô cùng kinh tởm. Sau đó điều càng khủng khiếp hơn đã xảy ra - cô ta mang thai rồi!
Cô ta không thể nào có thai khi chưa chuẩn bị xong mọi thứ. Hơn nữa, dựa theo những gì mà cô ta biết về người đàn ông này, nếu như đối phương biết cô ta có thai, việc đầu tiên chính là đấm mấy cái vào bụng cô ta, tuyệt đối không thể nào để cô ta sinh ra đứa bé.
Thế là, có hai con đường đặt ra trước mặt Jeon SoYeon.
Một là, lặng lẽ đi phẫu thuật, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hai là, giữ lại đứa trẻ này lại và tìm lối thoát cho bản thân.
Cũng thật trùng hợp, cô ta gặp lại Kim SeokJin trong lúc anh ta đang mệt mỏi.
Ngay lúc đó, những suy nghĩ điên rồ tràn ngập trong tâm trí của Jeon SoYeon, càng điên rồ càng phải bình tĩnh, cô ta nhớ lại những gì mà đàn chị đã nói với mình, nghĩ đến cuộc sống như ý ở hiện tại của đàn chị...
Cùng một xuất thân, cùng một kinh nghiệm, dựa vào cái gì mà đàn chị có thể gả vào một gia đình giàu có và sống cuộc sống của một quý bà, còn cô ta thì không thể chứ?
Cô ta chịu nhún nhường, dịu dàng và hiểu ý, say khướt cùng với Kim SeokJin. Sau đó không nói gì, quay đầu nghĩ cách để chấm dứt giao dịch với người đàn ông kia, chịu giày vò hai tháng, sau đó cô ta gọi điện cho Kim SeokJin và nói về việc mình đã có thai.
Chỉ cần cô ta một mực khẳng định đứa trẻ là của Kim SeokJin, cho dù Kim SeokJin có nghi ngờ, cô ta khóc lóc van xin, với tính cách của Kim SeokJin, tuyệt đối sẽ không bao giờ thô bạo với cô ta.
Tuy nhiên, Kim SeokJin đã không bảo cô ta đi làm phẫu thuật ngay, với thái độ này, cô ta có thể từ từ thu xếp sau.
Cô ta đã thắng cược rồi.
Quả nhiên, Kim SeokJin không bảo cô ta đi làm phẫu thuật, cũng không nhẫn tâm vô tình đưa cho cô ta một khoản tiền rồi bảo cô ta cút đi.
Điều này có nghĩa là cơ hội của cô ta đã đến.
Jeon SoYeon suy nghĩ xong rồi, đầu tiên phải để Kim SeokJin chấp nhận đứa trẻ này, chỉ cần anh ta chấp nhận thì bước đầu tiên đã hoàn thành, sau đó đến bước thứ hai, điều mà cô ta cần phải làm là tìm cách tiếp xúc với Jung InJae.
Là một người phụ nữ, cô ta tin rằng Jung InJae ở cái tuổi này chắc chắn là muốn bế cháu, cũng muốn con trai của mình có con cái, cho nên chỉ cần cô ta gặp Jung InJae, ngoan ngoãn một chút, không để Jung InJae ghét mình thì bước thì hai của cô ta đã thành công.
Jeon SoYeon mỗi ngày đều tự nói với bản thân, đi từng bước từng bước một, không được vội vàng, nóng lòng thì không ăn được đậu hũ nóng.
Chỉ cần có thể dựa vào đứa trẻ mà gả vào gia đình giàu có giống như đàn chị kia, cho dù vất vả thế nào cô ta cũng sẵn sàng.
Sau khi gả vào gia đình giàu có, nghĩ cách không để cho đứa trẻ trong bụng ra đời, rồi sinh thêm một đứa con ruột cho Kim SeokJin, thần không biết quỷ không hay.
Ngoại trừ bản thân cô ta ra, không ai có thể biết rằng đứa trẻ ban đầu không phải là của Kim SeokJin.
"Bé con, chờ mẹ được gả vào nhà Họ Kim, tới lúc đó thì uất ức cho con rồi." Jeon SoYeon sờ lên cái bụng vẫn chưa hiện rõ. Nhìn dáng vẻ duyên dáng, thanh tú và xinh đẹp của mình trong gương, như thể nhìn thấy được cảnh tượng không lâu sau mình mặc áo cưới và kết hôn với Kim SeokJin, nụ cười trên mặt càng ngày càng rạng rỡ.
Cô ta nghĩ, điều may mắn nhất trong cuộc đời này của mình chính là gặp được Kim SeokJin.
――Nhưng lại không nghĩ rằng, Kim SeokJin đã tạo nghiệp lớn như thế nào mới gặp phải cô ta.
Lúc này, điện thoại di động vang lên, cô ta vừa nhìn qua thì thấy là Kim SeokJin gọi đến. Khuôn mặt của Jeon SoYeon từ khóe mắt đến lông mày đều tràn đầy niềm vui, từ khi cô ta nói với Kim SeokJin rằng mình đã có thai thì Kim SeokJin chưa bao giờ chủ động liên lạc với cô ta, lần nào cũng đều là cô ta liên lạc.
"Anh SeokJin." Cô ta bắt máy với giọng điệu đầy kinh ngạc và mừng rỡ, "Vừa rồi em đang ngủ trưa, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, không ngờ rằng anh lại điện cho em, em còn cho rằng mình đang nằm mơ, anh đã thực sự gọi điện thoại cho em."
Cô ta nghẹn ngào nói, giọng điệu thể hiện sự mong mỏi và chờ đợi của mình, người đàn ông nghe được đều sẽ cảm thấy mềm lòng.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Jeon SoYeon từ ống nghe vang lên rất rõ ràng, Son SeungWan nghe mà rùng mình, trên cánh tay da gà mụn cơm điên cuồng nổi lên.
Cô dùng ánh mắt vô cùng kỳ lạ nhìn Kim SeokJin, trong lòng thầm nghĩ: Cậu cả nhà họ Kim thích giọng điệu này của phụ nữ sao?
Hay là nói đàn ông đều thích cái này ư?
"Đừng khóc nữa, anh đã đặt chỗ ở Tokyo Deli, em chuẩn bị một chút, anh sẽ bảo JiSung đến đón."
- JiSung là trợ lý riêng của Kim SeokJin.
"Anh SeokJin, em thật sự rất vui, em không nghe nhầm chứ, anh muốn ăn cơm cùng với em, lần trước chúng ta ăn cơm cùng nhau là ở..."
Kim SeokJin bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chán ghét của cô bé qua kính chiếu hậu thì mặt anh ta bất giác nóng lên. Anh ta nói với Jeon SoYeon, "Mười phút nữa JiSung sẽ đến."
Sau đó cúp máy.
"Ba, ba nói chuyện với dì xấu xa đó thật là dịu dàng." Tiểu SeungWan bĩu môi, "Hứ!"
Kim SeokJin: "..."
Na HyugJung không biết là cô bạn nhỏ này đang dùng một phương thức khác để trêu chọc cậu cả nhà Họ Kim. Cô ấy vội vàng giảng hoà, nói với Tiểu SeungWan: "Wannie, ba cháu làm như vậy là lịch sự đối với phụ nữ, nếu như anh ấy nói chuyện hung hăng với dì đó trên điện thoại thì chính là hành động mất lịch sự. Anh ấy là ba của Wannie thì phải làm tấm gương tốt cho Wannie, có đúng không nào?"
Cậu cả nhà Họ Kim chưa từng nói chuyện gay gắt với phụ nữ, Na HyugJung biết rất rõ điều này, cho dù anh ta ghét một người phụ nữ thì cũng sẽ giữ phép xã giao cơ bản.
Từ trong những lời nói bênh vực Kim SeokJin của Na HyugJung, Son SeungWan nhanh chóng hiểu được tâm ý của cô ấy, đôi mắt liền sáng lên, Na HyugJung có tình cảm với Kim SeokJin, lát nữa diễn kịch sẽ càng chân thật hơn.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Na HyugJung, thật là một cô gái dịu dàng đáng yêu, không hiểu sao trái tim của Kim SeokJin lại giống như một tảng đá.
Vấn đề tình cảm của người khác đương nhiên Son SeungWan sẽ không nhúng tay vào, nhiệm vụ của cô hôm nay là xác nhận xem Kim SeokJin có phải là đang bị lợi dụng hay không.
"Cảm ơn dì HyugJung."
Nửa giờ sau, Na HyugJung dắt Son SeungWan vào quán trà sữa đối diện nhà hàng Tokyo Deli rồi đưa mắt nhìn Kim SeokJin bước vào nhà hàng Tokyo Deli.
Khi anh ta rời đi, Son SeungWan còn giơ nắm tay nhỏ của mình lên để cổ vũ cho Kim SeokJin: "Ba ơi, cố lên!"
――Ý là diễn xuất tốt một chút, đừng để lộ ra sơ hở.
"Wannie, cháu muốn uống trà sữa loại nào?" Na HyugJung bế Tiểu SeungWan lên, nghĩ rằng trẻ con có lẽ là không biết mùi vị của trà sữa, cô ấy đang chuẩn bị giới thiệu thì Son SeungWan đã không hề ngại ngùng chút nào nói với nhân viên trà sữa một cách đáng yêu: "Anh ơi, cho em một ly trà sữa trân châu, thêm nhiều trân châu nhé ~ "
Anh trai nhân viên mỉm cười thật tươi trước sự dễ thương của cô bé, sau đó nói với Na HyugJung: "Con gái của cô thật là xinh đẹp."
Na HyugJung đỏ mặt, định xua tay thì Son SeungWan lớn tiếng nói: "Cảm ơn anh trai đã khen em, bởi vì mẹ em rất xinh đẹp, cho nên em mới đẹp như vậy. Anh nhìn đi, mẹ em có phải là vô cùng xinh đẹp không?"
Vẻ mặt đắc ý tự hào của cô bạn nhỏ gây thích thú cho những khách hàng khác trong quán.
Na HyugJung sững sờ vài giây mới phản ứng lại, cô bé đã "nhập kịch" rồi.
Nhân viên bán hàng thêm rất nhiều trân châu vào trà sữa của Son SeungWan,
Hơn nữa bởi vì cô bé còn nhỏ, anh chàng còn tinh í dùng những viên trân châu nhỏ để cô có uống cũng sẽ không bị nghẹn.
Son SeungWan cười càng ngọt ngào hơn.
Không chỉ như vậy, cô còn được anh trai bán hàng tặng cho một nắm kẹo trái cây miễn phí.
Bọn họ ngồi xuống vị trí bên cửa sổ, từ vị trí này có thể nhìn thấy nhà hàng Tokyo Deli ở phía đối diện, Kim SeokJin đã ngồi xuống nhưng Jeon SoYeon vẫn chưa đến.
"Mẹ, nếu như chúng ta gặp ba, mẹ có nhận ra ba không?" Son SeungWan truyền cảm hứng diễn kịch trước cho Na HyugJung. Na HyugJung không phải là diễn viên, vì vậy cô ấy chỉ có thể dựa vào bản năng mà phối hợp.
Na HyugJung quả nhiên còn chưa thể thích ứng được với việc một cô bé mở miệng ra gọi cô ấy là mẹ, đồng thời có chút không bắt kịp nhịp điệu của Son SeungWan.
Son SeungWan kìm nén sự lo lắng và hướng dẫn cô ấy từng bước một: "Mẹ ơi, ba và mẹ đã xa nhau ba năm rồi. Nói không chừng ba đã tìm mẹ suốt những năm qua. Nếu như gặp lại ba, chúng ta sẽ nhận nhau, có được không?"
Na HyugJung: "..."
Son SeungWan: "Những bạn nhỏ ở trường mẫu giáo đều có ba, nhưng Wannie thì không có, Wannie thật đáng thương. Wannie cũng muốn giống như những bạn khác. Có ba cả mẹ ở bên cạnh. Khi họp phụ huynh, ba và mẹ sẽ cùng nhau đi... "
Na HyugJung cũng không biết tại sao, rõ ràng biết chuyện này là do cô bé ngẫu nhiên bịa ra nhưng khi nghe thấy cô bé nói như vậy, đột nhiên cô có chút xúc động.
Vừa rồi cô bé chưa bao giờ nhắc đến mẹ mình, còn Kim SeokJin cũng chưa bao kết hôn, mặc dù những lời này có thể là do tự cô bé bịa ra nhưng có lẽ là cô bé cũng thực sự cảm thấy như vậy.
Nói không chừng cô bé là vì muốn có mẹ nên mới bộc lộ cảm xúc chân thật như vậy.
Na HyugJung chuẩn bị nối tiếp vở kịch của cô bé một cách tự nhiên thì lại nhìn thấy sắc mặt cô bé đột nhiên thay đổi, cô bé đẩy ly trà sữa đang uống trước mặt ra rồi nói: "Tới rồi!"
"..."
Sự chuyển biến tâm trạng nhanh chóng của cô bé khiến Na HyugJung vô cùng kinh ngạc. Cô ấy sững sờ một lúc rồi nhìn theo ánh mắt của Son SeungWan.
Trong nhà hàng Tokyo Deli, một phụ nữ trẻ ngồi xuống ở vị trí đối diện với Kim SeokJin, Son SeungWan nhìn chằm chằm vào Jeon SoYeon mấy lần rồi nói với Na HyugJung: "Dì HyugJung, dì xấu tính này không đẹp bằng dì."
Trong lòng Na HyugJung biết phần nhiều là cô bé đang nói lời dỗ dành cô ấy, không thể coi là thật được.
Có thể trở thành bạn "giường" của Kim SeokJin làm sao có thể xấu xí được chứ?
Cách xa xa, Na HyugJung có thể nhìn thấy người phụ nữ đó có dáng người mảnh mai, đầy đặn, ăn mặc rất thời trang. Còn cô ấy chỉ là một giáo viên mẫu giáo, mặc áo phông và quần jean bình thường, đâu có thể so sánh với một người trẻ trung và xinh đẹp lại biết ăn mặc như Jeon SoYeon chứ?
Hơn mười phút sau, Kim SeokJin ở phía đối diện đã làm một động tác, đây là cử chỉ mà Son SeungWan đã hẹn trước với anh ta - Đã đến lúc cô phải ra tay rồi.
"Mẹ ơi, đợi lát nữa khi con gọi điện cho mẹ thì mẹ vào nhé."
Son SeungWan nhảy xuống ghế, không quên ôm ly trà sữa, nhân lúc không có xe cộ qua lại, Son SeungWan lắc lư đôi chân ngắn ngủn của mình rồi chạy qua phía đối diện.
Na HyugJung ở trong quán trà sữa nhìn cô bé băng qua đường, trong lòng đổ mồ hôi - Bọn họ thực sự đã bỏ lỡ một chi tiết quan trọng, đó chính là băng qua đường.
Một đứa trẻ ba tuổi một mình băng qua đường.
Bởi vì kịch bản của Son SeungWan nói rất rõ ràng mạch lạc cho nên đã để cô bé tự mình sắp xếp tất cả, đến nỗi khiến cho hai người lớn đều chưa từng nghĩ đến chuyện qua đường.
Kim SeokJin ở trong nhà hàng Tokyo Deli qua qua kính trong suốt nhìn thấy Tiểu SeungWan băng qua đường, suýt chút nữa đứng dậy.
Nếu như xảy ra tai nạn, Kim TaeHuyng sẽ giết chết anh ta mất.
Hai người lớn nhìn thấy mà thấp tha thấp thỏm, chính chủ Son SeungWan thì một chút cảm giác cũng không có, nhanh chóng qua đường.
Nhìn thấy cô đã đến được đường bên này, trái tim đang treo lơ lửng của Kim SeokJin cuối cùng cũng được đặt xuống, anh ta nghe thấy Jeon SoYeon ở phía đối diện nói: "Anh SeokJin, em định đan một cái áo len cho bé con. Anh giúp em chọn một số mẫu, có được không? Em cảm thấy cái nào cũng đẹp nên không biết phải chọn cái nào."
Son SeungWan chuẩn bị xong tâm trạng -- Đầu tiên là đi ngang qua cửa kính của nhà hàng, nhìn thấy Kim SeokJin ở bên trong, nhận ra người này là ba mình, đập vào cửa kính để thu hút sự chú ý của Kim SeokJin và Jeon SoYeon, sau đó cả hai người bối rối (Kim SeokJin bắt buộc phải thể hiện ra vẻ mặt kỳ lạ và khó hiểu) chạy vào cửa của nhà hàng và đi thẳng đến chỗ của Kim SeokJin.
Hoàn thành việc liên kết một cách hoàn hảo.
Son SeungWan hoàn thành công việc đạo diễn ở trong đầu, vừa chuẩn bị thực hiện thì bất thình lình có một người qua đường dắt theo một con chó lông vàng bước tới, con chó đó rất to, còn cao hơn cả Son SeungWan.
Sau đó con chó đó dừng lại trước mặt Son SeungWan không chịu đi, rồi sủa gâu gâu một cách hưng phấn, nếu không phải là người chủ giữ chặt dây xích kéo nó lại, nhìn dáng vẻ của nó, có lẽ là muốn lao đến cho Son SeungWan một cái ôm.
Son SeungWan: "..."
Bây giờ đừng nói là kịch bản, hồn cũng sắp bay lên trời rồi!
Còn Kim SeokJin ở trong nhà hàng chuyển mắt nhìn, phát hiện cơ thể nhỏ bé của Son SeungWan đã biến mất khỏi tầm mắt, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra.
May mắn thay, trong giây lát người chủ đã kéo con chó đi rồi, Kim SeokJin cuối cùng cũng nhìn thấy Son SeungWan liền thở phào nhẹ nhõm.
"Anh SeokJin, anh đang nhìn cái gì vậy?"
"Không có gì."
Vài giây sau, ánh mắt của Jeon SoYeon bị động bắt gặp một động thái, quay đầu lại thì thấy một cô bé lảo đảo chạy qua, vừa khóc vừa gõ vào cửa kính.
Cô bé khóc rất thương tâm, Jeon SoYeon đang mang thai, trong lòng có chút nhạy cảm, thêm với việc cô ta muốn duy trì tính cách lương thiện trước mặt Kim SeokJin, liền nói: "Anh SeokJin, cô bé này khóc đau lòng như vậy, không biết là có chuyện gì, chúng ta đi xem thử nhé? "
Sau đó, cô ta phát hiện ra cô bé hình như đang nói cái gì đó với Kim SeokJin, nhìn khẩu hình miệng...
Ba?
Jeon SoYeon giật thót tim.
Kim SeokJin đứng dậy sải bước ra ngoài, Jeon SoYeon vội vàng theo sau.
Kim SeokJin sợ hãi trước tiếng khóc của Son SeungWan, nhất thời, không thể phân biệt được rõ là cô đang khóc giả hay là khóc thật. Hơn nữa cô bé không làm theo kịch bản chạy vào trong.
Jeon SoYeon đuổi theo Kim SeokJin ra ngoài, thì thấy cô bé đang ôm lấy đùi của Kim SeokJin mà gào khóc: "Ba, cuối cùng Wannie cũng tìm được ba rồi, hu hu hu hu."
Kim SeokJin: "..."
Bởi vì Son SeungWan nói với anh một câu bằng giọng rất nhỏ: "Em sợ đến mức chân mềm nhũn ra rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro