5. Ngứa tay
Lưu Diệu Văn gần đây có một số lo lắng nhỏ. Nói ra thì không có gì to tát nhưng quả thực có chút xấu hổ. Đó là bởi vì anh ấy thực sự muốn bóp mông bạn trai mình.
Người không phải thánh nhân, sao có thể không dâm dục? Và điều tốt ở anh ấy là sự ham muốn của bạn trai, điều đó cũng dễ hiểu thôi.
Nhưng vấn đề là trong thời gian bình thường như này, anh ta đột nhiên bắt đầu có những suy nghĩ hoang đường, tay sẽ ngứa ngáy và bồn chồn như khi đang trong thời kỳ quan hệ.
Lưu Diệu Văn xoa tay, ngồi trước bàn làm việc, dùng bút đen viết nguệch ngoạc vào cuốn sổ.
Tống Á Hiên. Đây là tên bạn trai của anh ấy. Anh ấy cũng không thể nói bản thân có chứng nghiên bóp mông Á Hiên cho cậu ấy nghe. Vì vậy, anh chỉ có thể im lặng giữ nó trong lòng.
Một ngày khác, Tống Á Hiên lại đang làm nũng. Lưu Diệu Văn ngồi bên cạnh, nhìn đường cong tròn trịa của chiếc quần vest bên cạnh, trong đầu anh bắt đầu nổi sóng. A, bóp mông Á Hiên thật là thích.
Nó mềm và tròn, có cảm giác mịn màng và tinh tế, có màu trắng có thể thọc ngón tay vào thịt nhào nặn in hằn lên dấu vân tay màu hồng.
Nhắc mới nhớ, vòng eo của cậu ấy gầy đến nỗi mông trông còn to hơn. Cảm giác ôm eo và véo mông thật tuyệt.
Nghĩ đến đây, tay anh lại bắt đầu ngứa ngáy.
Vì vậy, trên đường về nhà, ở góc phòng trà, trong phòng thay đồ, trên xe, anh không khỏi dùng tay véo cậu một cái khi leo lên cầu thang, anh không khỏi đánh vào mông cậu, mông nhô ra phía trước.
Tống Á Hiên bị như vậy làm cho mất cảnh giác, mỗi lần đều nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, sau đó cau mày, bĩu môi, có chút oán hận nhìn hắn. Nếu anh ấy chuẩn bị đi làm, Tống Á Hiên sẽ kéo Lưu Diệu Văn vào góc và đe dọa để anh ấy phải cư xử đúng mực.
Nhưng đó thực sự là những gì anh ấy nói.
"Nếu em không dừng lại tôi sẽ không cho em chạm vào người tối nay!"
Thật vậy, sau khi trở lại căn hộ nhỏ, cửa vừa đóng lại, mông Tống Á Hiên đã có thể tự do chạm vào vì em ấy đang có tâm trạng tốt.
Nhưng đôi khi cũng có những bất đồng.
Lưu Diệu Văn gần đây rất thích đi vào từ phía sau, vì anh ta có thể nhìn thấy cặp mông tròn trịa của Á Hiên. Véo vào cặp mông nhào nặn nó trông vô cùng gợi tình.
Nhưng không lâu sau đó, Tống Á Hiên lại trở nên không vui.
Cậu ấy muốn làm từ phía trước, vì nằm không thấy mệt, khi làm từ phía sau thì cậu ấy phải quỳ nằm xuống, sau khi làm xong thì lưng lại đau.
Lưu Diệu Văn không thể làm gì bây giờ.
Suy cho cùng, bảo bối nhỏ cao quý của cậu là nhất vì vậy phải chiều theo thôi.
Nhưng đôi khi Tống Á Hiên cũng cảm thấy khó chịu việc bị chạm vào mông trong một thời gian dài.
Ví dụ, khi xem một trận bóng đá vào cuối tuần, Tống Á Hiên đang nằm sấp chơi điện thoại di động, trong khi Lưu Diệu Văn đang dựa vào gối véo mông cậu khi đang xem trận đấu, hưng phấn đến nỗi cắn vào mông Á Hiên.
Chơi được nửa game thì ổn nhưng về lâu sẽ thấy khó chịu. Tống Á Hiên ôm cái mông hồng hào đứng dậy, mặc lại chiếc quần đã bị cởi ra, quấn chăn quanh mình, quấn chặt như cuộn sushi.
Con sói nhỏ không được phép chạm vào.
"Ở nhà liền mặc quần cũng không được!"
Tống Á Hiên ở trong chăn phàn nàn.
Lưu Diệu Văn ngây thơ nói: "Nhưng tay tôi ngứa quá, muốn bóp."
Vừa nói anh vừa đứng dậy kéo cuộn chăn cậu ra.
"Không!"
"Không được chạm vào em!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro