📘 Chương 77: Mẹ và Con
Căn nhà cũ nằm cuối con đường lát gạch, nơi thầy từng lớn lên - nơi từng chất chứa những kỷ niệm lặng thinh và cũng là nơi giam giữ anh bằng những "nghĩa vụ gia đình" mà anh chưa từng được chọn lựa.
Thầy đứng trước cổng. Tay cầm chiếc túi nhỏ, quần áo sẫm màu che đi phần lớn vết thương - nhưng vẫn không che nổi sự gầy gò, xanh xao trên mặt.
Bà mở cửa.
Giây đầu tiên, bà khựng lại.
"Hạ Dũng Thành?"
"Con đây." - Thầy cúi đầu.
Ánh mắt bà đảo qua một lượt. Cái nhìn thoáng giật mình. Không cần hỏi, bà cũng đã thấy những mảng bầm tím lộ qua cổ áo, và sự mệt mỏi hằn sâu trong ánh mắt con trai.
---
Trong phòng khách.
Thầy ngồi thẳng lưng, tay đặt trên đùi, im lặng rất lâu.
Mẹ cũng không nói. Chỉ rót trà, đặt xuống trước mặt anh.
Cuối cùng, thầy cất lời:
"Mẹ. Con không thể sống với Hân Nghiên nữa."
Bà im lặng.
"Con xin mẹ... đừng để cô ta đến gần con thêm một lần nào nữa."
Vẫn im lặng.
Thầy hít sâu.
"Con đã chịu đựng đủ rồi. Cô ta trói con, đánh con, dùng người kiểm soát điện thoại, chặn mọi liên lạc với thế giới bên ngoài. Mẹ nghĩ... mấy vết thương này là do đâu?"
Bà giật mình thật sự.
Thầy từ từ kéo tay áo lên - những vết bầm xanh tím, sưng nhẹ, trải dài trên cánh tay và khuỷu tay.
Rồi đến cổ. Sau gáy. Một vài vết trầy chưa kịp lên da non.
Giọng thầy nghèn nghẹn:
"Mẹ có thể không tin những gì con nói... nhưng mẹ không thể không tin những gì mẹ đang nhìn thấy."
---
Bà lặng người.
Ánh mắt vốn sắc lạnh và cứng cỏi suốt mấy mươi năm làm vợ, làm mẹ - giờ đây bắt đầu dao động.
Lần đầu tiên, bà trông thấy đứa con trai mà mình vẫn luôn nghĩ là "ngoan ngoãn, biết nghe lời" - nay ngồi đó, thẳng thắn, mệt mỏi, tổn thương, và... quyết tâm.
Bà rót thêm trà. Tay hơi run.
Một lúc lâu sau mới thở ra một tiếng thật dài:
"Con ở đâu những ngày qua?"
"Ở nơi an toàn."
"Ai giúp con?"
Thầy không trả lời. Chỉ nói:
"Người tin con."
Bà gật đầu.
Một cái gật... không còn kiêu ngạo như trước nữa.
"Được. Mẹ... sẽ không để Hân Nghiên đến gần con nữa."
Thầy khẽ nhắm mắt. Không nói gì thêm.
Nhưng ngón tay đang siết nhẹ trên tách trà... đã bắt đầu buông lỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro