5.

Cánh cửa gỗ khẽ mở ra, Riki bước vào trong nhà, quần áo ướt đẫm, từng giọt nước nhỏ tong tong xuống sàn lạnh. Không gian vốn tĩnh mịch bỗng rúng động khi Heeseung từ hành lang xuất hiện, ánh mắt anh tối sầm lại khi thấy dáng vẻ em lúc này.

“Riki.”

Giọng anh nặng nề, thấp trầm như gầm lên trong lồng ngực.

“Tại sao em không ở trong phòng?”

Riki khựng lại, đôi mắt ươn ướt ngước lên, ánh nhìn vừa mệt mỏi vừa vô hồn. Em mím môi, không đáp.

Heeseung bước lại gần, giọng nghiến chặt.

“Người khác ở đó, còn em thì ra ngoài dầm mưa... Em nghĩ hôm nay em sẽ ngủ ở đâu? Ngoài trời lạnh lẽo này sao?”

Riki khẽ cười nhạt, một nụ cười gượng gạo như thể không còn sức lực để giấu đi nỗi đau. Em hạ giọng, run run nhưng bình thản đến lạ.

“Ở đâu cũng được. Em vốn không có chỗ... trong căn nhà này.”

Lời nói rơi xuống, khiến Heeseung sững lại. Trong khoảnh khắc, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ càng rõ ràng, như xát muối vào khoảng lặng nặng nề giữa hai người.

Câu trả lời hờ hững của Riki như lưỡi dao cắm phập vào ngực, khiến hơi thở Heeseung chao đảo. Anh không còn kìm nén được nữa.

Trong thoáng chốc, Heeseung bước tới, bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay Riki.

“Đi theo tôi.”

Giọng anh khàn khàn, vừa như ra lệnh, vừa như nén cơn tức giận dồn nén bấy lâu.

Riki giật mình, cơ thể gầy yếu kháng cự theo bản năng, nhưng sức lực không còn. Em bị kéo lê đi trên hành lang dài, từng giọt nước mưa rơi xuống sàn để lại dấu vết lạnh lẽo.

Cửa phòng bật mở. Người tình của Heeseung vẫn còn nằm trên giường, ánh mắt ngạc nhiên rồi cau lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

“Heeseung, anh”

“Ra ngoài.”

Giọng anh trầm lạnh, không cho phép phản đối.

Cô ta chết sững, chưa từng thấy anh lạnh lùng như vậy với mình.

“Anh… đuổi em vì cậu ta sao? Một omega thấp kém như thế…”

“Ra ngoài.”

Heeseung lặp lại, ánh mắt như băng giá, đủ để khiến cả căn phòng rùng mình.

Người tình cắn môi, tức giận đến run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn phải khoác vội áo rời đi, gót giày nện xuống sàn đầy phẫn nộ.

Trong phòng chỉ còn lại Heeseung và Riki.

Anh thả tay em ra, nhưng ánh mắt vẫn xoáy sâu, phức tạp đến nghẹt thở. Trên giường, ga gối vẫn còn vương mùi hương lạ, càng khiến bầu không khí thêm ngột ngạt.

Riki lảo đảo, ngồi phịch xuống mép giường, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ. Một nụ cười nhạt hằn trên gương mặt trắng bệch, không rõ là mỉa mai hay tuyệt vọng.

“Anh không cần phải làm vậy đâu…”

Giọng em nhỏ như thì thầm.

“Dù em ở lại trong căn phòng này, cũng chẳng có nghĩa lý gì.”

Heeseung siết chặt nắm tay, nhưng không nói được lời nào.

Trong im lặng, cơn giông ngoài kia vẫn gào thét, như tiếng lòng hỗn loạn chưa một lần được thừa nhận.

Không gian trong phòng nặng nề đến mức có thể bóp nghẹt hơi thở. Ánh đèn vàng hắt xuống ga giường còn vương mùi hương xa lạ, từng chi tiết như vết dao cứa vào mắt Riki.

Em ngồi lặng im, đôi vai mảnh khảnh run lên, rồi khẽ thở dài. Tiếng thở dài mỏng manh, yếu ớt nhưng lại nặng trĩu như một lời buông xuôi.

Riki chống tay đứng dậy. Cơ thể gầy yếu loạng choạng, nhưng ánh mắt em sáng lên một sự kiên quyết lạ thường. Em không nói thêm lời nào, cũng không trách móc, chỉ xoay người bước về phía cửa.

“Heeseung…”

Em khẽ cất tiếng, giọng bình thản đến đáng sợ.

“Đừng phí công. Em sẽ không ở lại.”

Nói rồi, Riki mở cửa, bóng dáng nhỏ bé biến mất dần trong hành lang dài tối om, để lại vệt nước từ quần áo ướt sũng rơi xuống nền gạch lạnh.

Căn phòng rộng lớn trở nên trống rỗng. Heeseung đứng đó, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt tối sầm nhìn cánh cửa vừa khép lại. Trong ngực anh, một cảm giác nghẹn thắt dữ dội trào lên, nhưng cổ họng lại như bị chặn kín, không thể gọi tên.

Người tình đứng bên giường, ánh mắt đắc thắng pha chút mỉa mai, khẽ cười nhạt.

“Anh thấy chưa? Nó còn chẳng cần anh.”

Heeseung quay phắt lại, ánh mắt lạnh buốt như bão tố, khiến nụ cười kia đông cứng trên môi cô ta. Nhưng anh không nói một lời, chỉ để mặc sự im lặng nặng nề siết chặt lấy căn phòng.

Ngoài kia, tiếng mưa vẫn rơi lộp độp, cuốn trôi đi bóng hình Riki đơn độc giữa màn đêm.

Thời gian dần trôi qua, mùa mưa nối tiếp mùa mưa. Trong căn biệt thự lạnh lẽo, không ai còn nhắc nhiều đến sự hiện diện của Riki, như thể em chỉ là chiếc bóng lặng lẽ đi qua từng ngày.

Đã năm tháng kể từ khi em biết mình mang thai. Cơ thể Riki gầy yếu không cho phép bụng em lớn lên rõ rệt như những thai phụ khác. Chỉ có đôi bàn tay mảnh khảnh thường xuyên vuốt nhẹ xuống phần bụng hơi nhô ra, như một minh chứng duy nhất rằng sự sống nhỏ bé kia vẫn còn ở đó.

Em vẫn hay ngồi lặng lẽ ở ban công tầng hai, nơi có thể nhìn ra dòng sông phía sau nhà. Mỗi buổi sáng, khi nắng chiếu nhàn nhạt, Riki khẽ thì thầm với đứa bé trong bụng.

“Con cố gắng thêm một chút nữa nhé… Đừng bỏ ba lại một mình.”

Giọng em nhẹ như gió, run rẩy mà chan chứa yêu thương. Nhưng trong đáy mắt là cả một khoảng trống vô tận, chất chứa sự lo lắng không ai chia sẻ.

Người hầu trong nhà thương em, lén mang thêm sữa và trái cây, dặn dò em ăn để lấy sức. Mẹ chồng cũng nhiều lần lén đứng từ xa, ánh mắt đau lòng nhìn theo dáng hình gầy gò ấy. Nhưng tất cả những quan tâm đó đều chỉ như ngọn nến yếu ớt trong căn nhà rộng lớn phủ đầy bóng tối.

Còn Heeseung. Anh vẫn lạnh lùng, ít khi để ánh mắt chạm vào Riki. Nhưng mỗi khi vô tình đi ngang, ánh mắt anh lại dừng rất lâu nơi bụng em, trước khi lập tức quay đi như phủ nhận điều gì đó đang dấy lên trong lòng.

Năm tháng thai kỳ. Năm tháng cô độc.

Riki vẫn tồn tại như một bóng hình mong manh trong căn nhà này, chỉ còn niềm tin dành cho đứa bé là sợi dây duy nhất níu em lại với cuộc sống.

Đêm hôm ấy, trời không mưa, nhưng gió thổi lạnh buốt như muốn xé nát da thịt. Căn biệt thự rộng lớn chìm trong tĩnh lặng, từng ngọn đèn đã tắt dần, chỉ còn ánh trăng lờ mờ soi bóng.

Riki ngồi trên mép giường rất lâu, bàn tay vuốt ve bụng đã hơi nhô ra. Đứa bé khẽ động đậy, khiến đôi mắt em ươn ướt, khóe môi run rẩy nở một nụ cười đau đớn.

“Con à chúng ta phải đi thôi. Ở lại đây… chỉ khiến cả hai thêm khổ sở.”

Giọng em thì thầm, nghẹn ngào như lời trăn trối.

Không ai biết, trong suốt những ngày tháng mang thai, Riki đã lặng lẽ để dành chút ít tiền từ công việc vặt trong nhà. Em giấu kỹ trong một túi vải nhỏ, chờ đúng thời khắc này.

Khi đồng hồ điểm nửa đêm, em khoác lên mình chiếc áo choàng cũ, bàn chân mang đôi giày mòn vẹt. Không vali, không hành lý, chỉ một túi vải nhỏ và bàn tay đặt nơi bụng.

Em mở cửa thật khẽ, tránh để bản lề phát ra âm thanh. Dọc hành lang tối om, bước chân Riki nhẹ như chiếc lá rơi, không để lại dấu vết. Người hầu đều đã ngủ, mẹ chồng cũng chìm trong mệt mỏi, chẳng ai biết một Omega nhỏ bé đang rời đi.

Cánh cửa lớn khẽ hé mở, gió đêm ùa vào khiến cơ thể em run rẩy. Nhưng đôi mắt Riki sáng lên một sự kiên quyết hiếm hoi. Em bước ra ngoài, bóng dáng nhỏ bé lẫn vào màn đêm, biến mất dần dưới ánh trăng lạnh lẽo.

Trong căn nhà rộng lớn ấy, không một ai hay biết rằng từ đêm nay, Riki đã lựa chọn rời đi.

Chỉ còn lại sự im lặng mênh mông, và khoảng trống vô hình nơi căn phòng vốn thuộc về em.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro