📘 Chương 46: Em Tin... Dù Trái Tim Em Đau
Buổi chiều.
Quán cà phê nhỏ trong con hẻm vắng.
Tô Nhược Lam ngồi ở góc trong cùng, áo khoác rộng che đi đồng phục, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ô cửa sổ lấm tấm mưa bụi.
Trên màn hình điện thoại, tin nhắn cuối cùng của thầy vẫn nằm đó.
“Ừ, là thật.”
“Chúng ta chỉ là cảm xúc sai lầm.”
“Thầy sắp cưới. Đừng liên lạc nữa.”
---
Bàn tay em siết chặt.
Từng chữ cứa vào mắt như lưỡi dao.
Nhưng rồi, trái tim em – vốn đã quen với giọng nói của người đó, cách nhắn tin, cách lặng im, cách lúng túng… – thấy có điều gì đó… không đúng.
---
"Thầy sẽ không nói vậy.
Không dùng từ ngữ lạnh lùng như thế.
Không để ‘đã xem’ rồi trả lời em bằng một sự xa lạ đến tàn nhẫn."
Em nhớ rõ — thầy không bao giờ nói “chúng ta là sai lầm”.
Thầy chưa từng gọi tình cảm này là sai.
Chỉ luôn là: “nguy hiểm”, “phức tạp”, “khó giữ”…
Nhưng chưa từng phủ nhận.
---
“Không phải thầy.
Người nhắn đó không phải thầy.”
---
Em lặng lẽ lau nước mắt.
"Nếu em sai… thì cũng là sai vì đã yêu một người bằng tất cả lòng tin.
Còn nếu em đúng…
Thì xin thầy, hãy đến tìm em…
Trước khi em không đủ kiên nhẫn mà biến mất thật sự."
---
Tối hôm đó, em tắt điện thoại.
Không báo cho ai. Không quay về nhà.
Em rời khỏi ký túc xá.
Và chờ.
Thầy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro