📘 Chương 29: Bị Từ Chối

Cuối buổi học thứ sáu.

Tô Nhược Lam bước vào phòng hành chính, tay cầm một tập hồ sơ bọc cẩn thận, bên trong là lá đơn em đã viết suốt hai đêm.
Chữ em nhỏ, ngay ngắn, từng câu đều nắn nót như sợ bị hiểu sai ý.

*"Tôi, học sinh lớp 12A3 – Tô Nhược Lam – xin kiến nghị nhà trường xem xét lại quyết định đình chỉ giảng dạy đối với thầy Hạ Dũng Thành…

…Thầy là người có tâm, có năng lực.
…Chúng tôi, học sinh, là người được chứng kiến rõ nhất sự tận tụy đó mỗi ngày."*

Em không ký tên ngay đầu.
Em ký cuối cùng. Như một lời khẳng định:

“Dù không phải ai cũng dám đứng về phía thầy… em vẫn muốn làm người đầu tiên.”


---

Ba ngày sau.
Em được gọi lên phòng giám thị.

Người phụ trách đưa lại lá đơn, không đọc to, chỉ nói một câu:

"Việc này không thuộc phạm vi em có thể can thiệp.
Chuyện giữa giáo viên và nhà trường, em đừng cố xen vào.
Đặc biệt… khi người bị đình chỉ lại có liên quan trực tiếp đến em."

---

Em siết tay, cố giữ bình tĩnh.

"Em không làm gì sai.
Em chỉ muốn giữ lại một người xứng đáng với nghề dạy học."

Người kia nhìn em một lúc lâu, rồi đáp:

"Vậy đáng tiếc… người đó đã tự làm mất cơ hội của chính mình rồi."

---

Chiều hôm đó, em đi ngang sân trường, nơi những lời thì thầm vẫn chưa dừng lại.

Bạn cùng lớp nhìn em như đang nhìn một vết nứt giữa hai mảng gạch mới: lạc lõng, đáng thương, và sắp vỡ.

Em không khóc.

Chỉ lặng lẽ đi qua.
Nhưng tay vẫn siết chặt lá đơn bị từ chối — giờ đã nhăn nheo trong cặp.

“Em đã cố giữ lấy thầy…
Nhưng hóa ra, ngay cả quyền bảo vệ, em cũng không có.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tophyung