📘 Chương 55: Gió Cũ, Môi Xưa, Và Những Điều Chưa Từng Dám Nói
Buổi sáng hôm ấy, trời trong đến lạ.
Mây cao, ánh nắng mỏng, gió không quá lạnh.
Một buổi sáng mà mọi thứ đều khiến người ta nhớ… về lần đầu tiên trái tim lệch đi một nhịp vì một người nào đó.
---
Tiết học cuối cùng kết thúc.
Thầy Hạ Dũng Thành thu dọn đồ như thường lệ.
Không nói gì.
Không ai dám lại gần.
Tô Nhược Lam cũng không đến gần.
Chỉ nhìn thầy từ phía sau.
Nhìn dáng người gầy đi nhiều, sống lưng không còn thẳng như trước — mà lúc nào cũng như đang gánh cả một thế giới trên vai.
---
Thầy không về phòng giáo viên.
Cũng không gọi xe.
Không ra cổng.
Mà… quay người, lặng lẽ bước lên tầng cao nhất.
Nơi sân thượng cấm học sinh lui tới.
Nơi không có ai.
Nơi từng xảy ra nụ hôn đầu tiên của thầy và em.
---
Cánh cửa sắt khẽ mở.
Gió ập vào.
Mùi nắng, mùi mái ngói cũ, mùi sắt rỉ.
Mọi thứ vẫn thế.
Chỉ có lòng người là không còn nguyên vẹn.
---
Thầy bước đến đúng chỗ đó.
Góc bên trái sân thượng.
Nơi em từng quay lưng lại.
Nơi ánh nắng lướt qua má em, và thầy… không kìm lòng,
Đã cúi xuống.
Và hôn.
---
Thầy chạm nhẹ vào hàng rào sắt.
Nơi em từng vịn tay, gió thổi tóc rối lên mắt.
Cả không gian như dừng lại trong khoảnh khắc đó.
Và hôm nay, nó sống lại… như một giấc mơ cũ.
---
Rồi — tiếng cửa mở lần nữa.
Nhẹ.
Chậm.
Tiếng bước chân.
Là tiếng của ai đó thầy từng thuộc lòng,
Dù đã rất lâu không được nghe gần như vậy.
---
Tô Nhược Lam.
Cô đứng sững lại khi thấy bóng lưng quen thuộc trước mắt.
Cái dáng ấy… không thể nhầm.
Cho dù thầy có thay đổi bao nhiêu đi nữa.
---
"Thầy..." — giọng em run.
Thầy giật mình.
Quay lại.
Mắt chạm mắt.
Chỉ một giây.
Một giây thôi.
Tất cả những gì bị bóp nghẹt bỗng bung vỡ.
---
Tô Nhược Lam chạy tới.
Không chần chừ.
Không hỏi.
Không cần lý do.
Cô lao tới —
Ôm chặt lấy thầy,
Và kéo thầy xuống một nụ hôn.
Nụ hôn nghẹn ngào, run rẩy, mãnh liệt như cả thế giới chỉ còn lại hai người.
---
“Em hôn thầy như thể chưa từng được hôn.
Em chạm vào thầy như sợ rằng, nếu buông ra…
Thầy sẽ biến mất vĩnh viễn.”
---
Họ đứng đó.
Trong gió.
Trong ánh nắng cuối ngày.
Hôn nhau, thật lâu.
---
Khi tách ra,
Tô Nhược Lam nghẹn ngào, nước mắt rơi từng giọt:
"Thầy đã đi đâu… suốt thời gian qua?
Sao lại không một tin nhắn?
Em cứ nghĩ… em mất thầy rồi."
---
Thầy không trả lời ngay.
Chỉ kéo em ngồi xuống bên góc tường.
Nơi hai người từng ngồi.
Tựa vai nhau.
Yên lặng.
---
Rồi, giọng thầy khàn đục:
"Thầy không thể nhắn.
Thầy không được giữ điện thoại.
Không được đi đâu.
Không được nghĩ gì… ngoài những gì cô ta cho phép."
---
Và từng chút, từng chút một —
Thầy kể lại tất cả.
Những ngày bị nhốt.
Những đêm không được ngủ.
Những lần bị kiểm soát, lục soát như tội phạm.
Và cả mảnh thư em để lại… bị xé ngay trước mắt.
Và thầy đã lén ghép lại, đọc trong nước mắt.
Rồi cũng phải giấu nó… rồi mất nó.
---
Tô Nhược Lam nắm chặt tay thầy.
Nước mắt chảy dài, nhưng môi cắn chặt, không để bật ra tiếng.
"Em sẽ không để thầy như vậy nữa.
Em thề."
---
Thầy cúi đầu,
Tựa vào vai em.
Lần đầu tiên,
Anh để mình yếu đuối.
“Thầy không cần tự làm mạnh mẽ nữa.
Hôm nay, thầy có thể tựa vào em một lần…
Để thở như một con người. Không phải như một kẻ bị nuôi nhốt.”
---
Mặt trời bắt đầu ngả về tây.
Ánh sáng hắt lên mái tóc em.
Lung linh.
Như ngày đầu tiên thầy yêu em.
Và đến hôm nay… vẫn chưa từng thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro