📘 Chương 72: Không Thể Thoát
Thầy bước ra khỏi biệt thự, lòng còn chưa kịp bình tĩnh thì trời đã sẩm tối.
Giờ cao điểm.
Xe cộ ken đặc ngoài đường. Ứng dụng gọi xe báo "tài xế đến trong 20 phút". Gió thổi nhẹ, đèn xe rọi liên tục. Thầy đứng bên lề đường, hai tay đút túi, ánh mắt lơ đãng.
Một tiếng động khẽ vang sau lưng.
Thầy ngoảnh lại — quá muộn.
Bàn tay to lớn bịt chặt miệng thầy từ phía sau.
"Im lặng nếu không muốn bị gãy răng." – Giọng trầm, quen thuộc.
Thầy vùng vẫy, cố đạp mạnh ra sau, nhưng một cánh tay khác đã siết chặt ngang ngực, kéo mạnh thầy về phía chiếc xe đen đang đỗ cách đó chỉ vài mét.
Chiếc Rolls-Royce đen bóng.
Cửa sau bật mở.
Hân Nghiên ngồi trong xe, váy dạ hội, nước hoa nồng nặc, môi đỏ như máu. Cô ta mỉm cười khi thấy thầy bị lôi vào.
"Về nhà của chúng ta thôi… chồng nhé."
Thầy bị đẩy vào ghế, cửa xe lập tức đóng sập lại. Vệ sĩ ngồi hai bên.
Thầy hoảng sợ, vùng dậy, đập cửa, hét lớn:
"Thả tôi ra! Mở cửa! Tôi không về! Tôi không—"
Chát!
Một cái tát giáng thẳng vào mặt thầy.
Hân Nghiên dùng cả lực, khiến đầu thầy ngoẹo sang một bên, khóe môi trầy xước.
"Im ngay!" – Cô ta gằn giọng. – "Anh không có quyền hét. Không có quyền lựa chọn."
Thầy thở gấp. Môi rớm máu.
"Em… là quái vật."
Hân Nghiên nghiêng người, cười sát tai:
"Vậy thì nhớ nhé… anh là chồng của quái vật đó."
Cô ta quay sang tên lái xe:
"Chạy."
---
Chiếc xe lăn bánh giữa dòng người. Lặng lẽ. Tối lạnh.
Trong xe, thầy ngồi giữa hai vệ sĩ, đầu nghiêng, mắt nhắm hờ, tay siết chặt quần.
Không ai nói gì.
Chỉ có tiếng nhạc giao hưởng nhỏ dần vang lên từ loa xe – như để hợp thức hóa một cuộc bắt cóc đang được ngụy trang bằng… một chiếc Rolls-Royce.
Chiếc Rolls-Royce đen dừng lại trước cổng biệt thự quen thuộc — nơi từng là "nhà" nhưng lại chưa bao giờ là "tổ ấm".
Hân Nghiên bước xuống trước.
Cô ta đi vòng qua, mở cửa xe bên phía thầy.
Thầy vừa kịp nhấc chân xuống thì…
Bàn tay lạnh băng túm chặt tóc thầy, giật mạnh.
"A—!"
"Đi. Về nhà của anh."
Cô ta lôi xềnh xệch thầy vào trong, mặc kệ vệ sĩ và người hầu đều im lặng tránh mắt.
Căn phòng tầng hai mở ra. Vẫn là cái phòng cũ. Vẫn là cánh cửa từng bị khóa trái. Vẫn là mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ trộn lẫn với vết máu không bao giờ chùi sạch hẳn.
Hân Nghiên đẩy mạnh thầy vào tường.
"Xoẹt!"
Cô ta xé toạc chiếc áo sơ mi trắng. Những vết bầm tím, sưng đỏ, còn mới còn cũ lộ rõ dưới làn da tái xanh.
Hân Nghiên nghiêng đầu. "Ôi, thương quá…"
Cô ta quay sang người hầu đang đứng cạnh:
"Mang roi vào đây."
Không ai dám cãi.
Chỉ vài phút sau, một chiếc roi da dài được mang vào, quấn gọn trong tay khăn trắng.
Hân Nghiên cầm lấy. Mắt không còn chút nhân tính.
"Anh dám chống lại em?
Anh dám khóc lóc với mẹ anh?
Anh tưởng chỉ cần một đoạn ghi âm là thoát khỏi em à?"
"Vút!"
Chiếc roi quất xuống lưng thầy.
"Á—!"
"Vút! Vút!"
Liên tục.
Tiếng roi rít, tiếng da thịt nứt toạc, tiếng thầy rên trong cổ họng.
Không phải lần đầu.
Nhưng lần nào cũng đau như lần đầu.
Những vết cũ chưa lành, giờ bị rách toạc. Máu không còn phun trào như phim — chỉ ri rỉ, lấm tấm, như thể cơ thể đã quá quen với việc chảy máu.
Thầy bật khóc.
Không phải vì đau. Mà vì đã quá kiệt sức để chịu đựng thêm.
Thân người anh trượt dần xuống, lưng dựa tường, đôi mắt đỏ hoe, giọng nấc nghẹn.
Hân Nghiên ngừng lại.
Cô ta quăng chiếc roi sang một bên, bước đến gần.
Quỳ xuống trước mặt thầy, vuốt nhẹ lên má ướt đẫm nước mắt:
"Ơ kìa… anh khóc à? Sao anh lại khóc vậy?"
Thầy không trả lời. Chỉ siết chặt nắm tay, toàn thân run rẩy.
Hân Nghiên khẽ cúi xuống, môi gần sát tai:
"Nín đi nào. Anh mà khóc… em sẽ thương anh mất."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro