📘 Chương 12: Em Không Biến Mất, Chỉ Là Không Dành Cho Thầy Nữa

Tô Nhược Lam đến lớp đều. Đi học đúng giờ, về đúng tiết. Vẫn ngồi bàn cuối, vẫn viết đầy đủ, vẫn trả lời khi được gọi tên. Mọi thứ đều hoàn hảo – như chưa từng có một vết xước nào giữa em và tôi.

Nhưng chính điều đó... mới đáng sợ.

Bởi vì em không nhìn tôi nữa.

Không một ánh mắt. Không một câu hỏi thừa. Không có buổi chiều nào em còn đứng ở tầng thượng hay ở lại lớp muộn. Tất cả biến mất — lặng lẽ, sạch sẽ.

Tôi trở lại là “thầy Dũng Thành lạnh lùng” – đúng nghĩa. Nhưng cái lạnh bây giờ không nằm ở tôi nữa.

Nó nằm ở phía em.

---

Tôi thử nhắn một tin duy nhất.

“Đừng nhìn thầy như người xa lạ. Hoặc... nếu em muốn, nhìn thầy như kẻ sai, cũng được.”

Không hồi âm.

---

Một buổi chiều, tôi bắt gặp em đứng nói chuyện với một bạn nam cùng khối ở cổng trường. Cậu ta cúi đầu, đưa tay gãi gáy, cười. Còn em – cầm tập vở, gật nhẹ rồi quay lưng đi.

Không có gì đặc biệt. Nhưng tôi lại đứng nguyên một chỗ đến khi em khuất hẳn.

---

Tối đó, tôi dừng xe trước cổng nhà mình. Không vào.

Tôi dựa đầu vào vô-lăng, mắt nhắm lại.

"Em không biến mất. Em chỉ... không còn dành cho thầy nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tophyung