WHEN I'M SEVENTEEN [FULL] - CHAP 31(1) - ĐÊM GIÁNG SINH
- Làm gì vậy? - Jiyeon đặt dĩa bánh mì ốp la xuống, vừa với tay lấy chai tương
vừa hỏi Hyomin.
Nó hơi giật mình, rồi ậm ừ cầm muỗng lên ăn
- Thế nào? - Jiyeon nheo mắt nhìn vợ
Hyomin một chút cảm xúc cũng chẳng có, chỉ nhẹ lắc đầu, rồi nó tọng hết tất cả vào miệng và bước ra xem ti vi.
- Có chuyện gì vậy? - Jiyeon từ đằng sau phóng lên ghế, ngồi xuống bên cạnh Hyomin, lo lắng hỏi
- Không gì?
- Em bệnh sao?
- Đã nói là không sao - Hyomin gạt mạnh tay hắn ra, bực tức nói
Nó toan bước lên lầu thì Jiyeon nắm chặt tay nó kéo lại
- Em tưởng anh tin sao? Nói rõ ràng đi
- Bây giờ tôi rất nhức đầu anh đừng làm phiền tôi nữa - Hyomin không nén được hét lên, vùng mạnh tay ra, chạy thật nhanh lên lầu và đóng rầm cửa lại.
Jiyeon nhìn theo lòng đầy bất an.
**************
Ở trong phòng, Hyomin ngồi bệt xuống sàn, gục mặt vào đầu gối, tay vò rối cả mái tóc . Ngồi bất động một lúc lâu, bất chợt nó đứng bật dậy, thay đồ và xách cặp đi ra ngoài.
- Này đi đâu?? - Jiyeon hỏi với theo khi Hyomin đã đi đến cổng.
- Đi học - nó buông câu gọn lọn.
**************
- Tao đã nói hai đứa bây là gấp đôi tiền rồi mà, nghe không thủng sao? - Dan, tên đầu gấu nổi tiếng trong trường rít một hơi thuốc, nhăn mặt không hài lòng nhìn Won và Qri. Gã rít thêm một hơi nữa trước khi thảy điếu thuốc xuống đất và đạp lên người Won
- Tao nhắc lại lần nữa, 2 đứa, gấp đôi tiền, understand?
- Phát âm không chuẩn thì câm họng chó mày lại đi.
Dan ngước đầu lên nhìn, từ xa, một bóng người đang tiến lại. Gã nhếch mép khi nhận ra người đó là ai.
- Đừng tưởng là chị hai tao sẽ nể mặt mày.
- Không cần - Hyomin cười đáp lại đầy khinh bỉ.
- Tốt thôi, là mày bao đồng trước, đừng trách tao.
Hyomin gật gật đầu như mất kiên nhẫn, Dan ra hiệu cho đàn em xông lên, vì gã không phải không nghe đến tiếng tăm của nó bên trường kia nên để cho chắc thắng thì mang tiếng đánh hội đồng cũng chẳng sao.
Hyomin tay không chấp hết, dùng tất cả sức lực cùng sự phẫn nộ uất ất để đánh, cũng làm bầm dập vài tên nhưng rất nhanh, nó lả dần đi. Lát sau chỉ còn nghe tiếng của đám con trai vô liêm sỉ đang liên tục đạp vào thân người bé nhỏ kia.
Won và Qri ban đầu thầm cổ vũ cho Hyomin, nhưng dần dần thì không tin nổi vào mắt mình. Mất cả vài giây, Won mới trấn tỉnh lại, cậu không biết phải làm gì, tay chân cứ cứng đờ và chỉ biết mở to mắt mà nhìn. Qri thì bật khóc, quay mặt sang nơi khác, tay run rẩy đưa lên che miệng.
- Lũ khốn.
Khi thấy một vệt máu xuất hiện nơi khóe miệng Hyomin, Won chịu hết nổi, cậu hét to rồi lao lên đỡ đòn cho Hyomin. Những cú đạp liên tiếp giáng đến tới tấp. Won ôm Hyomin vào lòng, dùng hết sức che chắn cho nó, nhưng vẫn không được khi cú đánh đến từ đủ hướng, cuối cùng, cậu vùng dậy, dùng hết sức bình sinh đẩy bọn khốn kia ra, tay khua loạn xạ.
Đến lúc chính Won cũng không chịu nổi rồi thì một bàn tay khác chen vào, cùng cậu đánh lại lũ kia. Tuy lối đánh còn loạn hơn cả Won nhưng Qri cũng làm bị thương được một vài tên. Cuộc chiến đang hăng say thì một người xuất hiện, không như sự có mặt của Hyomin, khi vừa thấy người này, đám của Dan như đứng tim, trong phút chốc đều thừ người ra.
Won và Qri thì mải miết khua tay múa chân nên không hề để ý đến sự có mặt của người kia, còn nhân cơ hội cả đám kia đứng im mà ra tay. Mặc dù bị đánh nhưng chúng vẫn không dám nhúc nhích, chỉ cúi đầu nhường bước cho người kia đi qua. Won hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra, cậu cầm một thanh gỗ lên, định phang vào tên trước mặt thì ai ngờ đâu tên đó bước sang một bên, và người kia bỗng tiến đến.
Rầm
Lực đánh khá mạnh do cậu nhóc đang hăng, thanh gỗ gãy cả làm đôi, một thân người ngã xuống.
- ... Hyomin unnie
Hyomin nằm phịch xuống đất, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng khó coi. Qri và Won cũng lao đến, hốt hoảng lay gọi nó. Hyomin vẫn còn chút ý thức, nó ráng sức đưa tay nắm lấy ống quần của người kia, miệng khó nhọc nói không thành lời.
- Chị..chị đừng nói, giữ sức đi, xe cấp cứu sắp đến rồi.
Won ôm lấy Hyomin, miệng nói liên tục. Qri tay run run ấn số điện thoại, mắt ngấn nước nhìn nó.
Hyomin quay sang nhìn Won, ra hiệu cho cậu nhóc ghé sát lại...
Songyoung lướt mắt nhìn qua Hyomin, không chút phản ứng cứ thế mà bỏ đi.
- Khoan..khoan đã.
Tiếng gọi không khiến cho SongYoung dừng lại, Won nuốt khan, nhìn Hyomin đang dần chìm vào hôn mê mà vẫn cố nhìn cậu. Won vốn mới nhập học không lâu, nhưng danh tiếng của Songyoung không phải là chưa nghe qua, bọn bắt nạt bình thường cậu đã chẳng muốn dây vào rồi chứ đừng nói là anh
- Đợi đã
Won thu hết chút dũng khí, chạy theo kéo lấy tay Minh, anh khựng lại, đôi mắt sắt lạnh không thèm đoái hoài đến Won, nhưng vẻ mặt rõ không hài lòng. Won cúi đầu, tay bấu chặt vào quần, lát sau, cậu nhìn sang Hyomin, nuốt ực một phát
- Chị ấy hỏi...anh có sao không??
- Bỏ ra
Songyoung gằn nhẹ, khuôn mặt trong phút chốc chuyển sang tức giận. Won mím chặt môi, thôi kì này xem như xong, nhưng mà...
- Chị ấy hỏi anh có sao không??
Won lặp lại câu hỏi lần nữa, có phần lớn tiếng hơn. Hyomin đã chắn đòn cho người này, còn dùng chút sức lực nhờ cậu như vậy, thì chắc chắn người này rất quan trọng đối với nó. Có tiếng còi xe cấp cứu, Won không đủ kiên nhẫn chờ đợi, cậu quay trở lại bên Hyomin, lúc này đã hôn mê, và cùng nó đến bệnh viện.
Xe cấp cứu đã khuất hẳn rồi nhưng vẫn còn một người đứng dõi theo, anh đứng im lìm như pho tượng, đáy mắt lóe lên chút gì đó mâu thuẫn, rồi anh lấy điếu thuốc ra, châm lửa rít một hơi.
**************
Bốp
Won té xuống sàn, máu từ khóe miệng chảy ra, nhưng cậu không kêu than, chỉ cam chịu. Jiyeon giận dữ lao tới nắm lấy cổ áo cậu, định đấm thêm một đấm thì bị Soyeon chặn lại.
- Đây là bệnh viện, đừng làm ồn.
Jiyeon trừng mắt nhìn Won, bực tức thu nấm đấm lại.
- Tôi không muốn thấy cậu nữa.
- Tôi không thể - Won quệt máu, nhìn thẳng vào mắt Jiyeon đáp lại.
- Nói gì? - Jiyeon quay sang chiếu tia phẫn nộ vào Won.
- Tôi nói..không thể - Won hơi lùi lại, run run.
Jiyeon bước đến gần Won, Soyeon ngó lơ, lần này cậu mà can thể nào cũng ăn đấm oan. Won bước lùi về sau, không còn dám nhìn vào mắt hắn nữa, cậu lắp bắp
- Tôi...xin lỗi vì đã khiến chị ấy bị thương như vậy..tôi...
- Câm đi, đây đã là lần thứ hai rồi. Tại sao lần nào Hyomin đi với các người cũng bị thương, chẳng phải do sự nhu nhược của các người hay sao - Jiyeon hét lên, hắn không biết mình có thể chịu thêm được cú điện thoại báo tin vợ mình đang ở bệnh viện nữa không.
- Không đâu.
Một giọng nói vang lên, tất cả mọi người im bặt, quay lại nhìn thân người mảnh mai đang đứng dựa vào cửa.
- ...họ đã bảo vệ em - Hyomin cười
Jiyeon nhìn Won, cậu cúi đầu.
- Được rồi, hôm nay họ cũng đã mệt rồi, tha cho họ đi - Hyomin chau mày
Hyomin xua tay ra hiệu cho Jiyeon đi thanh toán viện phí, hắn thở dài. Khi thấy hắn đi khuất rồi, Hyomin háo hức cười tươi.
- Thế nào thế nào? Lúc nãy 2 người đánh được bao nhiêu người hả?
Won và Qri mở to mắt nhìn nó. Đầu thì băng trắng toát, trên mặt chi chít vết xướt, vậy mà vẫn cười toe toét không trách tụi nó lấy một câu. Qri bước đến ôm chặt lấy Hyomin, chặt đến nỗi nó còn phải kêu lên nhưng Qri vẫn không bỏ ra, lát sau, Hyomin nghe giọng nói rất nhỏ.
- Ba
Nó cười ha hả hài lòng, quay sang Won thì thấy cậu giơ số 6, vừa lúc đó Jiyeon quay lại, tụi nó trở lại vẻ căng thẳng. Trước khi bế Hyomin về, Jiyeon nói chỉ đủ cho Qri và Won nghe
- Nếu hai người còn tiếp tục như vậy, đừng nói là bản thân, đến cả những người mình yêu thương cũng chẳng bảo vệ nỗi.
Hyomin không nghe gì cả, vui vẻ cười rồi nhảy lên người hắn, sau đó thì nháy mắt với tụi nó. Won và Qri đứng lặng nhìn theo bóng họ khuất dần, trong lòng theo đuổi những suy nghĩ riêng.
Lúc này, Soyeon mới vươn vai đứng dậy
- Trên thế giới này chắc chẳng còn ai bị bạn đập mà còn cười tươi như Hyomin đâu, vì vậy, giữ gìn "bạn ấy" thật kĩ nhé.
Soyeon dù lúc nào cũng kiếm chuyện chọc Hyomin, nhưng trong thâm tâm cậu luôn xem nó như một đứa em gái nhỏ, ngỗ nghịch bướng bỉnh nhưng có thừa lòng tốt đến ngốc nghếch, vì thế nên đương nhiên Soyeon không hề muốn nhìn thấy Hyomin lúc nào cũng bị thương.
**************
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro