3.
Người hầu soi đèn pin xuống dòng sông đen ngòm. Ánh sáng yếu ớt quét qua mặt nước, gợn sóng loang loáng, rồi bất chợt hắt lên một bóng hình chìm sâu dưới đáy.
“Cậu Riki!!”
Tiếng hét thất thanh vang lên.
Mẹ chồng run rẩy khuỵu xuống, còn Heeseung lập tức lao thẳng xuống làn nước lạnh buốt. Cơn rét thấu xương siết chặt lấy cơ thể anh, nhưng đôi tay mạnh mẽ vẫn cắm sâu, rẽ làn nước để bơi về phía bóng dáng ấy.
Ánh đèn pin rung rinh trên mặt nước, rọi xuống đáy. Ở nơi đó, Riki đang chìm, mái tóc rũ tung, cơ thể gầy yếu bất động.
Heeseung ôm chặt lấy em, nhưng ngay khi vòng tay siết lại, một tia sáng loé lên trong mắt anh.
Dưới đáy sông mờ đục, ngay bên cạnh Riki, anh thoáng thấy một hình bóng mờ ảo.
Một bé gái, nhỏ bé, mái tóc dài buông xoã, đôi mắt trong veo như thủy tinh, đang nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt ấy sáng rực, như cầu xin, như van nài.
"Ba ơi, đừng bỏ con... ba ơi"
Âm thanh mơ hồ vang trong tâm trí anh, run rẩy, yếu ớt nhưng rõ ràng đến mức khiến tim Heeseung như bị ai đó bóp nghẹt.
Hình ảnh ấy chỉ thoáng qua trong tích tắc, nhưng đã in hằn sâu trong mắt anh. Khi anh siết chặt Riki để kéo lên mặt nước, bé gái kia đã tan biến như khói sương, chỉ còn lại màn đêm lạnh lẽo.
Heeseung ngoi lên, bế Riki trong tay. Cơ thể em lạnh như băng, hơi thở mỏng manh như sắp tắt lịm. Anh hoảng loạn áp sát tai xuống ngực em, cầu mong nghe được chút nhịp tim.
Trên bờ, mẹ chồng run rẩy bật khóc, người hầu vội vàng chạy tới đỡ.
Heeseung không nói một lời. Nhưng trong đôi mắt đen sẫm của anh, hình ảnh bé gái dưới đáy sông vẫn loé sáng, ám ảnh như lời cảnh cáo hay như lời cầu xin cuối cùng từ đứa bé chưa kịp chào đời.
Trong gian phòng sáng lờ mờ bởi ánh nến, Riki nằm im trên giường, da trắng bệch, môi tím tái. Mái tóc ướt sũng được lau khô, nhưng hơi lạnh vẫn bám riết lấy cơ thể gầy yếu. Bên cạnh, mẹ chồng ngồi lặng lẽ canh chừng, còn người hầu thì thay phiên nhau chuẩn bị khăn ấm.
Heeseung đứng ở góc phòng, dáng cao lớn chìm trong bóng tối, ánh mắt sâu hút dõi theo từng nhịp thở nặng nề của em. Trong tâm trí anh, hình ảnh bé gái dưới đáy sông vẫn còn ám ảnh như một vết dao khắc sâu.
Một tiếng rên khẽ vang lên.
“Ah...”
Riki khẽ cựa mình, đôi mi run rẩy mở ra. Em mơ hồ nhìn quanh, đôi mắt nhòe nước như vẫn còn lạc trong cơn mộng mị. Bàn tay gầy yếu chậm rãi đặt lên bụng, nơi vốn chưa kịp nhô lên nhưng chứa đựng sự sống mong manh.
Đôi môi nhợt nhạt mấp máy, giọng thì thầm nhỏ đến mức như tan vào không khí.
“Bé con à đừng buồn nha… vì ba lớn của con không muốn con chào đời…”
Nước mắt chảy dài xuống gò má xanh xao. Riki cố gắng nở một nụ cười dịu dàng, giọng vỡ vụn nhưng chứa đựng yêu thương vô hạn.
“Nhưng ba nhỏ... yêu con nhiều lắm. Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng hãy tin… ba nhỏ chưa từng muốn rời bỏ con.”
Bàn tay em run run vuốt bụng, như đang vỗ về một hình hài bé nhỏ đang ngủ yên bên trong. Mỗi lời thì thầm như một vết dao cứa vào bầu không khí đặc quánh trong căn phòng.
Heeseung đứng sững. Ngực anh nặng trĩu, hơi thở nghẹn lại khi nhìn thấy giọt lệ long lanh nơi khoé mắt em rơi xuống. Hình ảnh bé gái dưới sông lại loé lên, trùng khớp với từng lời em đang thì thầm.
Bàn tay anh vô thức siết chặt, nhưng lại chẳng thể bước tới. Trong đôi mắt lạnh lùng vốn dĩ luôn vô tình, lần đầu tiên xuất hiện một vệt nứt mơ hồ.
Trời vừa hửng sáng, ánh nắng mờ mịt lọt qua tấm rèm cửa, soi chiếu lên căn phòng yên tĩnh. Riki đã ngủ thiếp đi sau cơn kiệt sức, hơi thở đều đặn nhưng yếu ớt.
Ngoài hành lang, mẹ Heeseung đứng chờ con trai. Gương mặt bà mệt mỏi, đôi mắt đỏ hoe vì khóc suốt đêm. Khi Heeseung bước ra, dáng vẻ cao lớn của anh phủ bóng dài xuống sàn gạch, bà lập tức cất tiếng, giọng nghẹn ngào nhưng kiên quyết.
“Heeseung, con còn định nhẫn tâm đến bao giờ? Con không thấy Riki đã gầy yếu đến mức nào sao? Nó vẫn gọi con là chồng, vẫn bấu víu vào chút hy vọng mong manh… Vậy mà con chỉ biết xé nát từng chút một.”
Heeseung im lặng, đôi mắt lạnh lẽo hạ xuống. Nhưng chưa kịp cất lời, những người hầu đứng gần đó cũng quỳ xuống, giọng run run vang lên.
“Cậu chủ… xin cậu đừng làm khổ cậu Riki nữa.”
“Cậu ấy yếu lắm rồi… chúng tôi tận mắt nhìn thấy cậu ấy ngất xỉu, khóc một mình, rồi mộng du đi trong đêm… Nếu tiếp tục như vậy, có lẽ… có lẽ cậu Riki sẽ không còn trụ nổi.”
Lời cầu xin vang vọng khắp hành lang. Từng người, từng người hầu cúi đầu, không ai dám ngẩng lên nhìn thẳng vào anh.
Mẹ anh bước tới, giọng nghẹn lại trong tiếng nấc.
“Con trai, nếu con không có tình cảm, thì đã chẳng nên cưới nó. Nhưng giờ nó đã là vợ con, lại đang mang trong mình giọt máu của gia đình này. Con không thể tiếp tục lạnh lùng như vậy. Hãy yêu thương nó, hoặc ít nhất… hãy cho nó một chút ấm áp để nó còn có lý do sống tiếp.”
Không gian lặng ngắt. Heeseung đứng giữa dãy hành lang dài, ánh mắt tối lại. Trong lòng anh dấy lên một cảm giác nặng nề, như một lưỡi dao cứa chậm rãi vào ngực.
Ánh mắt những người hầu van nài, ánh mắt mẹ chan chứa nước mắt, cùng hình ảnh Riki gầy guộc đang thiếp ngủ trong phòng tất cả như những xiềng xích vô hình, dần siết chặt lấy trái tim vốn lạnh giá của anh.
Heeseung không trả lời. Nhưng bàn tay anh trong túi quần siết lại đến run rẩy.
Cánh cửa gỗ khẽ mở ra, âm thanh kẽo kẹt vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng. Mùi thuốc sát trùng còn phảng phất trong không khí.
Riki nằm yên trên giường, gương mặt nhợt nhạt như tờ giấy, hàng mi dài phủ xuống, đôi môi khô nứt. Ánh nắng sớm len vào, chiếu lên gò má xanh xao, làm nổi bật từng vết sưng đỏ nơi cánh tay em.
Heeseung bước vào, dáng cao lớn lặng lẽ phủ bóng tối xuống căn phòng. Mỗi bước chân của anh đều nặng nề, như dằn nát sự yên bình mong manh đang bao quanh Riki.
Anh dừng lại bên giường, mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt em. Hình ảnh Riki dưới đáy sông cùng ánh mắt bé gái loé lên trong đầu, khiến tim anh nhói đau một cách khó hiểu.
Bàn tay anh siết lại, khớp ngón trắng bệch. Rõ ràng chỉ cần quay đi, bỏ mặc em, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Nhưng anh không thể.
Heeseung chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Anh cúi đầu, nhìn bàn tay gầy guộc của Riki đang đặt trên bụng, như một động tác bảo vệ bản năng.
Trong phút chốc, căn phòng chỉ còn tiếng thở yếu ớt của em và nhịp tim rối loạn trong lồng ngực anh.
Bất giác, Heeseung đưa tay ra. Ngón tay dừng lơ lửng trước gò má em, run nhẹ, rồi khựng lại. Anh không chạm, chỉ để khoảng cách mong manh ấy treo lơ lửng giữa không trung.
“Riki…”
Giọng anh khàn khàn, nhỏ đến mức như sợ chính mình nghe thấy.
Em khẽ cựa mình, đôi mi run run mở ra. Đôi mắt ngấn nước mờ mịt chạm phải ánh nhìn sâu hun hút của anh. Trong thoáng chốc, cả hai chìm vào khoảng lặng nặng nề, không lời nào được thốt ra.
Riki mở mắt, đôi mi nặng trĩu khẽ run lên. Ánh sáng nhạt từ ô cửa sổ hắt xuống, khiến gương mặt Heeseung lờ mờ hiện rõ trong tầm mắt em. Anh đang ngồi đó, dáng cao lớn phủ bóng xuống, ánh mắt khó đoán xoáy thẳng vào em.
Trong thoáng chốc, tim Riki siết lại. Em nghĩ ngay đến điều tàn nhẫn nhất rằng anh đang đợi em tỉnh dậy để kéo đi phá thai. Ý nghĩ ấy khiến lồng ngực em nghẹn lại, nhưng môi vẫn cố nở một nụ cười nhạt, gượng gạo đến cay đắng.
“Anh ngồi đây… là để chắc chắn em tỉnh lại rồi đi phá thai, đúng không?”
Giọng em khàn đặc, yếu ớt, nhưng từng chữ rơi xuống rõ ràng.
Heeseung không trả lời, ánh mắt anh khẽ dao động, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng.
Riki cười trừ, nụ cười mỏng manh đến mức khiến chính em cũng thấy nhói lòng.
“Nếu là người tình của anh nếu là người phụ nữ nào khác đang mang thai đứa con của anh… chắc anh đã lo lắng, đã ở bên, đã nâng niu từng chút một rồi.”
Nụ cười tắt dần trên gương mặt xanh xao. Em xoay mặt sang một bên, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt nhưng giọng vẫn cố giữ bình thản.
“Còn em… chỉ là một sự ràng buộc. Một kẻ thấp kém không xứng đáng có tình yêu, cũng không xứng đáng có con của anh.”
Căn phòng rơi vào im lặng. Tiếng gió len qua khe cửa khe khẽ thổi, cuốn theo từng lời nói ngấm vào lòng Heeseung.
Trong mắt anh, hình ảnh Riki gầy guộc run rẩy cùng nụ cười gượng gạo ấy như mũi dao xoáy thẳng vào tim. Anh muốn cất lời, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ, không thể bật ra một chữ.
Bàn tay anh siết chặt trên đầu gối, đến mức khớp ngón tay bật trắng, mà trong lòng dấy lên một cảm giác lạ lùng, nặng trĩu và khó thở.
Trong căn phòng tĩnh mịch, những lời nói yếu ớt nhưng đầy cay đắng của Riki vang lên, từng chữ như dao cứa. Heeseung ngồi đó, im lặng quá lâu, đôi mắt tối sầm như bị dồn đến giới hạn.
Bàn tay anh siết chặt, gân xanh nổi rõ. Cuối cùng, anh bật dậy, tiếng ghế gỗ đổ ra sau vang dội.
“Riki!”
Tiếng quát khàn khàn, nặng nề, xé toạc không gian ngột ngạt.
Riki giật mình, đôi vai run lên, nhưng ánh mắt em vẫn bình thản nhìn anh. Trong đôi mắt trong veo, không còn hi vọng, chỉ còn sự chấp nhận và cam chịu.
“Đừng bao giờ so sánh em với người khác!”
Heeseung gầm lên, giọng tràn đầy tức giận nhưng lẫn cả sự hoảng loạn khó kìm nén.
“Em nghĩ tôi cần nghe những lời rẻ rúng đó từ em sao?”
Không khí rung lên theo từng tiếng anh nói.
Riki khẽ nhếch môi cười nhạt, giọng yếu ớt đáp lại.
“Chẳng phải đó là sự thật sao? Em chưa từng có được tình yêu của anh… và em biết, cho dù có mang thai đi chăng nữa, thì trong mắt anh, em vẫn chẳng là gì cả.”
Một thoáng, Heeseung như bị chặn lại. Đôi mắt anh lóe lên lửa giận, nhưng ngay trong đáy mắt ấy còn có thứ gì đó khác một vệt đau đớn không tên.
Anh bước tới, cúi xuống gần em, giọng trầm khàn, gằn từng chữ.
“Em không biết mình đang nói cái gì đâu, Riki.”
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở hòa vào nhau. Nhưng trong khi Heeseung run lên vì những cảm xúc hỗn loạn, thì Riki chỉ lặng lẽ xoay mặt sang hướng khác, nước mắt lăn dài, rơi ướt gối.
Trong căn phòng rộng lớn, tiếng tim đập dồn dập của Heeseung vang lên rõ ràng, như tiếng trống dằn từng nhát vào ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro