Chap 43: Nàng công chúa ngủ trong rừng
Đã vài ngày sau khi đến bệnh viện. Từ hôm đó, ngày nào Kim Myung Soo cũng cố làm xong thật nhanh công việc để chạy đến bên JiYeon. Hắn đuổi hết y tá và tự tay chăm sóc cho JiYeon. Hôm nay hắn cắt móng tay cho nó. Lần đầu tiên trong cuộc đời Kim Myung Soo hắn làm cái việc này. Hắn làm thật chậm rãi, từ tốn. Qua được 1 ngón tưởng ngon lành, ai ngờ ngón thứ 2 hắn cắt trúng da của nó. Myung Soo hốt hoảng lấy khăn giấy bịt lại vết cắt, đồng thời ngước nhìn Park JiYeon. Nó vẫn nằm im lìm, đôi lông mày không hề chau lại vì đau. Nếu là bình thường chắc nó đã dựng lên cho hắn mấy đá rồi.
Myung Soo thở dài. Hắn đưa tay lên vuốt ve mái tóc nâu. Đôi mắt tuy nặng trĩu nhưng đôi môi lại khẽ mỉm cười:
- Không sao, miễn là em còn sống, thì dù 10 năm nữa, anh vẫn sẽ đợi.
- Tại sao suốt bao nhiêu năm qua lại giấu con?
Ông Park đặt tách cà phê xuống, đôi mắt mệt mỏi nhìn thẳng vào Myung Soo, rồi lại nhìn ra phía xa:
- Ta làm thế cũng là vì con. Con là người thừa kế duy nhất của họ Kin, không thể không sinh con nối dõi. Nếu biết Yeonie còn sống, con nhất định sẽ đợi. Nhưng nhỡ đâu đến suốt đời nó cũng không tỉnh lại, thì con sẽ đợi cả một đời sao, như vậy ta còn mặt mũi nào nhìn nhà họ Kim nữa.
Myung Soo không đáp trả, trong lòng hắn cũng đầy hoang mang lo sợ. Tương lai không ai biết trước được. Không ai bảo đảm Park JiYeon sẽ tỉnh lại. Đã 10 năm trôi qua rồi, có thể phải chờ thêm 10 năm, 20 năm hay thậm chí đến suốt đời. Hắn yêu nó, chắc chắn là như vậy, chỉ là tình yêu đó liệu có đủ để hắn đợi cả một đời hay không?
Hôm nay công ty thực hiện một vụ sáp nhập, cuộc họp kéo dài hơn dự tính, Myung Soo sốt ruột chạy đến bệnh viện, không biết tại sao hôm nay trong lòng hắn chợt có dự cảm không lành.
Đẩy mạnh cửa phòng bước vào, Myung Soo bàng hoàng. Giường gối đã được gấp gọn gàng. Tiếng máy đo nhịp tim bình thường vẫn đều đặn kêu cũng biến mất. Căn phòng chẳng có một ai.
- Xin hỏi, bệnh nhân phòng số 603 đâu rồi?
Cô y tá ngạc nhiên nhìn chàng trai trước mặt, khuôn mặt điển trai đỏ bừng vì kích động:
- Xin lỗi nhưng..bệnh viện chúng tôi không có phòng 603.
- ..gì cơ?
Kim Myung Soo sững sờ. Cô ta đang nói cái gì vậy? Không lẽ suốt mấy ngày qua hắn bị điên rồi sao, hay đây chỉ là một giấc mơ. Đầu óc hắn chợt quay cuồng, cảnh vật xung quanh chao đảo rồi mờ dần đi.
Lúc tỉnh lại, Myung Soo thấy hắn đang trong phòng ngủ ở nhà. Hắn ngồi dậy, thấy đầu còn đau nhức, nhưng mặc kệ, hắn lao nhanh đến bên máy tính, tìm kiếm thông tin về bệnh viện kia, và kinh hoàng nhận ra đúng thật không hề có phòng 603.
- Cậu chủ.
Myung Soo giật mình quay lại, là ông quản gia.
- Sức khỏe của cậu còn yếu lắm, xin hãy nghỉ ngơi đi ạ!.
- Tôi bị gì vậy?
- Cậu làm việc liên tục trong nhiều ngày không nghỉ ngơi nên bị kiệt sức, cậu đã nằm mê man mấy ngày nay rồi ạ.
Hắn trầm ngâm không nói gì. Vậy ra, tất cả chỉ là giấc mơ.
Myung Soo ngồi xuống ghế, lắc đầu cười buồn:
- Đã mơ rồi thì ít ra thấy được cô ấy tỉnh dậy đã chứ!
Ông quản gia nghiêng đầu không hiểu, đang định cất tiếng hỏi thì hắn đã đứng bật dậy, sắc mặt tuy vẫn xanh xao nhưng có vẻ tinh thần đã sảng khoái hơn.
- Chuẩn bị xe cho tôi.
Xe đỗ xịch trước một quán bar lớn. Myung Soo thảy chìa khóa cho nhân viên và khoan thai bước vào trong. Chưa đầy một phút, hàng tá cô gái đã bu quanh hắn, hỏi han đùa cợt. Myung Soo nhếch mép cười, rồi nốc rượu liên tục. Hắn muốn nhấn chìm đầu óc mình trong tiếng nhạc loạn xạ và hơi rượu kia. Hắn không muốn mình quá tỉnh táo nữa, nửa nửa mê mê, có khi lại gặp được người con gái đó chăng?
Không biết đã uống cạn bao nhiêu ly rượu rồi, hắn chợt ôm lấy 1 cô gái gần mình nhất, cả đám người xung quanh ồ lên, có vài ánh liếc nhìn ghen tị, còn cô gái kia thì sung sướng thôi rồi, môi cười đến mang tai. Kim Myung Soo ôm chặt hơn nữa, tưởng tượng như cô gái đó là em, và rồi hắn chạm vào khuôn mặt xa lạ kia, nỗi đau che mờ cả tâm trí, hắn kéo cô ta lại gần và...hôn.
- Này!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro