📘 Chương 49: Gặp Lại, Nhưng Không Còn Như Trước
Ngày đầu trở lại trường.
Ánh nắng sớm nghiêng nhẹ trên dãy hành lang gạch đỏ, nơi từng in dấu bước chân đều đặn và dứt khoát của người thầy giáo từng là tâm điểm mọi ánh nhìn.
Nhưng hôm nay…
Mọi thứ khác lạ.
---
Thầy Hạ Dũng Thành bước vào trường với bộ sơ mi trắng đã hơi nhăn, cà vạt không thắt, và gương mặt xanh xao đến lạ.
Gò má hõm sâu.
Mắt thâm quầng, thiếu ngủ.
Lưng hơi gù xuống — không phải vì tuổi tác, mà vì sức lực bị rút cạn từng đêm trong căn nhà không có lối thoát.
---
Các giáo viên khác thấy thầy liền gật đầu chào…
Nhưng cũng không ai dám hỏi sâu.
Bởi ai cũng biết tin đồn, và ai cũng sợ động đến một người vừa sống sót từ trong hố sâu danh dự bị vùi dập trở về.
---
Thầy bước vào lớp.
Tiếng ồn ào chợt im bặt.
Tất cả học sinh đều quay đầu về phía cửa.
Tô Nhược Lam cũng vậy.
---
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau — thế giới dường như ngừng lại trong ba giây ngắn ngủi.
---
Em vẫn vậy.
Ánh mắt vẫn như ngọn lửa nhỏ đốt âm thầm.
Nhưng thầy…
Không còn đủ sức để bước đến gần như xưa.
Không còn khí chất để gọi em lên bảng, để lặng lẽ dõi theo em khi không ai nhìn.
---
Thầy chỉ nhìn lướt qua, rồi cúi đầu:
"Mọi người…
Mở sách ra trang 87."
Giọng khàn, nhỏ, và đầy sự mỏi mệt.
---
Tô Nhược Lam siết chặt tay dưới bàn.
Trái tim em đau nhói — không phải vì giận, mà vì đau đến mức muốn chạy lên ôm thầy…
Nhưng lại chỉ có thể ngồi yên, như mọi học sinh khác.
---
“Em gặp lại thầy.
Nhưng không còn là người em từng yêu.”
“Thầy cũng thấy em.
Nhưng không đủ sức để tin mình còn xứng đáng được em tin thêm một lần nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro