WHEN I'M SEVENTEEN - CHAP 16.2 - NỔI GIÓ
*****Tiếng đàn dương cầm rộn rã đánh thức ngôi nhà đang say ngủ. Rón rén tiến đến từ phía sau, toan la lên thì đã có tiếng nói cất lên trước
-Dậy rồi à?
Kì Ân cụt hứng, có thể hình dung ra nụ cười tự mãn của JiYeon, cô ôm chầm lấy cổ hắn từ phía sau, bĩu môi
-Sao lần nào cũng bị anh tóm được thế nhỉ?
JiYeon mỉm cười, nắm lấy đôi tay mịn màng kéo cô ra trước cho ngồi vào lòng mình, hôn lên mái tóc của cô
-Anh luôn cảm thấy được em, công chúa à
Ân đưa tay diu dàng vuốt mái tóc nâu rối, hắn toan hôn lên đôi môi anh đào thì cô đã vùng ra khỏi đôi tay rắn chắc, vừa cười to vừa chạy
-Thử xem anh có bắt được em không nào? - Hắn bật cười, chạy rượt theo
-Em chết chắc rồi********
JiYeon lắc đầu, xua nhanh những kí ức chợt ùa về. Tim hắn nhẹ nhói lên, đôi môi vẫn còn vương lại chút hương vị thật quen thuộc. Người con gái hắn từng yêu, người con gái để lại vết thương trong tim hắn, nào có dễ quên.
Thở dài, JiYeon đẩy cửa bước vào nhà, và hắn khựng lại khi thấy HyoMin nằm ngủ gục trên ghế sopha, vẫn mặc trên người bộ đồng phục, hắn khẽ tiến đến thì đạp phải đống bi dưới sàn, khiến cả thân người ngã ngược ra sau.
-Về rồi à??
HyoMin ngồi dậy, dụi dụi mắt, nhìn dáng điệu tội nghiệp của chồng, nó nhếch mép
-Đáng đời
-Cô..
-Hôm nay anh đi đâu??
-....
-Có phải đi gặp cô ta không?
-Liên quan gì đến cô?
-Tôi là vợ anh
Tâm trạng vốn đã không tốt giờ còn bị hạch hỏi, JiYeon rất bực mình, hắn gắt lên
-Tôi không biết cô đang lầm tưởng gì, nhưng vợ chồng chỉ là trên danh nghĩa thôi, sự thực thì giữa tôi và cô vốn chẳng có quan hệ gì cả, với tôi, cô vẫn không khác gì một người xa lạ ngoài đường thôi, vậy nên đừng cho mình cái quyền can dự vào cuộc sống của tôi nữa.
HyoMin mở to mắt, thì ra trong mắt hắn nó vẫn chỉ là một người lạ. Hắn đã bước vào cuộc sống của nó từ lúc nào còn nó thì vẫn ở đâu đó ngoài vùng quan tâm của hắn.
JiYeon hơi hối hận khi nói những lời quá đáng như vậy, nhưng cái tôi đã buộc hắn im lặng.
Cắn chặt môi để không phải bật khóc, HyoMin ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn nói dõng dạt.
-Sai rồi. Anh biết tên tôi, đặt biệt danh cho tôi, như vậy là hơn một người lạ ngoài đường rồi, anh không cần biết nhiều hơn, chỉ cần tôi biết nhiểu về anh là đủ rồi.
Để hắn đứng ngơ ở đó, nó hậm hực bỏ lên lầu, miệng lẩm bẩm.
-Không uổng công rải mấy viên bi ở đó, biết trước thì đặt thêm bàn chông cho hắn chết luôn rồi, tên đáng ghét
-NÀY TÔI NGHE RỒI ĐẤY.
Cả 2 mang tâm trạng hậm hực bước ra khỏi nhà, không nhìn nhau đến nửa giây, dù vậy nhưng HyoMin vẫn bám theo JiYeon đến trường hắn như thường lệ.
SoYeon bước đến vỗ vai JiYeon rồi ngồi xuống với ly sữa quen thuộc mọi sáng, "đánh hơi" thấy sự không ổn, cậu lên tiếng
-Này, hôm nay 2 anh chị sao thế?
Đáp lại SoYeon chỉ là khoảng im lặng kéo dài, rõ ràng là không bình thường rồi
-Này..
HyoMin đột ngột đứng bật dậy, nắm lấy tay người vừa ngồi xuống bàn bên cạnh
-....cậu là nhóc lớp 10 lần trước phài không? Won??
-...ơ..chào..chào chị
Won bối rối đẩy đẩy lại gọng kính, nó chỉ vào khay thức ăn của cậu, cười cười.
-Này, có thể...cho chị cái bánh đó không???
-Hở?...à tất nhiên rồi, xin mời
Won cố nặn ra nụ cười, vậy là mất toi phần tráng miệng. HyoMin không chút áy náy, cầm ngay ổ bánh cắn ngon lành rồi nhìn Won cười tít mắt, cậu nhóc nhanh chóng đỏ mặt, chút tiếc nuối nhanh chóng biến mất, bây giờ nó có đòi cả khay thức ăn của cậu cũng được.
JiYeon nhíu mày nhìn đàn em lớp 10, trong lòng có chút bực bội không ưa. Nếu không phải là đang ở trường thì có lẽ nó đã cho tên đàn em đó một đấm rồi dám tiếp cận vợ hắn. Không biết phải làm gì trước cảnh ngứa mắt này hắn đành hét lên:
-Này, chết đói hay sao mà giật đồ ăn của người ta
-Mặc kệ tôi
Xử xong cái bánh với vận tốc ánh sáng, nó đứng dậy vỗ vai Won cảm ơn lần nữa rồi bước thẳng ra ngoài.
-Vợ chồng mày cãi nhau à?
Để mặc SoYeon với câu hỏi "ngây ngô", JiYeon bực bội đút tay vào túi bỏ đi 1 nẻo.
*******************
Tan học
-Đi với em đến một nơi được không? - Kì Ân chạy theo say hắn khuôn mặt tươi cười nói
-Tôi đã nói đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi rồi mà - hắn khó chịu gằn từng chữ
-Em...
-Tôi không muốn nghe bất kì điều gì từ cô nữa
-JiYeon...JiYeon..
-Cũng đừng tùy tiện gọi tên tôi
-..chỉ hôm nay thôi, hãy ở cạnh emm...
-Không
Triệu Kì Ân ngang bướng cố níu tay hắn lại, JiYeon lạnh nhạt khoát tay, mất đà, cô ta ngã dụi xuống đất, vô tình quệt trúng mảnh gỗ làm xước bàn tay.
-Ui
Kì Ân nhăn mặt xuýt xoa. JiYeon xoay người lại, không đành lòng, hắn cúi xuống cầm nhẹ lấy tay cô ta, đỡ lên, Kì Ân ngay lập tức chồm lên ôm chặt cổ hắn.
-Hôm nay là...sinh nhật của em.., xin anh...
JiYeon thở dài, gỡ tay cô ta xuống:
-Băng bó trước đã
Theo thường lệ HyoMin vẫn đứng ở cổng đợi JiYeon cùng về, và cảnh tượng đó làm sao thoát khỏi mắt nó. Mặt đùng đùng giận nó bước đến dằn tay JiYeon ra khỏi tay của Kì Ân.
-Hai người đang làm gì vậy? - nó gắt lên nhìn chằm chằm hắn
-Liên quan gì đến cô? - hắn tỏ thái độ không quan tâm
-Tôi là vợ hợp pháp của anh ta, tôi có quyền
-Haha, trên danh nghĩa là như vậy, nhưng thực tế cô không là gì cả - Kì Ân nhếch mếp cười
HyoMin tức đến đỏ mặt, những lời cô ta nói giống hệt lời hắn nói hôm qua, điều này càng khiến nó sôi gan hơn.
-Cô dựa vào đâu mà nói vậy, JiYeon là chồng tôi, anh ta đương nhiên..yêu tôi nhiều hơn cô rồi
-Vậy sao??? - Kì Ân bày bộ mặt nghi ngờ nhìn sang JiYeon.
HyoMin cũng quay sang nhìn hắn, đôi mắt đầy hi vọng. Nhưng nhận được, chỉ là sự im lặng. Ân mỉm cười rồi nắm lấy tay hắn kéo đi.
HyoMin mím chặt môi
****-Họ không phải là bạn bè đâu, người yêu đấy
-Phải, đã chia tay, nhưng JiYeon vẫn còn rất yêu cô ta
-Tôi không biết cô đang lầm tưởng gì..... cô vẫn không khác gì một người xa lạ ngoài đường...****
Nó cụp mắt xuống, cảm thấy tim nhói đau
-Tôi không bỏ cuộc dễ dàng thế đâu, đợi đó, Park JiYeon.
*********************
Phòng y tế
JiYeon nhanh chóng sát trùng rồi lấy băng cá nhân dán lên vết thương của Ân, cô nhìn hắn cười dịu dàng, đã 3 năm rồi mà người con trai này vẫn chẳng thay đổi, luôn quan tâm chăm sóc cô rất chu đáo, điều này khiến cô càng yêu hắn hơn.
-Đi ăn nhé
JiYeon nhìn nụ cười rạng rỡ kia, lòng có chút xao xuyến, hắn không đáp, nhưng đôi chân đã bước đi.
Hơn 10 giờ tối JiYeon mới về đến nhà, lúc trước hắn luôn đi đến gần sáng, nhưng kể từ sau khi lấy HyoMin, hắn chưa bao giờ về trễ hơn 9 giờ.
Hắn bước vào và ngạc nhiên khi nhà cửa bật đèn sáng trưng.
-Về rồi sao?
Hắn giật mình, HyoMin đang dựa người vào cửa bếp, hời hợt hỏi. Không phải nó đang đợi hắn về đó chứ giờ này cùng khá trễ rồi.
-Chưa ngủ sao?
-Đang chờ anh về
-Làm gì?
-Ăn cơm
-..gì??
-Ăn cơm. Đi nào
Nó đẩy hắn vào bếp, trên bàn ăn bày biện vài món, nếu so với bàn ăn ở nhà hàng Pháp hắn vừa mới ăn xong, thì những món này thật quá đạm bạc, nhưng nếu là những món do HyoMin tự nấu, thì là quá tuyệt rồi.
-Cô...tự nấu hết à?
-Ừ
-Thật sao?
-*tức giận*
-Sao không ăn trước đi?? Em biết mấy giờ rồi không?? - hắn lo lắng hỏi, vào bếp thấy nó chờ cơm mình hắn thấy có cái cảm giác gì đó rất khó tả, cảm thấy có lỗi, tim hắn nhói lên trễ vậy rồi mà còn chờ hắn, đáng lẽ lúc chiều hắn phải từ chối Kì Ân mới phải...
-Anh đủ tư cách để hỏi sao? Là vì ai nên tôi mới ngồi đến ngu người hả?????
-Tôi có bảo em đợi sao?
-Phải rồi là tôi ngu ngốc nên mới thế, giờ có ăn không thì bảo??
-....ăn
JiYeon ngồi xuống, cẩn thận gắp từng miếng rau miếng thịt, nhìn đến mòn mắt mới ăn, nhai thật chậm, nuốt thật từ tốn. HyoMin nhìn mà phát bực, nhưng thôi dù sao hắn cũng chịu ăn.
-Thế nào? - nó chống cằm nhìn hắn hỏi
-...lạ - hắn đáp 1 chứ gọn lỏn
-Lạ??? - HyoMin nhíu mày, nó nhớ đã nếm rất kĩ mà, không lẽ lưỡi có vấn đề
-Những món này...nuốt được - JiYeon nhìn khuôn mặt buồn cười của nó mỉm cười.
Pặc
-Đùa nhau à? - Nó mặt tối sầm, chiếc muỗng đã gẫy làm đôi.
JiYeon không để ý đến khuôn mặt đầy sát khí của nó, hắn chống cằm nghiêm túc hỏi.
-Này nói thật đi, có thực là em làm không?
-....không
-Biết mà
-Nói thế cũng tin à??
-Ừ
-..anh....
-Nói thế cũng tin à
-....
-Rất ngon - Hắn cốc nhẹ lên đầu nó, miệng khẽ cười.
HyoMin thoáng đỏ mặt, nó hung hăng ho che đi nét bối rối.
Hắn đột nhiên cầm tay nó, kéo đến chỗ ghế sopha.
-Không ý thức được là mình bị thương à? - Hắn hỏi giọng pha chút lo lắng, cẩn thận dán băng cá nhân lên....cả 10 đầu ngón tay của HyoMin (==')
-Có thật không? - Nó nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi
-Chuyện gì???
-Anh...còn yêu cô ta?
Hắn khựng tay lại, trong đáy mắt ánh lên chút ngỡ ngàng và khó chịu.
-Không liên quan đến cô
-Tôi có quyền được biết
-Vì cô là vợ tôi sao?? Đừng cứ...
-Vì tôi thích anh, nên tôi có quyền được biết
-Cô....đang nói gì thế???
-Chẳng biết
JiYeon vừa khó hiểu vừa muốn tức điên lên, nhưng khi thấy vẻ mặt buồn bã của nó, hắn lại không nỡ, thôi thì cứ coi như không nghe thấy gì, tiếp tục cúi xuống băng cho nó
-Này trả lời coi
-....có lẽ
JiYeon biết với tính cách ngang bướng cuả "vợ" thì tốt nhất cho đại một câu trả lời ba gai. Nhưng hắn không nhận ra rằng, chữ "có lẽ" của hắn chẳng khác nào là "còn"
-Còn..với tôi thì sao?
Hắn hơi dừng lại chút, rất nhanh, lại tiếp tục
-Bình thường
HyoMin lập tức rút tay lại, JiYeon nhìn nó đầy thắc mắc
-Tôi không thích những gì mơ hồ
-...
-Nếu...anh không quên được cô ta, cũng xác định sẽ không thể nào thích tôi, thì...đừng quan tâm đến tôi nữa.
JiYeon trầm ngâm, hắn không biết phải nói gì đây, hắn chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về chuyện tình cảm, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên, đến đâu hay đến đó thôi.
-Tôi có quên được cô ta không? Rõ ràng là..không. Tôi có thể yêu được cô không? Tôi cũng không biết,nhưng..tôi hi vọng là có
-Được rồi. Vậy là đủ rồi - HyoMin nói lớn, khóe môi hơi cười, rồi lại ngồi xuống cạnh hắn chìa tay ra - Giờ thì băng tiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro