CHAP 71
Không bao lâu, Seohyun cảm thấy sức khỏe của mình có hơi không bình thường, nhưng cô sợ đến bệnh viện, sợ thất vọng, sợ đau lòng.
Buổi tối, Seohyun nằm trên đùi Yuri xem ti vi, cánh tay Yuri đang xoa bóp chân cô, đột nhiên mở miệng nói. "Hyunie."
Seohyun giương mắt nhìn Yuri.
"Yul đã nói chuyện với Sunny, ngày mai chúng ta đi bệnh viện." Yuri bình tĩnh nói.
Seohyun giật mình, từ từ đứng dậy khỏi đùi Yuri, lo lắng hỏi. "Thân thể Yul không thoải mái?"
Yuri lắc đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô. "Phải đi kiểm tra thân thể em."
Seohyun hiểu ra, gương mặt đỏ lên, trong đầu quay nhanh,lại ôm lấy cổ Yuri, nhỏ giọng hỏi. "Lần này thật sự được không?"
"Tính từ kỳ nghỉ lễ của em, đã chậm mất mười ngày." Yuri ôm cô, đưa tay đến trước bụng cô. "Nếu dự cảm của Yul chính xác, nơi này, cũng đã có một thiên thần bé nhỏ rồi."
Sau khi cô nghe xong, gương mặt đỏ lên, nhìn ánh mắt dịu dàng của Yuri, tựa đầu vào vai Yuri, cười ngọt ngào.
...
Ngày hôm sau, lúc hai người đến bệnh viện, hai vợ chồng Sunny đã tới sớm làm nội ứng, hai người cũng lặng lẽ đi vào từ cửa sau.
Làm kiểm tra, Seohyun thấp thỏm ngồi chờ kết quả, ngược lại, Hyomin còn hưng phấn hơn cô, đi đi lại lại trước mặt cô, không ngừng lắc đầu. "Thật khiến người ta mong đợi, thiên thần họ Kwon sắp ra đời!"
"Yuri." Bên cạnh, Sunny thản nhiên nói. "Nếu như Seohyun thật sự mang thai, sau đợt kiểm tra này, việc sinh con, tớ đã chuẩn bị xong."
Yuri ngồi bên cạnh Seohyun, trầm ngâm một lát, nói. "Trừ việc sinh con ra, tất cả những chuyện còn lại đều do cậu phụ trách,"
"Hả?" Hyomin và Seohyun đều kinh ngạc.
"Không phải Sunny cũng là bác sĩ khoa phụ sản sao?" Seohyun hỏi.
"Cậu hoài nghi khả năng của chồng tớ sao?" Hyomin xù lông.
Yuri thản nhiên mở miệng. "Vợ tớ, không thể để cậu ấy thấy hết sạch trong lúc đỡ đẻ được."
Phòng nghỉ ngơi, trong mắt lập tức yên lặng.
Chủ nghĩa gia trưởng của người nào đó lại xuất hiên rồi, Seohyun không biết nên nói gì, chỉ có thể đỏ mặt nhìn Yuri.
Hyomin kinh ngạc há hốc. "Hả... ai lại chú ý những điều này lúc sinh con chứ? Yuri, cậu quá bá đạo rồi!"
"Biết rồi,tớ sẽ chọn một bác sĩ tốt nhất phụ trách việc đó." Ngược lại, Sunny ở bên cạnh rất bình tĩnh. "Trong phòng bệnh không thể xuất hiện một người nào ngoài bác sĩ chuyên nghiêp đúng không?"
Yuri gật đầu.
"Vậy cậu cũng đừng vào phòng bệnh." Sunny sâu kín nói. "Cũng đừng chờ ngoài phòng bệnh, tớ nghe ba vợ tớ nói, năm đó ba vợ cậu kêu rất thảm thiết, suýt chút nữa làm gián đoạn tiến trình phẫu thuật."
Sắc mặt Yuri tối sầm.
"Kết quả đây rồi." Một y tá đẩy cửa đi ra, vẻ mặt tươi cười cầm tờ giấy kết quả đi về phía Yuri.
Yuri cúi đầu nhìn qua một cái, đáy mắt trầm tĩnh đột nhiên sáng lên.
Seohyun ngồi bên cạnh Yuri, vội vã nhìn sang.
Khi nhìn thấy kết quả, Seohyun bật khóc ôm lấy Yuri, và Yuri cũng đã khóc, vì con, họ thật sự đã chịu quá nhiều nỗi khổ.
Bên trong...
"Chúc mừng, chúc mừng." Sunny và Hyomin thấy thế, nhìn nhau cười nhìn hai người sắp được làm ba làm mẹ.
"Seohyun, những tháng tới cậu phải chịu khổ rồi!" Hyomin cười híp mắt.
"Yuri, chúc mừng cậu gia nhập vào hàng ngũ osin cấp cao." Sunny cũng cười híp mắt,
Mặc dù xưa nay Yuri luôn rất tỉnh táo, nhưng lúc này, sắc mặt vui vẻ thể hiện rất rõ ràng, Yuri nói lời cảm ơn với cô y tá, dùng sức ôm Seohyun, hôn lên trán cô.
Seohyun tựa vào ngực Yuri, chỉ cảm thấy tiếng tim đập không ngừng tăng lên.
Trong bụng của cô, hiện tại, thật sự đang có một tiểu sinh mệnh mới rồi.
Đây là con của cô và Yuri, cũng là người mà sau này hai người sẽ nuôi dưỡng, nhìn con của hai người có thế giới của mình.
Đây nhất định là chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới rồi.
"Cảm ơn." Yuri nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng nói với cô.
Sau khi ở trong bệnh viện biết được tin mình có con, Yuri lái xe đưa Seohyun về nhà họ Seo trước.
Lúc ở trên đường, Yuri gọi điện thoại cho ba mẹ báo tin tức tốt lành này, hai người xưa nay luôn rất nghiêm túc, cứng nhắc, sau khi nghe tin này lại vui vẻ, nói liên tục, giọng nói cũng run run.
"Hyunie ở bên cạnh sao? Để cho nó nghe điện thoại." bà Kwon nói vào điện thoại. "Lần mang thai này, có rất nhiều thứ cần phải chú ý."
"Hiện tại cô ấy đang mang thai, cần phải ít chạm vào đồ có phóng xạ." Yuri nghiêng đầu nhìn Seohyun, thản nhiên nói vào trong điện thoại. "Con biết những điều cần phải chú ý."
"Mới thời kỳ đầu, không quan trọng..." Seohyun bất đắc dĩ nhìn Yuri, đưa tay muốn cầm điện thoại trong tay Yuri.
Nhưng Yuri vẫn không chịu đưa điện thoại cho cô, chỉ nói vào trong điện thoại. "Cô ấy ngồi máy bay đến Busan, con không yên tâm, umma và appa cuối tuần thì đến đây đi, con chuẩn bị vé cho hai người."
Seohyun không kịp ngăn cản, Yuri chưa nói được đôi câu, cũng cúp điện thoại.
"Yul...đâu phải là lần đầu" Seohyun thở dài, điều chỉnh tốt tư thế ngồi. "Em yếu ớt như vậy sao? Umma muốn nói chuyện với em, sao Yul lại không để umma nói..."
Vẻ mặt Yuri lạnh nhạt. "Gặp mặt nói là được rồi."
Seohyun nhìn vẻ mặt cương quyết của Yuri đột nhiên nghĩ đến kết quả sau này của chính mình. "Chẳng lẽ tiếp theo, điện thoại di động ,,máy vi tính, ipad,... đều không cho em dùng sao?"
Yuri không nói gì chỉ gật đầu.
"Ra ngoài thì sao? Đi dạo phố thì sao?" Seohyun nắm chặt dây an toàn, bối rối nhìn Yuri.
"Nhất định phải là trường hợp Yul xem xét," Yuri thong thả nói. "Không có vấn đề gì."
Toàn bộ 8, 9 tháng tới... chằng lẽ Yuri muốn cô quay về cuộc sống thời nguyên thủy sao?
Mặt Seohyun như đưa đám, lúc này muốn cố gắng điều cuối cùng, đến gần Yuri, đôi mắt mở to, đáng thương nhìn Yuri. "Yulseobang... có thể thỉnh thoảng thì sắp xếp, cho em chơi một chút. Đâu cần phải nghiêm ngặt như vậy, với cả đây đâu phải là lần đầu, em biết tự lo cho mình thế nào mà?"
Môi Yuri vừa nhấc, lộ ra nụ cười như có như không, vẻ mặt mập mờ. "Chính vì không phải lần đầu nên là phải cẩn thận hơn nữa mới được, rất khó khăn đó...em hiểu ý Yul chứ. Cho nên nếu em chán thì có thể chơi với Yul."
Seohyun không giãy dụa nữa, vẻ mặt từ từ dãn ra chấp nhận, Seohyun hiểu những gì Yuri nói. Tất cả cũng chỉ vì lo lắng cho cô và con, vậy nên Seohyun cũng sẽ chấp nhận yêu cầu đó.
Đến nhà họ Seo, ông Seo đang đánh cờ với ông Choi, bà Seo và vợ của ông Choi đang ngồi trên sô pha nói chuyện.
"Đến rồi." Ông Seo thấy hai người đến, giơ tay lên chào, nói. "Yuri, tới đây chơi thay appa một ván, appa muốn đi nằm một lúc."
"Appa." Yuri và Seohyun cởi giày, thay dép. "Con có chuyện muốn nói và appa và umma."
"Chuyện gì?" Bà Seo thấy con gái và con rể, cũng rất vui vẻ, đi tới vừa giúp họ pha trà, vừa hỏi.
"Chuyện tốt hay là chuyện xấu?" Ông Seo nhìn Yuri hỏi. "Con bất lực rồi hả?"
Trong nháy mắt, Seohyun đỏ mặt, đột nhiên ho khan một tiếng.
Không phải bất lực, mà là quá mạnh mẽ được không...
"Appa, umma Hyunie có thai rồi." Yuri bình tĩnh nhìn ông bà Seo nói.
Cả nhà yên lặng hai giây.
Bà Choi mỉm cười, vừa định nói lời chúc mừng lại nhìn thấy ông Seo như bị rút dây thần kinh, nhảy lên từ trên ghế, đi tới sau lưng bà Seo, ôm lấy vợ của mình. "Ha ha ha ha... bà à, tôi sắp được làm ông ngoại rồi... ..."
Bà Seo cũng vô cùng vui vẻ. "Chúc mừng hai đứa, vậy là Yuri và Joohyun sắp được làm ba mẹ rồi."
"Bà à, ý tôi là tôi có chút bất ngờ, tôi thật sự sắp làm ông ngoại rồi sao?" Ông Seo lại hớn hở nói. "Xưng hô kiểu này tội thấy mình lại thêm vài tuổi đó chứ tôi không muốn, tôi vĩnh viễn mười tám tuổi." – Thật ra từ lúc cả nhà hòa hợp , Seohyun không còn căng thăng hay tỏ thái độ với ông bà Seo nữa , cùng với sự phối hợp ăn ý cũng như chăm sóc chu đáo của Yuri với gia đình họ Seo thì tâm trạng của ông Seo lúc nào cũng vui vẻ, hứng phấn như một đứa trẻ, ông luôn là người tạo không khí vui vẻ mỗi khi gia đình sum họp.
Ngồi bên kia, ông Choi đưa tay đẩy mắt kính. "Chỉ số thông minh của ông luôn dừng ở mười tám tuổi."
"Seohyun! Con sinh đứa bé rồi, thật sự appa là ông ngoại và đứa bé phải gọi appa là ông ngoại đó sao?!" Ông Seo vùng vẫy.
"Vậy không gọi ông ngoại thì gọi là gì?" Bà Choi kinh ngạc hỏi.
"Để ông ta làm ông ngoại của người khác?" Ông Choi tỉnh táo chỉ ra.
Bà Seo không thể nhịn được nữa, lúc đầu đầy hắc tuyến, xoay người lại đẩy ông Seo đi vào phòng ngủ. "Ông đi ngủ cho tôi."
Trên đường, ông Seo vẫn nhảy lên nhảy xuống, lúc đi tới phòng ngủ, cũng đưa tay nhanh nhẹn kéo bà Seo vào. "Bà à, bà ngủ chung với tôi đi."
Seohyun và Yuri đứng ở trước cửa, nhìn cánh cửa đóng 'rầm' lại, liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu.
Hai trưởng bối nhà họ Seo đã náo loạn những năm gần đây, hai người đã sớm quen...
Bà Choi đi lên phía trước, vui vẻ cầm tay cô. "Seohyun, chúc mừng con, nhưng phải chú ý, mang thai thời kỳ đầu vô cùng quan trọng, con phải cẩn thận một chút."
Seohyun rất biết điều gật đầu, Yuri đứng bên cạnh nói. "Dì à, có điểm gì cần chú ý, dì có thể nói cho con biết."
"Thời gian mang thái, chế độ ăn uống nhất định có chỗ khác với chế độ ăn uống hằng ngày, chế độ ăn uống cần phải hợp lý, dinh dưỡng cân đối. Đừng tưởng ăn được nhiều, ăn đồ ăn tinh tế mới tốt cho đứa trẻ, điều đó ngược lại khiến đứa trẻ bị thừa chất." Bà Choi kiên nhẫn nói. "Yuri, từ bây giờ, con phải khổ cực rồi, tự mình sắp xếp một thực đơn hợp lý, nấu cho Seohyun ăn, dù sao ở trong nhà cũng sạch sẽ hơn bên ngoài."
"Được, con biết rồi." Yuri gật đầu. "Còn nữa không?"
"Không thể tùy tiện uống thuốc, cũng cố gắng trong thời gian mang thai đừng để bị bệnh." Bà Choi suy nghĩ một chút. "Cố gắng ít đi đến những nơi nhiều người, còn nữa, những đồ vật phóng xạ, cò thể dùng ít đi."
Seohyun cũng lắng nghe, những lời bà Choi nói cũng là những gì mà Yuri bắt đầu nghiêm cấm cô từ lúc biết tin này.
"Nhưng..." Bà Choi cười. "Cũng không hẳn phải dừng lại tất cả hoạt động, tĩnh dưỡng là có thể an thai, nhiều lúc cũng phải vận động, đi công viên một chút là rất tốt."
"Vâng." Yuri nói. "Con nhớ rồi, cảm ơn dì."
"Yuri, con nhất định sẽ là một appa tốt." Bà Choi cười vỗ vỗ bả vai Yuri.
Lúc này, ông Choi đi tới bên cạnh vợ mình, nhìn bà lạnh lùng nói. "Tôi không phải là một người ba tốt sao?"
Bà Choi sững sờ, ngẩng đầu lên. "Là tự ông nói."
Yuri cầm tay Seohyun, nói. "Chú cô, con đưa Joohyun về trước, hôm nay đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, cô ấy cũng mệt rồi."
Ông Choi tặng Yuri một ánh mắt khen ngợi, lôi kéo vợ mình đi trao đổi một ít vấn đề.
Về đến nhà, Seohyun lưỡi biếng nằm trên sa lon nói. "Tai sao tình cảm của ba mẹ em, luôn tốt như vậy..."
Thời gian qua rất lâu, trong mắt cô, ông bà Seo, thậm chí những vị trưởng bối khác, hình như tình cảm với nhau vẫn nhiệt tình như cũ
Thời gian trôi qua, họ cũng già đi, người lại vẫn còn đó, chỉ dựa vào cảm giác mà thôi.
Hiện tại, chính cô kết hôn với người cô yêu nhất, còn có con, càng có thể trải qua cảm giác tình cảm như vậy vẫn khiến nhiều người hâm mộ và xúc động.
Yuri ở trong phòng bếp rửa một ít dâu tây cho cô, lại hâm nóng nước đi ra ngoài. "Tình cảm của chúng ta không tốt sao?"
Yuri ngồi xuống ghế, cô lập tức dựa vào người Yuri, tựa lên bả vai Yuri, mỉm cười nói. "Đương nhiên rất tốt."
Yuir cưng chiều vuốt mặt cô, đút cô ăn dâu tây.
"Yul." Seohyun nhẹ giọng hỏi. "Yul vui không?"
Lúc ở bệnh viện, mặc dù cô có thể thấy rõ cảm xúc của Yuri, nhưng sau đó lại không rõ ràng lắm.
Từ trước đến nay, Yuri luôn kín đáo lạnh lùng, hình như dù gặp phải chuyện gì, cũng không thấy nét mặt Yuri thay đổi.
Yuri nhẹ giọng cười, nhìn cô. "Em nói xem?"
Seohyun trừng lớn hai mắt. "Phải rất vui vẻ,thậm chí bật khóc, chẳng qua em không thấy rõ."
Yuri nhìn cô một hồi, thở dài, ôm cả người cô lên trên đùi, nhỏ giọng, nói từng câu từng chữ. "Yul vui vẻ đến sắp điên rồi và không kìm được nước mắt lúc đó. Em nói xem có phải kì tích xuất hiện lần nữa không?"
Đây là chuyện hạnh phúc trong cuộc đời Yuri, ngoại trừ việc mang hạnh phúc Seohyun và mang cô trở lại bên cạnh mình
Yuri nhất định sẽ dùng tất cả những gì của mình, để thương yêu, chăm sóc, bồi dưỡng con của họ.
"Thật?" Seohyun cười ôm lấy cổ Yuri, tiến tới cọ cọ vào mũi Yuri. "Yul, mũi sau này của con, nhất định phải giống Yul."
Mặc dù ngũ quan của cô không tồi, nhưng cô vẫn hi vọng con của hai người, có thể có bộ mặt hoàn mỹ giống như Yuri vậy."
Lúc đó cô sẽ nhìn con, giống như nhìn Yuri.
"Hyunie." Seohyun đang chìm trong ảo tưởng về khuôn mặt sau này của con mình thì Yuri đột nhiên gọi cô.
"Hả?"
Yuri hôn lên gương mặt cô. "Về sau, con của chúng ta, có khuôn mặt giống như em mới khiến người ta cảm thán."
Chờ đến sau này, cực kỳ lâu về sau, bọn họ vẫn sẽ như ngày hôm nay.
...
Phụ nữ có thai chính xác bị giam ở nhà, trừ giờ khám thai quy định ra, không được phép đi nơi nào. Bởi vì Yuri không cho cô làm việc nữa, vì muốn bảo đảm sức khỏe cho cô
Seohyun đáng thương, mà Sunny có vợ con cũng bị bức bách rất thảm.
Sáng sớm thứ bảy, Sunny còn đang nằm trong chăn ôm vợ mình, cũng bị Yuri lái xe đến biệt thự đập dậy.
"Yuri." Lúc Sunny đi theo Yuri vào nhà, khuôn mặt luôn dịu dàng đã có chút vặn vẹo. "Tớ hi vọng cậu đừng bức tớ đến cuối cùng, phải để vợ tớ chăm sóc."
Vợ Sunny, Hyomin, chủ khoa tiết niệu...
"Cậu mang trách nhiệm của bác sĩ, sẽ không đâu."Yuri vẫn bình tĩnh như cũ. "Là tự cậu nói, ngoại trừ chuyện đỡ đẻ ra, tất cả mọi chuyện đều do cậu phụ trách."
"Sunny, thật ngại quá." Seohyun ngồi trên ghế sa lon, ngược lại rất áy náy. "Mới sáng sớm đã buộc cậu qua đây."
Thời gian mang thai của cô cũng đã hơn ba tháng, hiện tại, thai nhi ổn định, nhưng sáng nay, trong người đột nhiên không thoải mái, cô cũng cảm thấy không có gì, nhưng Yuri lại không nói hai lời, lập tức lôi kéo Sunny đến.
"Không sao." Sunny thở dài, tính tình dễ chịu ngồi xuống ghế sô pha. "Seohyun, cậu thấy khó chịu ở đâu?"
"Chỉ cảm thấy hơi đau đầu, sau đó cổ họng cũng đau một chút..." Seohyun nhỏ giọng nói.
Sunny quan sát mấy giây. "Có thể là bị cảm..."
Yuri đứng ở một bên nghe hai người nói chuyện, lúc này cũng tự trách nhíu mày, điều chỉnh lại điều hòa nhiệt độ trong nhà vài lần.
"Tốt nhất là đừng uống thuốc, có thể sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều, tự lãnh sẽ tốt hơn." Sunny xoay người nhìn Yuri, "Tớ sẽ chờ,lát nữa gọi điện thoại cho bác sĩ chịu trách nhiệm việc này hỏi một chút."
"Ừ." Yuri gật đầu, tất cả suy nghĩ đều đặt trên người cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro