WHEN I'M SEVENTEEN [FULL] - CHAP 27 - ĐẾM NGƯỢC
- Này Hyomin, sao dạo này sắc mặt em kém quá vậy?? - Jiyeon đặt cốc cà phê xuống, nhéo nhéo đôi má bầu bĩnh của vợ.
Hyomin không đáp, nằm dài xuống ghế sopha. Phản ứng này thật là lạ quá, Jiyeon nhíu mày, định nói gì thì tiếng chuông đột nhiên vang lên.
- Ơ...mẹ
Phía sau cánh cửa là mama Park, bà hời hợt nhìn hắn
- Là anh à?
Bà liếc xéo hắn rồi bước vào nhà, Jiyeon lắc đầu trước tính trẻ con của bà
- Con đã làm gì sai sao? - Hắn hỏi mà mắt dán vào tờ tạp chí, thấy thế, mama Park càng tức giận hơn.
- Mày còn hỏi, tại sao tao lại sinh ra đứa con như mày chứ, đồ bắt cá 2 tay
- Gì cơ?
- Đừng có mà giả vô tội, nói cho mà biết ta không bao giờ chấp nhận cái con.....
- Stop - Jiyeon day day thái dương, thở dài - Mẹ nghĩ con ngu ngốc đến mức đó sao??
- Nghĩa là???
- Chỉ chơi lại cô ta thôi.
Trong phút chốc mama Park như vỡ òa, bà lao đến ôm chặt đứa "con trai cưng"
- Có thế chứ, như vậy mới xứng đáng con trai nhà họ Park chứ.
Hắn cố gỡ tay mẹ ra, lầm bầm mấy tiếng rồi nhìn sang vợ mình, nãy giờ vẫn giữ im lặng, mama Park cũng cảm thấy lạ, bà sà đến bên nó.
- Hyomin, con không khỏe sao?
- Dạ...ơ..con không sao.
- Lại đây với ta nào.
MamaPark ra hiệu bảo nó đi theo. Ra đến sau vườn, khi chắc chắn Jiyeon không thể nghe thấy họ nói chuyện, bà mới cất tiếng.
- Bác sĩ Văn đã gửi bản báo cáo cho ta.
- ....anh ấy nói yêu con mẹ à..
- ..ta biết, ta biết chắc chắn nó sẽ yêu con
Hyomin quay sang nhìn người mẹ thứ 2 của mình, người phụ nữ mà nó rất mực kính trọng và yêu thương.
- Tại sao..mẹ lại tán thành chuyện này?? Tại sao mẹ có thể cho phép một người sắp chết như con tiếp cận con trai mẹ...giờ con phải làm sao đây...con không muốn chết...?? Tại sao lại như vậy hả mẹ..?? Tại sao?? Tại sao vậy hả mẹ??
MamaPark dịu dàng xoa mái tóc của nó, cười hiền từ
- Con yêu, ta chẳng làm gì ngoài việc để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Ta không quan tâm đến ngày mai, ta chỉ lo lắng về hôm nay, khi con trai ta vì sự buồn bã của người vợ nó yêu thương mà lo lắng...
Hyomin ngẩn người, rồi nó nhẹ mỉm cười
- Con hiểu rồi thưa mẹ.
********************
Jiyeon thở phào nhẹ nhõm sau khi tiễn được mẹ về. Vừa định quay người bước vào nhà thì
Phụt...
Lưng áo hắn ướt đẫm, còn Hyomin thì cầm súng nước cười khoái chí.
- Làm trò gì vậy?
- Tắm cho anh.
- Em nghĩ anh là Zombie chắc.
- Ồ không, Zombie còn sạch hơn anh.
- Gruuu, em dám...
Phụt...
- Haha..sợ quá đi mất.
Jiyeon đưa tay lên vuốt khuôn mặt ướt nhem của mình, rồi nhanh như chớp với lấy cái vòi trả lễ lại.
- Hình như hôm qua em cũng chưa tắm phải không?
- Aaa, em xịt anh có chút xíu thôi mà.
Hắn mặc kệ, cứ nhắm nó mà "nã" liên tục. Trời sắp sang đông rồi mà hai đứa rãnh rỗi này bày trò thiệt là thông minh hết sức....
********************
- Ách xì....
Hyomin hắt hơi lần thứ n, cuộn tấm chăn mỏng vào người, nó với tay lấy tờ khăn giấy trên bàn:
- Đồ tồi - nó thẳng tay nện cho hắn cú đấm ngay bã vai.
- Khơi mào không có quyền ý kiến - hắn xoa xoa bã vai nói.
- Anh không tỏ ra đàn ông chút được à?? Có nghĩ lúc đó em đang cầm cái gì (súng nước) còn anh đang cầm cái gì không (vòi nước)
Nó nhăn nhó nhìn hắn nhưng chưa kịp nói hết thì chợt hắn chồm người qua, ghé sát mặt nó:
- Này anh..làm gì vậy??????
- Tỏ ra đàn ông
- Cái...gì??? Không ý em là..
- Nằm im...anh sẽ làm em ấm lên được chưa..??
Jiyeon nhẹ nhàng ôm chặt vợ vào lòng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi thấy nó cuối cùng cũng bình thường lại. Hyomin hơi ngỡ ngàng, được hắn đối xử như vậy nhất thời nó vẫn chưa quen, nhưng cảm giác...thật không tệ.....(>.<)
********************
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro