Chương 2: Kẻ Câm và Dấu Vết
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi West giao bộ đồ cho Đại úy. Ký ức về ánh mắt im lặng, đầy chăm chú của người thợ may vẫn còn vương vấn trong tâm trí anh. Giờ đây, bụi đường vẫn còn bám lại trên đôi ủng da sờn của anh khi anh bước xuống vỉa hè trước văn phòng điện báo Warmgorge. Bức điện anh vừa gửi về miền đông, bằng tiền của Đại úy Alexis, rất ngắn gọn, chỉ là những thông tin cơ bản về những chuyện kỳ lạ đang làm rung chuyển giới quyền thế trong vùng.
Có vẻ như đàn gia súc quý giá của họ bị dọa sợ và bỏ chạy tán loạn, những lô hàng thiết bị quan trọng cho các mỏ thì thiếu hụt vài ba món, và ngay cả những đường dây điện báo tân thời cũng dở chứng, hỏng còn nhanh hơn cả một chiếc yên ngựa rẻ tiền. Nếu nó là những câu chuyện đơn lẻ tẻ thì ta có thể đổ lỗi cho vận rủi hoặc sự bất tài. Nhưng cường độ quá nhiều, thêm nữa, có một vài chi tiết kỳ lạ đây đó, khiến anh cảm thấy dường như có một kẻ nào đó đứng sau tất cả – một ý nghĩ mà chính Đại úy cứ cố gieo vào đầu anh bằng những cái nhìn sắc bén và vài lời lẽ đầy ngụ ý, một hạt giống nghi ngờ đã bắt đầu nảy mầm trong tâm trí West.
Anh kéo vành mũ xuống thấp hơn dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa đang chiếu xuống con phố đầy bụi bặm của Warmgorge. Một thị trấn đủ nhộn nhịp, với sự pha trộn thường thấy của những người đào vàng mơ mộng, những người chăn nuôi mệt mỏi và những thương nhân sắc sảo. Nhưng dưới vẻ hối hả thường ngày đó, West cảm thấy một sự bất an đang rục rịch. Anh nghe thấy những lời thì thầm trong quán rượu, những cái liếc mắt trao nhau đầy nghi ngại trong cửa hàng tạp hóa. Mọi người bàn tán về những "tai nạn" và "điềm xấu," nhưng không ai có một lời giải thích chắc chắn.
Ông Hemlock, người thợ thuộc da của thị trấn, nheo mắt nhìn chiếc cúc gỗ tối màu nhỏ xíu mà West đã cho ông xem. "Đồ xa xỉ," ông ta khàn giọng, âm thanh như tiếng lá khô xào xạc. "Hiếm thấy thứ này ở đây lắm. Có lẽ là đồ từ cái hiệu may sang trọng ở phố bên kia. Tay nghề cao lắm, người ta đồn vậy, nhưng mà im lặng như tờ."
Những từ như "thợ may sang trọng" và "lặng như tờ" ngay lập tức một mối liên hệ hiện lên trong đầu West. Cửa hàng cao cấp... người thợ may im lặng với ánh mắt chăm chú... chắc chắn là nó rồi. Một mối lo lắng thắt lại trong bụng anh.
Theo manh mối giờ đã rõ ràng này, West thấy mình đang đứng trước một cửa hàng gọn gàng với tấm biển đề "Frontier Finery."... một lần nữa. Sự quen thuộc ập đến với anh. Chính là nó.Anh bước vào trong, tiếng chuông nhỏ trên cửa reo lên lần này với một tiếng chào thân thiện. Không khí tràn ngập mùi vải và sáp ong quen thuộc, y như anh nhớ. Và vẫn là cái dáng người đó sau chiếc bàn làm việc chắc chắn, đầu cúi thấp chăm chú. Tiếng "tách tách tách" của chiếc kéo vang lên đều đặn trong không gian tĩnh lặng.
"Chào... ," West ngập ngừng nói, giọng anh trầm nhưng vẫn vang lên trong không khí tĩnh lặng. Người thợ may dừng tay, chậm rãi quay lại, và West nhận ra những đường nét sắc sảo và đôi mắt màu hạt dẻ kia. Anh vẫn không chắc mình đang nhìn một người đàn ông hay một người phụ nữ, lớp lông tơ mỏng trên cằm dường như là gợi ý duy nhất.West thò tay vào túi áo gile và lấy ra chiếc cúc gỗ tối màu nhỏ xíu, cẩn thận đặt nó lên quầy.
"Chúng tôi tìm thấy thứ này ở... nơi có chuyện kỳ lạ xảy ra. Anh có từng thấy cái nào như thế này chưa?"
Anh giữ chặt mắt vào người thợ may, quan sát bất kỳ dấu hiệu nhận ra nào trong đôi mắt im lặng đó, giờ đây nhìn họ với một sự nghi ngờ mới nảy sinh.
Đôi mắt của người đó liếc xuống chiếc cúc trên quầy, rồi lại nhìn lên mặt West. Vẻ mặt của họ vẫn hoàn toàn bất động, một chiếc mặt nạ tạc bằng đá. Nếu có gì khác, thì lần này còn lạnh lùng hơn cả lần gặp đầu tiên. Không có một tia tò mò, không một câu hỏi lịch sự nào – chỉ có ánh nhìn chằm chằm, dữ dội xuyên thấu qua West.
Chậm rãi, thận trọng, người thợ may lắc đầu rất nhẹ. Không hẳn là một lời phủ nhận. Nó giống như một sự thừa nhận trống rỗng, như thể chiếc cúc chẳng có ý nghĩa gì cả. Tuy nhiên, sự bất động trên khuôn mặt hắn, sự hoàn toàn thiếu vắng bất kỳ phản ứng bằng lời nói hay thậm chí là phi ngôn ngữ tinh tế nào, lại mang một vẻ cố ý kỳ lạ, một bức tường đóng sập lại.Một sự thay đổi gần như không thể nhận thấy dường như đã xảy ra trong bầu không khí của cửa hàng. Sự ấm áp dễ chịu của sáp ong và vải vóc sang trọng dường như nhường chỗ cho một sự lạnh lẽo. Sự im lặng giờ đây đè nặng lên West với một sức nặng hơn, mang theo một chút gì đó... khác lạ. Một cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc cột sống West, một cảm giác bất an vượt xa sự thiếu vắng một phản hồi thân thiện.
West giữ chặt ánh mắt không lay chuyển của người thợ may thêm một lúc nữa, sự im lặng căng thẳng bao trùm họ. Cảm giác này thật khó chịu, nhưng nó cũng mang vẻ... cố tình. Đây không chỉ là sự nhút nhát; đó là một sự tĩnh lặng được duy trì một cách cẩn thận.
Mắt West bắt đầu đảo quanh cửa hàng. Anh vô tình nhìn thấy hàng dãy những cuộn vải đầy màu sắc, lần này một cách kĩ càng hơn. Liệu có loại vải nào trông giống chất liệu của chiếc cúc không? Có gì bất thường trong sự lựa chọn không? Anh để ý đến những bản phác thảo được ghim trên bảng gần bàn làm việc – những thiết kế thanh lịch, những đường khâu tinh xảo. Mức độ chi tiết cho thấy kỹ năng điêu luyện. Liệu chúng đó có thể được áp dụng cho những công việc khác không?
Cuối cùng, ánh mắt anh quay lại người thợ may. Bàn tay họ vẫn bất động trên bàn làm việc, tư thế kiểm soát. Có một sự... mãnh liệt nhất định ở họ, một năng lượng tập trung dường như có thể hướng đến những đường kim mũi chỉ phức tạp hoặc một điều gì đó tính toán hơn nhiều."Chiếc cúc này," West nói, giọng anh bình tĩnh và ổn định.
"Một kiểu dáng kỳ lạ. Không phải loại thường thấy. Cửa hàng này... 'Frontier Finery,' đúng không?"
Anh khẽ chỉ về phía tấm biển bên ngoài, hy vọng gợi ra một phản ứng nào đó, dù chỉ là một cái gật đầu thừa nhận tên cửa hàng.
"Người dân quanh đây nói anh chỉ sử dụng nguyên liệu tốt. Rất... đặc biệt."
Anh để lửng câu nói, ngụ ý sự đặc biệt đó vượt ra ngoài việc may vá đơn thuần.
Sự im lặng trong cửa hàng kéo dài, nặng trĩu những câu hỏi không lời. Ánh mắt West, vẫn dán chặt vào khuôn mặt vô cảm của người thợ may, chợt liếc sang một bên, bị thu hút bởi một đống áo gile lộn xộn gần bàn làm việc. Chúng trông như những món đồ đang chờ sửa chữa, một sự bừa bộn tạm thời trong không gian vốn dĩ ngăn nắp hoàn hảo.
Và rồi anh thấy nó, ẩn mình dưới một chiếc áo khác, một chiếc áo gile làm bằng chất liệu tối màu – quen thuộc. Khi anh tập trung nhìn kỹ, hơi thở anh khựng lại. Nó có cùng thứ gỗ tối màu kỳ lạ bắt ánh sáng lờ mờ. Và ở đó, rõ như ban ngày, là một chiếc cúc bị thiếu. Bản năng của một cảnh sát trong West trỗi dậy. Đây không chỉ là một chiếc áo gile đang chờ sửa chữa.
Ánh mắt anh nhanh chóng quay lại người thợ may, sự im lặng giờ đây mang theo sự phát hiện thầm lặng của anh. Người thợ may vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vẫn vô cảm. West khẽ nhấc người, giọng anh trầm và dứt khoát.
"Cái áo gile kia,"
anh nói, gần như không thể nhận ra cái gật đầu về phía đống đồ.
"Cái màu tối. Có vẻ như nó bị thiếu một chiếc cúc."
Anh dừng lại, để ánh mắt anh xuyên thấu vào người thợ may.
"Có khi nào là chiếc cúc này không?"
Anh giơ chiếc cúc gỗ tối màu nhỏ xíu giữa ngón cái và ngón trỏ.
Một nụ cười mỉm thoáng qua khóe môi Maverick, một sự phá vỡ ngắn ngủi chiếc mặt nạ vô cảm. Đó không phải là một nụ cười thích thú, mà là một chút... thừa nhận? Thách thức? Rồi, với một sự chậm rãi có chủ ý, Maverick thò tay xuống gầm quầy và lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ, trông còn mới. Các trang giấy có vẻ còn nguyên vẹn, cho thấy nó không được sử dụng thường xuyên. Lật qua vài trang trắng, rồi một vài trang có vẻ như là những ghi chú vội vàng về số đo hoặc chất liệu vải, Maverick cuối cùng dừng lại ở một trang mới tinh. Với một bàn tay điêu luyện, dùng chiếc bút chì than cài sau tai, họ bắt đầu viết. Một lát sau, họ xoay cuốn sổ để West có thể đọc những dòng chữ nắn nót:
"Mắt tinh đấy, Thám tử. Thật vậy, là một chiếc áo của khách hàng đang chờ sửa. Chiếc cúc, tiếc thay, đã bị rơi ra. Một sự cố thường gặp với những công việc tỉ mỉ như vậy."
Đôi mắt của người thợ may liếc từ cuốn sổ sang chiếc cúc trong tay West, rồi lại nhìn West, giữ chặt ánh mắt anh với sự dữ dội đầy bất an đó. Nụ cười mỉm đã biến mất, thay vào đó là một vẻ... lịch sự từ chối gần như không thể nhận ra? Lời giải thích trôi chảy, thậm chí có lý.
Một chiếc cúc bị rơi ra từ một món đồ đang sửa chữa. Nó khớp với khung cảnh. Tuy nhiên, thời điểm, sự trình diễn gần như có vẻ dàn dựng của cuốn sổ, nụ cười mỉm thoáng qua – tất cả đều để lại một chút nghi ngờ trong lòng West. Anh nhìn kỹ khuôn mặt người thợ may, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào, bất kỳ gợi ý nào về sự lừa dối. Nhưng vẻ mặt của họ lại trở về trạng thái hoàn toàn trống rỗng.
West thở dài trong lòng. Lời giải thích hoàn hảo. Chiếc cúc hoàn toàn có thể là của chiếc áo gile đó. Không có thêm bằng chứng cụ thể, không có nhân chứng, không một lời nào được nói ra (à... được viết ra) có thể bị xuyên tạc hoặc dùng chống lại họ, tay anh coi như bị trói.
"Anh kiệm lời nhỉ?"
West nhận xét, giọng anh trung tính, không buộc tội, nhưng rõ ràng nhận thấy sự im lặng khác thường này. Anh đợi một nhịp, cho Maverick cơ hội phản hồi, mặc dù anh hoàn toàn không nghĩ anh sẽ nhận được nó. Khi không có gì xảy ra, anh tiếp tục, ánh mắt vẫn kiên định.
"Chắc anh cũng có lý do riêng..."
Đó không phải là một sự phán xét, mà là một sự thật hiển nhiên. Vẻ mặt West vẫn bình tĩnh nhưng kiên quyết.
"Vậy thì, cho thuận tiện liên lạc... giả sử những 'sự cố thường gặp' này có tái diễn, anh có thể cho tôi xin tên anh không?"
Anh giữ chặt ánh mắt Maverick, yêu cầu không lời treo lơ lửng trong không khí. Anh cần một cái tên để gán cho khuôn mặt thầm lặng này, một cách để đưa người này vào trong các báo cáo và những cuộc điều tra trong tương lai... và có lẽ cho bản thân mình nữa.
Lần đầu tiên, West thấy một biểu cảm rõ ràng trên khuôn mặt người thợ may. Một nụ cười mỉm? Không, những đường nét sắc sảo dịu đi, khóe môi cong lên thành một nụ cười gần như có thể coi là vậy. Và đáng ngạc nhiên, không giống như vẻ lạnh lùng dữ dội trước đó, nụ cười này mang theo một tia ấm áp chân thành, một sự tan băng ngắn ngủi trong vẻ dè dặt của họ.Rồi, với một động tác uyển chuyển, họ với lấy cuốn sổ tay nhỏ lần nữa, những ngón tay lướt qua những trang giấy trắng tinh với tốc độ đáng ngạc nhiên. Họ dừng lại ở trang cuối cùng, đưa trang giấy mở ra cho West xem. Ở đó, bên dưới một bản phác thảo chi tiết và thanh lịch về một bộ Trang phục – một thiết kế độc đáo với những nếp gấp phức tạp và một dáng vẻ đặc biệt – là một từ duy nhất được viết rõ ràng:
"Maverick."
West nhìn kỹ cái tên, rồi bản phác thảo phía trên nó. Bộ trang phục đó không giống bất cứ thứ gì anh từng thấy ở Warmgorge, một sự pha trộn giữa tính thực tế và nghệ thuật. Nhưng thôi, một gã như anh thì biết gì về nghệ thuật chứ. Anh chậm rãi gật đầu.
"Cảm ơn... vì đã giới thiệu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro