Chap 42: Tạm biệt
Ngày hôm nay Myung Soo tỉnh dậy, hắn thấy bầu trời tươi sáng hơn rất nhiều, cảm giác nhẹ nhõm như đã bỏ được tảng đá trong lòng xuống vậy. Muyng Soo thấy mẹ của mình đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt bà buồn rầu vô cùng, L chống tay ngồi dậy, nghe thấy tiếng động, bà giật mình thoát khỏi suy tư, quay sang nhìn hắn, đôi mắt bà chợt trở nên giận dữ, bà bước nhanh đến và tát thật mạnh vào mặt hắn, cái tát đau đến đến nỗi bàn tay bà cũng đau buốt.
Myung Soo không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên, trái lại, hắn lại bình thản như tất nhiên rồi, hắn nhìn mama Kim, nước mắt bà không ngừng rơi, đôi tay vừa đánh hắn lúc nãy run lên vì xúc động. Kim Myung Soo nén đau bước xuống giường, nhẹ nhàng ôm mẹ vào lòng, đôi môi nhợt nhạt khẽ hôn lên tóc bà:
- Xin lỗi mẹ.
WooHyun muốn lộn tròng ra khi thấy Myung Soo mặc đồng phục nghiêm chỉnh đến lớp, trên người không có mùi rượu cũng như không dính máu, thậm chí kinh khủng hơn là còn mang đầy đủ sách vở ghi bài, và không chỉ mình WooHyun thắc mắc mà cả Hyuna và Jung Kook đều kinh ngạc khi thấy giờ ăn trưa Myung Soo vẫn đọc sách. Biết tính của hắn nên chẳng ai hỏi, nhưng đều có chung ý nghĩ rằng người khiến hắn lại thay đổi như vậy chỉ có thể là Park JiYeon.
Và cứ thế, nơi thường xuyên lui tới của Kim Myung Soo từ bar, nhà kho, đường đua...trở thành trường học, thư viện, chẳng mấy chốc đại ca trường trở thành con mọt sách khiến không chỉ học sinh mà cả giáo viên cũng ngạc nhiên, thậm chí một cuộc họp kín của giáo viên đã diễn ra mục đích để chọn lại dàn giáo viên ưu tú dạy học cho lớp của Kim Myung Soo, thế mới biết sức ảnh hưởng của hắn to lớn đến thế nào.
- Đưa đây!
Yoo Se Mi giật mình ngẩng lên thì thấy Dương Khôi Thần đã đứng trước mặt từ lúc nào, và tất cả học sinh đang nhìn chằm chằm vào họ :
- Đưa gì cơ?
Se Mi nhíu mày ra chiều không hiểu, L nói giọng không chút âm sắc:
- Đừng để tôi đào nhà cô lên để tìm.
Cô hơi tái mặt, ai thì được chứ hắn tuyệt đối không phải người nói suông. Se Mi nuốt nước miếng, mở cặp ra và lấy tấm hình đưa cho Thần. Hắn nhìn bức ảnh, lúc đầu khi tìm không được, hắn đã nghĩ có khi mất đi lại tốt hơn, nhưng rồi, hắn vẫn không thể từ bỏ.
Yoo Se Mi nhìn theo bóng Kim Myung Soo đầy tiếc nuối, cô muốn được con người đó chú ý biết bao, cô đã yêu hắn, yêu cái cách hắn yêu Park JiYeon, mãnh liệt và vô cùng sâu sắc.
Còn mải ngẩn người suy nghĩ thì một giọng nữ nhẹ nhàng kéo cô về thực tại:
- Nói chuyện với chị một chút được không?
Sân sau
Hyuna đưa xấp hình cho Yoo Se Mi, trong đó là hình cô ở quán Bar, đang lả lơi trêu ghẹo những người khách:
- Nghe nói em xưng tên là Park JiYeon?
Thiên Di không đáp, chớp nhanh đôi mắt, cô chối :
- Đó không phải là em.
- Vậy là ai?
- Sao chị không nghĩ là chị Park JiYeon?
- Không bao giờ.
Se Mi nhếch miệng cười:
- Sao chị có thể chắc chắn như vậy chứ, lỡ như...
- Vì chị đủ hiểu Yeonie để tin chắc rằng người này chắc chắn không phải nó.
Hyuna nói vô cùng chắc nịch khiến Se Mi không thể tránh khỏi ghen tỵ, cô khoanh tay:
- Là em thì sao?
- Em có biết nếu chuyện này đến tai anh L thì hậu quả sẽ là gì không?
Yoo Se Mi im lặng không đáp, dù gì giờ cô cũng chẳng còn gì để mất rồi, nếu người cô yêu không thể yêu cô, vậy hãy để người đó nhớ đến cô bằng cách hận cô vậy.
Hyuna thở dài, nhẹ nhàng nói:
- Chị biết em rất hận Yeonie vì khiến em rơi vào cảnh bị bắt nạt, chính chị cũng từng là nạn nhân của những trò đùa ấy, rồi Yeonie xuất hiện, cô ấy thà đối đầu với hàng chục tên bắt nạt như vậy chỉ để cứu chị.
- Ý chị muốn ca tụng chị ấy là người tốt và bảo em đừng hận?
- Phải, chuyện rất dễ dàng.
- Chị nói như vậy vì chị không phải là em.
- Em nói như vậy vì em chưa gặp Yeonie.
Yoo Se Mi nhìn vào đôi mắt kiên định của Hyuna, cảm thấy ganh tỵ hơn bội phần, cô cụp mắt, cười buồn:
- Chị ấy thực sự rất may mắn.
Kétttt
Tiếng cửa rít vang lên nặng nề giữa không gian rộng lớn, , tiếp đến là tiếng bước chân từ tốn đi trên nền cỏ và rồi đôi giày thể thao dừng trước bức ảnh trắng đen của một cô gái.
- Anh đến rồi.
Kim Myung Soo mỉm cười nhìn Park JiYeon, nụ cười rạng rỡ đáp lại lời chào của hắn. Myung Soo đặt bó hoa chuông xanh xuống, dịu dàng nói:
- Anh đem theo loại hoa em thích nhất đây, khó mua lắm đấy!
Đáp lại hắn vẫn là sự yên lặng, Myung Soo nắm chặt tay, trước khi đến đây, hắn đã hạ quyết tâm rất lớn, nhưng lòng ngực trái vẫn âm ỉ đau:
- Có phải em thất vọng lắm không khi thấy anh như vậy...suốt một năm qua, anh khiến những người yêu thương anh đau lòng rất nhiều, ba bị bệnh mà anh vẫn chưa đi thăm lần nào, mẹ gầy đi nhiều mà anh cũng chẳng quan tâm, anh chỉ mãi sống trong đau khổ của mình mà quên rằng còn có nhiều người vì sự đau khổ của anh mà đau lòng...
Sau lần bị đâm vào chân, Kim Myung Soo dường như đã tỉnh dậy, đã hiểu ra, và đã nghĩ thông suốt:
- ...đã đến lúc anh phải thức dậy khỏi giấc mơ này rồi, phải bỏ xuống thôi.
Myung Soo chạm tay vào tấm ảnh của Park JiYeon, đôi mắt vừa vô hồn vừa đau đớn.Đối với Kim Myung Soo, sự xuất hiện của Park JiYeon như một giấc mơ không đoán trước, giấc mơ tuyệt đẹp nhất, nhưng rồi như mọi đứa trẻ ham ngủ khác, cuối cùng, cũng phải tỉnh dậy. Rất lâu sau đó, hắn chầm chậm tháo chiếc nhẫn trên tay ra, đặt lên bia mộ của JiYeon.
- Joe – nghĩa là cuộc sống, em, chính là cuộc sống của anh.
- Cảm ơn em, đã cho anh biết tình yêu thực sự là như thế nào, cảm ơn em, đã khiến anh thấy cuộc sống này đáng trân trọng biết bao, cảm ơn em, vì tất cả... Tạm biệt, Joe.
Myung Soo quay người bước đi nhanh như chạy, như lần cuối hắn không đủ can đảm ở bên em, lần này, hắn chạy để thoát khỏi tất cả những kí ức về em. Park JiYeon vẫn lặng lẽ mỉm cười, em đâu còn cảm nhận được hắn yêu em đến nhường nào, em 17 tuổi, hắn yêu em say đắm, em đi rồi, thời khắc của em dừng lại mãi mãi, cũng như tình yêu của hắn dành cho em, trở thành vĩnh cửu.
Cũng từ khi ấy, Kim Myung Soo không bao giờ đặt chân đến đó nữa.
Bó hoa chuông xanh dần héo úa theo thời gian....
10 năm sau
Trong 10 năm trở lại đây, không ai không biết đến tập đoàn Kim thị, tập đoàn tài chính đứng trong top 5 thế giới, và đương nhiên, kể cả tên tuổi của vị chủ tịch tài năng trẻ tuổi nhất Kim Myung Soo. Từ một học sinh cá biệt, chỉ trong 1 năm, hắn đã hoàn thành chương trình đại học và 2 năm học quản trị kinh doanh ở Mỹ, sau đó chính thức lên tiếp nhận chức giám đốc tập đoàn Kim thị ở tuổi 21 và 1 năm sau lên ngồi ghế Chủ tịch. Ông bà Kim dù chỉ ngoài 40 nhưng đã mượn lý do an hưởng tuổi già để đẩy hết tất cả công việc cho đứa con trai cưng và đi du ngoạn thế giới.
- Ấn Độ thế nào?
- Tuyệt lắm con trai, @#$%$^*&
- Vâng..vâng
- #$#%$^&
- Bận rồi, cúp đây, ba mẹ chơi vui vẻ
- #$&%&**#$...
Kim Myung Soo nhanh chóng cúp máy mặc dù đầu dây bên kia Mama Kim có vẻ còn nhiều chuyện để nói. Có tiếng gõ cửa, một anh thư ký trẻ bước vào:
- Thưa Chủ tịch, người của Hiệp hội đến rồi ạ.
Myung Soo gật đầu, đẩy ghế đứng dậy, một ngày bận rộn của hắn lại bắt đầu. Đến tận tối khuya công việc mới xong xuôi, lúc này thì chỉ còn duy nhất một nhà hàng là mở thôi.
Căn nhà hàng nhỏ quen thuộc mà Chủ tịch Kim thị hay đến nằm ở ngay góc phố. Từ khi nhà hàng khai trương thì con phố tĩnh lặng này luôn tấp nập khách đến ăn, chỉ đến khuya sự yên tĩnh mới được trả về, vì thế Myung Soo thích đến vào giờ này, và nhà hàng cũng chỉ phục vụ suất khuya duy nhất cho vị đặc biệt này.
- Nghe nói hôm nay lại kí hợp đồng thành công à?
WooHyun cầm ly rượu đỏ khoan thai nhấp ngụm trong khi L chỉ im lặng ăn không buồn đáp.
Đưa miếng bò đầu tiên vào miếng hắn lập tức nhăn mặt nhìn cậu:
- Gì nào? Tao đích thân nấu cho mày đấy!
WooHyun lắc lắc li rượu nói, cậu đã chướng mắt tên bạn thân này từ lâu vì hắn cứ đến ăn lúc giữa khuya, khiến cô vợ mới cưới của cậu cứ phải chờ hắn, mặc dù Hyun rất vui vẻ chờ nhưng WooHyun thì bực lắm, nên hôm nay cậu đuổi vợ đi ngủ sớm để trả thù tên bạn không biết phép tắc này Myung Soo buông nĩa xuống, lấy khăn ăn lau miệng và lặng lẽ uống rượu, tên WooHyun này nấu dở tệ chứ tài pha chế rượu là số một. Hai người im lặng nhấm nháp rượu, cặp bài trùng thuở trước cứ gặp là nói móc nhau giờ đây không còn. Một người có sự nghiệp lớn, một người đã lập gia đình, họ đều đã trưởng thành , đến cả Hyuna cũng không còn là cô nữ sinh nhút nhát mà đã trở thành bà chủ nhiệt tình cởi mở của nhà hàng nổi tiếng này, bên cạnh đó còn là một người vợ đảm đang hung dữ. Còn Jung Kook thì đã xách balo du lịch thế giới, cậu nhóc vẫn thường hay gửi bưu thiếp về, lần gần đây nhất thì cậu đang ở Hy Lạp. Tất cả bọn họ đều đi con đường riêng của mình.
Ngồi đến gần sáng thì Hyuba đi xuống, quần áo đã chỉnh tề và trên tay ôm một bó hoa to. Myung Soo nhìn lướt qua nhanh rồi đứng dậy.
- Vẫn không đi à?
WooHyun đỡ lấy bó hoa từ vợ, rồi quay qua hỏi L, hắn bước ra cửa, vẫy tay chào thay cho câu trả lời.
Lại một mùa đông nữa sắp qua đi. Myung Soo thở dài, trong hơi thở mang theo làn khói trắng, hắn chợt mỉm cười, vậy là một phần linh hồn của hắn đã bay đi rồi. Và rồi, trên con phố sớm vắng người đó, Myung Soo đứng khựng lại khi gặp phải một người quen, chính cuộc gặp này đã khiến một lần nữa, số phận của hắn lại rẽ sang một hướng khác.
- Ba.
Ông Park cũng bất ngờ đến sững người, gật đầu đáp lại, ông ra hiệu rẽ vào một quán cà phê gần đó.
- Đã 10 năm rồi nhỉ?
- Vâng.
Bầu không khí im lặng bao trùm, cả hai vồn đều kiệm lời nên ly cà phê cứ vơi dần mà cuộc trò chuyện vẫn không có gì khác ngoài những câu hỏi thăm thông thường.
- Lần này ba về là để...
- Ừ.
Im lặng thêm một lúc, ông Park đứng lên đi vào phòng vệ sinh, Myung Soo uống cạn tách cà phê, chuẩn bị sẵn một câu chào tạm biệt.
Còn nhớ lần cuối trò chuyện là lúc ở trong sân nhà, Myung Soo đã hứa sẽ chăm sóc cho Park JiYeon dù chẳng yêu thương gì, mới đó mà đã 10 năm, bây giờ, cả 2 đều tránh nhắc lại chuyện xưa.
Đã hơn 10 phút mà ông Park vẫn chưa ra, Myung Soo có chút lo lắng, hắn tiến đến phòng vệ sinh kiểm tra xem ông có ổn không thì chợt khựng lại khi nghe tiếng ông đang nói chuyện điện thoại.
- Ừ..tình cờ gặp...Phải..không, có vẻ vẫn chưa biết...ừ..ừ...Yeonie thế nào rồi?
Kim Myung Soo nghe như sét đánh bên tai, hắn đứng chết sững.
- Anh có tin vào định mệnh không?
- Không.
- Em tin, em nghĩ chính định mệnh đã khiến mình gặp nhau.
- Tử vi nói ngày hôm đó là đại hạn của anh.
- Hừ..muốn chết à?
- ....
- Em nghĩ số mệnh của mình là để làm vợ chồng, sống bên nhau suốt đời, cho nên anh đừng có cố chạy trốn khỏi em, anh chạy không thoát đâu, vì a, chính là định mệnh của em hehe...
- Anh...có cố trốn đâu...
Phải chăng vận mệnh đang xoay vòng...
- Thật sao?
Ông Park giật mình xoay người lại, đối diện với ánh mắt đầy kinh ngạc của Kim Myung Soo, nhất thời không nói lên lời. Hai người cứ im lặng đứng nhìn nhau, cho đến một lúc sau, ông Park cụp mắt xuống, gập điện thoại lại và ra hiệu Myung Soo đi theo mình.
Xe chạy đã hơn một tiếng đồng hồ, càng lúc càng xa khỏi thành phố. Nhiệt độ bên ngoài đang xuống thấp nhưng ngọn lửa trong lòng Kim Myung Soo càng lúc càng bùng lên dữ dội, cảm giác bồn chồn chạy khắp người khó chịu vô cùng. Khoảng mười lăm phút sau, xe dừng trước một bệnh viện khá lớn với khuôn viên trải cỏ xa đến tít tắp. Nhưng Myung Soo không còn tâm trí nào để ngắm nhìn nữa, hắn nhanh chóng bước theo sau ông Park lên tầng 4 của bệnh viện.
Đến trước một cửa phòng, ông dừng lại, đứng nép người qua một bên, ý muốn Kim Myung Soo hãy tự bước đến mở. Giây phút này hắn chợt khựng lại. Đã quá lâu rồi, nỗi đau trong hắn chưa hề nguôi ngoa, nhưng ít ra cũng đã cố gắng giấu sâu vào trong tim, hắn không muốn bất kì chuyện gì xảy ra khơi gợi lại nỗi đau đó. Hắn sợ, nỗi sợ hệt như 10 năm trước, cũng là cánh cửa lạnh lẽo này, đã chia đôi 2 người ra khỏi hai thế giới hoàn toàn tách biệt nhau.
Myung Soo nắm lấy tay cầm lạnh buốt, hít một hơi sâu, rồi hắn đẩy cửa bước vào.
Căn phòng tràn ngập trong ánh nắng ban mai, ấm áp tinh khôi. Chiếc giường được kê ngay ngắn giữa phòng, máy đo nhịp tim đều đặn vang lên. Tim Myung Soo như ngừng đập, hắn tiến đến gần hơn, và người con gái chiếm trọn trái tim hắn, giờ hoàn toàn nằm trong tầm mắt của hắn.
Park JiYeon nằm đó, chìm sâu trong giấc ngủ. Kim Myung Soo lại tiến đến gần hơn, gần đến nỗi, hắn nghe được cả tiếng thở của em. Hắn đưa tay lên chạm vào đôi má ửng hồng, hi vọng đây không phải là một giấc mơ. Và đúng thật, người đó là em, bằng xương bằng thịt. Lúc này Myung Soo lại cảm thấy giận dữ, hắn hận, hắn hận người con gái này, dày nát trái tim hắn, rồi lại chìm vào một giấc ngủ ngon, trong khi hắn suốt 10 năm qua không đêm nào yên giấc. Hắn đem tất cả sự đau khổ dày vò phải chịu đựng đổ hết lên người Park JiYeon. Và hắn hận, hắn hận đến nỗi không thốt nên lời, chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt điển trai. Myung Soo quỳ xuống bên giường, nắm chặt lấy tay em và gục mặt vào đó.
Hắn đang cầu xin.
Park JiYeon nằm đây chẳng phải giống như nàng công chúa bị nguyền trong giấc ngủ ngàn năm, đợi chờ chàng hoàng tử đến đánh thức hay sao. Giờ hắn đã đến rồi, nên xin em hãy tỉnh lại đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro