📘 Chương 76: Bảo Vệ Anh

Sáng hôm sau, ánh nắng sớm xuyên qua tấm rèm mỏng.

Tô Nhược Lam tỉnh giấc, thấy mình vẫn đang ngồi tựa bên mép ghế sofa.
Trên sofa là thầy — vẫn đang ngủ, gương mặt bình yên lạ thường.

Em mỉm cười.
Sau bao ngày bị còng, bị trói, bị đánh… cuối cùng, cũng có một đêm thầy được ngủ đúng nghĩa.

---

Nhưng sự yên bình ấy chẳng kéo dài lâu.

Điện thoại em reo liên tục.

Số lạ. Rồi số của mẹ. Rồi đến… số của thầy.

Tô Nhược Lam khựng lại. Tim đập mạnh.

Điện thoại của thầy vốn để quên ở căn hộ gần trường — không ai biết anh đang ở đây.

Trừ khi…

Rầm!

Tiếng va mạnh ngoài cổng.

Em lao ra ban công.

Một chiếc Rolls-Royce đen đỗ chình ình giữa ngõ nhỏ.
Và từ đó bước ra – không ai khác, chính là Hân Nghiên.

Tóc hơi rối. Mắt đỏ ngầu. Trang điểm nhòe.
Phía sau là hai tên vệ sĩ quen thuộc.

---

Em lao xuống nhà, mở cửa trước rồi đứng chắn ngay lối vào.

Hân Nghiên chưa kịp gõ thì em đã nhìn thẳng vào mắt cô ta:

"Anh ấy không ở đây."

“Nhóc con, tránh ra.” – Hân Nghiên lạnh tanh. – “Tôi có chuyện cần nói với chồng tôi.”

"Chồng?" – Em bật cười, giọng sắc như dao. – "Người như cô xứng gọi anh ấy là chồng à?"

Cô ta nheo mắt nhìn em từ đầu đến chân:

"Mày nghĩ mày là ai?"

"Người mà anh ấy chọn."

Không gian như đông cứng lại.

Em tiếp tục, giọng run nhưng ánh mắt rực lửa:

"Người ở bên anh ấy sau khi cô trói, đánh, nhốt và kiểm soát như một con rối. Những vết thương kia – tôi thấy. Tôi đã băng."

Hân Nghiên gằn lên:

"Mày… đừng tưởng mày thắng."

Cô ta quay phắt ra sau: “Vào! Lôi nó ra cho tao!”

Hai gã vệ sĩ chuẩn bị bước lên thềm thì —

Rầm!

Cửa đóng sầm lại. Em chốt khóa, chắn thẳng từ bên trong.

"Muốn vào, bước qua xác tôi trước!" – Em hét lớn.

Ngoài sân, gió ngừng thổi. Mọi thứ im lặng bất thường.

Thầy từ trong bước ra, đứng sau em. Không nói gì.

Bàn tay anh đặt lên vai em — lạnh, nhưng chắc.

"Em làm tốt lắm rồi."

Em quay lại, thở gấp. Cơ thể run rẩy như vừa thoát một cơn co giật kéo dài.

"Xin lỗi… làm thầy tỉnh…"

"Không sao." – Thầy mỉm cười. – "Em vừa cứu thầy thêm một lần nữa."

---

Dưới sân, Hân Nghiên đứng sững.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ — một con bé học sinh nhỏ nhắn ấy, lại dám mắng, dám chắn, dám đứng trước mặt cô mà không sợ hãi.

Thứ cô ta không có, là thứ Tô Nhược Lam có:
Lòng tin của Hạ Dũng Thành.

"Về." – Cô ta gắt. Rồi quay người, sải bước thẳng về xe.

Chiếc Rolls-Royce đen rồ máy, lăn bánh trong cơn giận dữ âm thầm.

---

Trong nhà, thầy và em ngồi xuống sàn, lưng tựa cánh cửa gỗ còn âm ấm ánh nắng.

"Em mệt không?" – Thầy hỏi.

"Không… chỉ là… lần đầu cãi nhau với người lớn mà không bị tát." – Em cười, thở ra.

Thầy khẽ bật cười theo.

Một lúc sau, anh nói:

"Thầy không thể trốn mãi như thế này nữa."

Em ngước lên nhìn anh.

"Thầy định làm gì?"

"Về nhà. Gặp mẹ. Nói ra tất cả."

Em siết nhẹ tay anh.

Dù chưa biết chuyện đó sẽ dẫn đến điều gì…

Nhưng từ khoảnh khắc này, thầy không còn là kẻ bị dẫn dắt.
Mà là người… bắt đầu bước ra khỏi bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tophyung