WHEN I'M SEVENTEEN - CHAP 5 - HOME SWEET HOME


-Con không muốn - JiYeon gắt lên phản đối.
Làm chồng giả con nhỏ này có 2 ngày mà hắn đã vô cùng khốn khổ rồi, muốn bắt hắn làm suốt đời thôi thà tự tử, huống hồ hắn mới 18 tuổi, cưới gì chứ.
HyoMin thoáng buồn, nhưng cũng lí nhí nói.
-Bác àh, cháu mới..17 tuổi thôi, cưới bây giờ e là sớm quá ạ.
-Sớm gì chứ, con đã mang cốt nhục nhà họ Park rồi, bây giờ không cưới thì đợi đến khi bụng to ra mới cười chắc.
-Mẹ đang nói quái gì thế, giữa con và cô ta chẳng có gì hết
Đến nước này thì không thể tiếp tục diễn nữa rồi. Hắn mặc kệ sau này mẹ than vãn về việc không có cháu bồng gì nữa, thà nghe thế còn hơn cưới con nhỏ này.
-Á.... - Bà Park nhéo tai hắn - Mày ăn nói với mẹ thế àh? Mẹ ghét nhất thằng nào làm mà không chịu trách nhiệm nhá? Mày có còn là đàn ông không??
Hắn nhăn mặt, mặt đỏ bừng, hét lên:
-Con đã nói giữa con và cô ta chẳng có gì hết. Cô ta không mang thai, mà dù có thì cũng không phải của con...
Lần này HyoMin cũng trợn mắt nhìn hắn. Nói gì cơ, hắn nghĩ nó là đứa con gái hư hỏng vậy sao. Còn bà Park mặt cũng đỏ bừng bừng, đưa tay lên ôm ngực, thở lấy thở để.
-Mày...mày.. - Rồi đột nhiên bà ngã khuỵa xuống Bất tỉnh.
JiYeon chạy nhanh lại, đỡ bà dậy
-Mẹ, mẹ, tỉnh lại đi...
Rồi nhanh như cắt bế bà lên và lệnh cho người hầu gọi cấp cứu.
*************************
Bệnh viện
-Bác sĩ, bà ấy thế nào?- ông Park hỏi ông bác sĩ vừa bước ra từ phòng bệnh.
-Chủ tịch Park, phu nhân có dấu hiệu bệnh tim, bây giờ chỉ là giai đoạn
nhẹ, không có gì đáng lo, nhưng nên hạn chế những chuyện làm phu nhân
không vui hay bực mình, bà ấy không chịu được đả kích hay xúc động quá
đâu.
Ông Park gật gật đầu, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh. JiYeon trầm ngâm. Còn HyoMin thì đôi mắt nhìn xa xăm....
3 người đẩy cửa vào.
-Vân - ông Park nhẹ bước đến bên vợ, nở nụ cười hiền từ. Bà cũng dịu dàng nhìn ông, nắm lấy tay ông.
Nhưng lúc nhìn sang JiYeon, bà quay mặt đi, vẻ giận dỗi =='
Hắn đến buồn cười với tính cách trẻ con của mẹ. Hắn biết mình rất may mắn, khi nhà vừa giàu lại vừa được hưởng niềm yêu thương của cha mẹ một cách đầy đủ, và có vẻ vì thế nên hắn không bao giờ trân trọng tình cảm yêu thương đó, chỉ luôn lạnh nhạt với họ. Hắn rất yêu cha mẹ mình, nhưng chẳng qua không biết cách để bày tỏ, hắn chưa từng tặng hoa cho mẹ, tặng quà cho cha, thậm chí viết thiệp chúc mừng hay đơn giản chúc một câu ngủ ngon cũng chẳng có. Không ngờ người mẹ luôn tươi cười vui vẻ giờ đây lại mang bệnh, có lẽ phần nhiều là tại hắn mà ra.
-Mẹ. Chúng con sẽ cưới - Hắn bất chợt lên tiếng, giọng điềm tĩnh. Cả 3 người trong phòng quay sang nhìn hắn
Suy nghĩ trong đầu từng người
Cha hắn : "Biết điều đó con trai"
Mẹ hắn: "Mẹ yêu con"
Park HyoMin: "Yeah"
Vậy là chúng ta đã có người hi sinh cho JiYeon chợt có cảm giác mình bị sập bẫy. Thật tội.
********************************
Dưới sự nhiệt tình của Mama Park (mẹ JiYeon) . Hôn lễ sẽ được cử hành vào đầu mùa thu, nghĩa là....tuần sau.
Áo cưới, lễ phục, bàn tiệc, khách khứa, tất cả đã được lo chu toàn, chỉ thiếu một việc quan trọng nhất. Đó là....... Hỏi cưới.
2 nhà ngồi 2 bên đối diện nhau, 2
đứa nó ngồi giữa, mặt đều thờ ơ.
Mama Park nói chuyện cởi mở gần gũi, bà Park Yoo ( mẹ Hyomin ) cũng lịch sự đáp lại. Nhưng rồi đột nhiên bà đứng bật dậy, nói giọng nghiêm túc:
-Phu nhân Park, có thể nói chuyện riêng chút không?
Ngoài nhà HyoMin ra, 3 người của Park gia đều trố mắt ngạc nhiên. Mama Park gật đầu, bước đi theo, có chút căng thẳng.
*************************
30 phút sau.
2 vị phu nhân bước ra. Bây giờ khuôn mặt của Mama Park cũng trở nên căng thẳng. Rồi bà nhìn HyoMin:
-Ta có chuyện muốn nói với con
Nó không nói gì, khuôn mặt bình thản, gật đầu đứng dậy. JiYeon thắc mắc, gì mà từng người bị gọi đi như thẩm vấn vậy. Nhưng trong lòng hắn cũng có chút hi vọng chuyện sẽ không
thành, như vậy thì hắn thoát.
-Con có yêu JiYeon không? - Mama Park nhanh chóng vào vấn đề.
HyoMin hơi đơ, rồi chậm rãi nói
-Cháu không biết. Nhưng...cháu thật sự muốn anh ấy yêu cháu..
Mama Park chợt mỉm cười, bà bước đến, cầm chặt tay nó:
-Vậy thì con phải cầm tay nó chặt thế này này, biết chưa, dù có chuyện gì cũng không buông ra...
-Nhưng bác gái, cháu...
-Con biết ấn tượng đầu tiên khi ta thấy con không?
-....
-Chính là đôi mắt của con. Con rất hay cười, con cố cất giấu mọi nỗi đau vào đôi mắt, khiến cho nó trông thật u buồn.
-Con...
-Con có quyền được hạnh phúc, con xứng đáng được hạnh phúc, hãy biết nắm chặt nó
-Nhưng như thế...thật bất công cho JiYeon.
-Vì thế ta cần con làm một giao kèo, nó là con trai của ta, ta đương nhiên không thể để nó chịu thiệt.
-Ơ..vâng ạ..
-Đó là - bà dừng lại, nhìn sâu vào mắt nó, cười hiền -hãy làm cho JiYeon của ta hạnh phúc.
.....
Vậy là xong. Cả 2 bên gia đình đều đã đồng ý. Niềm hi vọng mỏng manh của JiYeon không thành hiện thực.
Cho đến tận khi đứng trước lễ đường, hắn vẫn cảm thấy hối hận vì câu nói bốc đồng trong bệnh viện.
Định quay người bỏ đi thì thấy Mama Park đặt tay lên ngực, thở khó nhọc
Ôi
Chỉ còn cách sau này bịa ra lý do gì đó để ly hôn cô ta thôi. Đứng sau cánh cửa gỗ sang trọng, HyoMin vô cùng căng thẳng, tim cứ đập từng hồi.
Một bàn tay to ấm áp khẽ nắm lấy đôi tay nhỏ đang run rẩy của nó.
-Không sao đâu con yêu.
Nó nhìn nụ cười hiền từ của cha, bỗng thấy mắt cay cay, rồi nó ôm chặt cha, vùi mặt vào ngực ông.
-Được rồi con yêu, rối hết mái tóc đẹp rồi này.
ÔngPark vuốt tóc HyoMin, khẽ lau những giọt nước mắt chực rơi. Nó nhìn ông, mỉm cười thật tươi.
Tiếng nhạc chợt nổi lên, bài Canon. Nó hơi giật mình, rồi nhanh chóng hít một hơi thật sâu, ôngPark nắm chặt tay con gái hơn.
Cánh cửa gỗ bật mở...
Thánh đường hiện ra...
Đây là nhà thờ nổi tiếng nhất Hàn Quốc với kiểu mái vòm cổ kính. Khách mời ngồi kín 2 bên. HyoMin căng thẳng bước theo điệu nhạc nhẹ nhàng. ÔngPark vỗ nhẹ vào tay nó, nó siết chặt tay cha hơn, bước đi vững vàng.
Trông nó vô cùng xinh đẹp, với bộ đầm cưới trắng tinh khôi, tà áo dài phủ kín lối đi. HyoMin cài một chiếc băng đô có những bông hoa nhỏ li ti làm bằng vàng trắng, mái tóc nâu được búi lên để lộ chiếc cổ trắng ngần quý phái, thêm vào đó là khuôn mặt hơi ủng hồng vì căng thẳng càng tô điểm thêm nét đẹp thuần khiết của nó.
Ngẩn mặt về phía trước. Nó thấy JiYeon đang đứng đó. Hắn mặc bộ compe đen, mái tóc màu đồng, khuôn mặt cao ngạo, trông vô cùng hoàn mĩ. Nó có thể đọc được sự bất mãn trong mắt hắn. Đột nhiên thấy buồn cười, mọi căng thẳng bay đi hết, giờ nó chỉ muốn nhanh chóng được làm vợ hắn, để dày vò, hành hạ hắn. Nghĩ đến đó, nó bất giác phá ra cười. Cả lễ đường ai nấy đều nhìn nó, ôngPark nhắc khẽ, nó đỏ mặt cúi đầu xuống.
JiYeon than thầm "Ôi phải kết hôn với con nhỏ thần kinh này thật sao"
Đến nơi hắn đứng, ông Park trao tay nó cho hắn, JiYeon không đưa tay ra đỡ, chỉ nhìn trân trối vào...cha sứ, mong Cha sẽ cứu rỗi linh hồn đáng thương của hắn..
HyoMin khẽ hắng giọng, Mama Park ngồi dưới làm động tác ôm tim khó thở. Hắn rời mắt khỏi Cha, miễn cưỡng đưa tay ra cầm tay nó.
Đến phần đọc lời thề
-Con đồng ý - HyoMin nói trong sung sướng.
-....con có đồng ý không?
JiYeon không trả lời. Sự im lặng đến đáng sợ.
Bây giờ vẫn còn kịp
Nói không đi, nói không đi
Nhưng
Bệnh tim của mẹ.
Một đứa con suốt bao năm qua luôn khiến cho bà phải lo lắng đau lòng
Đây có lẽ là món quà duy nhất hắn có thể tặng cho bà , làm cho bà vui. Rồi hắn quay sang HyoMin. Nó đang nhìn hắn
Đôi mắt đen vẫn ám màu buồn bã, khiến hắn chợt nhớ về buổi chiều tà trên bãi biển.
Ánh mắt nó thật đau thương....
Nếu hắn nói không. Nó sẽ bị người khác chê cười. Huống hồ Park gia là một gia tộc rất quyền lực. Rồi người ta sẽ đào bới mọi thứ về cuộc sống của nó, và rồi bịa ra đủ lý do vì sao bị Park thiếu gia cao quý "đá" ngay trong hôn lễ. Không biết sao trong phút chốc, 1% bản chất tốt trong hắn trỗi dậy
-Con..đồng ý
Cả hội trường, không, phải nói là "những người trong cuộc" lập tức thở phào nhẹ nhõm.
JiYeon chậm chạp đeo chiếc nhẫn vào tay HyoMin. Nó sung sướng ngắm nhìn chiếc nhẫn bằng vàng đen độc nhất vô nhị vừa khít tay mình, rồi nhìn chiếc y hệt trên tay hắn, mỉm cười toe toét. Đáp lại chỉ là cái liếc thờ ơ =='
-Ta tuyên bố bây giờ 2 con đã là vợ chồng. Chú rể có thể hôn cô dâu.
JiYeon chợt mỉm cười. Quay sang nó. Lấy tay nâng cằm nó lên. HyoMin nhíu mày chờ đợi, xem hắn định bày trò gì đây. JiYeon cúi xuống. Cả lễ đường dồn mắt vào cặp vợ chòng trẻ, chờ đợi một nụ hôn nồng nàn.
Hắn áp sát vào mặt nó, nhoẻn miệng nói mình nó nghe.
-Ly dị nhanh thôi
HyoMin hoàn toàn không bất ngờ, miệng cũng cười gian, hét to:
-Em cũng yêu anh
Không để JiYeon kịp hoàn hồn, nó đã kéo cổ hắn xuống, đặt nụ hôn lên môi, vô cùng ngọt ngào.
Hắn dường như đang gào thét trong nụ hôn đó, nhưng tứ chi hoàn toàn không còn sức để đẩy nó ra, đầu óc cũng bỗng chốc trở nên mụ mị. Chú rể của chúng ta đã bị cưỡng hôn.
Và đó là nụ hôn đầu tiên.........Của cả hai
Để lại ấn tượng khó phai đó chứ
Rồi khi cả 2 tỉnh táo lại
JiYeon bàng hoàng
HyoMin xấu hổ
Cả 2 mang 2 tâm trạng khác trong tiệc cưới của mình. Và họ đều mượn rượu giải sầu.
Lúc tỉnh dậy
Trời đã sáng trưng
JiYeon khẽ nhăn mặt, quay sang bên cạnh, khuôn mặt của HyoMin đập ngay vào mắt hắn, nó đang mở to mắt nhìn hắn.
-Cô...sao lại ở đây???
-Ơ vợ chồng thì phải ngủ chung với nhau chứ
-Về mặt hình thức thì là vậy, nhưng sự thật thì không. Lát tôi sẽ đi làm giấy ly hôn.
HyoMin hoàn toàn không để tâm, nó khẽ xoa bụng nói
-Đói quá
-Lết xuống bếp mà nấu
-Ừ để vợ nấu cho chồng ăn luôn nha
-Này tôi cấm đấy, không được xưng hô như thế
Nhưng nó đã chạy biến đi rồi.
JiYeon xoa xoa đầu, hôm qua uống nhiều rượu quá nên đầu choáng choáng, sao người ta hay nói uống say sẽ quên hết mọi phiền não, mà hắn vẫn không sao quên được vụ bức hôn ngày hôm qua vậy.
Bực bội. Hắn đấm vào tường, rồi bước vào nhà vệ sinh đóng sầm cửa lại.
Trên tường. Xuất hiện một vết nứt.
Lúc bước xuống nhà, hắn thấy nó đang lui cui trong bếp, hí hửng xào nấu gì đó. Hắn cười khinh khỉnh: "Tự tin quá nhỉ, xem cô nấu ngon tới cỡ nào"
Rồi hắn bước ra khỏi nhà, phóng đến quán bar quen thuộc
-Hey
-Hey mắt mày - JiYeon chau mày nhìn tên trước mặt
- Mới cưới vợ sao lại cáu thế? - SoYeon phá ra cười
-Im đi
JiYeon biết SoYeon đang cười nhạo mình, thằng nhãi đó lúc nào cũng thích đem hắn ra làm trò đùa.
-Đêm đầu tiên thế nào?
Hắn không đáp, liếc mắt nhìn thằng bạn
-Đừng nói không xảy ra chuyện gì nhá, vợ mày "cá tính" như thế, không thịt mày àh?
Thấy khuôn mặt đỏ bừng của hắn,
SoYeon cười ngặt nghẽo. Từ sau "nụ hôn" hôm qua, hình tượng hắn đã sụp đổ ít nhiều, vì đến hôn cũng để vợ chủ động, đúng là nỗi nhục nhã.
Hắn bực mình thảy 1 phong bì lên bàn, SoYeon mở ra xem.
-Giấy ly hôn? Nhanh vậy
-Giờ tao cần một lý do
-Mày yếu sinh lý
-Chán sống àh?
-Thế chẳng lẽ nói vợ mày yếu sinh lý
JiYeon đứng dậy, bỏ lại mấy cái sinh lý của SoYeon sau lưng. Nhờ cậy nó chỉ tổ đau não.
Trên đường lái xe về nhà, hắn bật
ra một ý tưởng. Không cần phải suy nghĩ lý do chi cho mệt óc, hắn sẽ
hành hạ nó cho đến khi nó tự phải đòi ly hôn là được.
JiYeon phá ra cười: "Mình đúng là thông minh"
Lát về nhà, hắn sẽ quật đổ hết thức ăn do nó làm, rồi bắt nó lau chùi quét dọn tất cả ngóc ngách trong nhà...
Nhưng
Cuộc đời đâu bao giờ được suôn sẻ
Lúc hắn ngoặc xe vào nhà. Thì gần như cả người đơ ra, quên cả thắng xe lại...

*
*
CHÁY
*
Nhà của hắn
*
Đang bốc cháy


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro