Tôi biết

Yujin có nụ cười hai tầng:
môi cong nhẹ trước, rồi đôi mắt mới cười theo.

Nụ cười đó mềm nhưng không hiền; nó mang một chút nghịch, một chút khiêu khích, và một chút... biết rõ mình đang gây hiệu ứng gì.

Và tệ nhất—ở má trái của cậu có một lúm đồng tiền rất mờ, kiểu lúm chỉ xuất hiện khi cậu cười thật sự, không phải "cười cho có".

Buổi họp báo này, nó xuất hiện ít nhất ba lần—và cả ba lần đều vì Wonyoung.

Cô biết.
Cậu biết cô biết.
Và cậu càng cười hơn.

Cơ thể cậu vẫn còn nhiệt sau đường đua, hơi thở thoáng gấp, ngực lên xuống đều dưới lớp áo bó sát.

"Trong đoạn thẳng chính," cô nói, "cậu chủ động nhả ga để tránh slipstream, đúng không?"

Yujin chống khuỷu tay lên bàn, cơ cánh tay căng nhẹ.

Cậu nhìn cô lâu hơn mức cần thiết trước khi trả lời:

"...Cô để ý kỹ thật."

Wonyoung nhướng mày rất nhẹ. Yujin thì khẽ mỉm cười, kiểu cười mỏng như sợi chỉ nhưng đủ để không khí đổi tông.

"Đoạn đó nếu tôi mở ga tối đa, người phía sau sẽ hút gió tôi."

"Tôi nhả nửa nhịp. Chỉ vậy là đủ."

Wonyoung lật trang sổ, cố giữ giọng trung lập. Yujin thì không che giấu gì cả—cậu nhìn cô như thể tất cả phòng họp báo chỉ còn mình cô.

Nụ cười khi cậu nói tiếp nhẹ đến mức khán phòng tưởng là phép xã giao, nhưng Wonyoung nghe ra khác:

"Cô hỏi đúng thứ tôi muốn giải thích nhất."

Giọng cậu trầm, còn khàn vì mệt.
"Không phải ai cũng nhìn ra tôi làm gì ở đoạn thẳng."

Một nhịp im tâm lý.
Một ánh mắt giữ hơi lâu.

Rồi Yujin hơi nghiêng người về phía micro, cánh tay co lại vô thức khiến hình xăm nhỏ bên cổ tay lộ ra.

"Nếu cô muốn xem rõ hơn..."
Giọng cậu hạ xuống một tone, chỉ đủ cho cô nghe rõ hơn người khác.
"...hẹn em ở dưới garage. Chúng ta sẽ cùng phân tích Telemetry."

Wonyoung khựng đúng một nhịp thở—không phải vì lời mời, mà vì cách cậu nhìn thẳng, không né, không vòng.

"Tôi sẽ đến." – cô đáp.

Yujin bật cười thật, âm thanh vang nhẹ như bật nắp chai—và đúng lúc đó, lúm má mờ bên trái xuất hiện thêm một lần, cũng là lần cuối của buổi họp báo.

"Tôi biết."

Khi cậu đứng dậy rời bàn phỏng vấn, cả dãy máy ảnh lóe lên liên tục. Nhưng giữa rừng đèn flash, ai cũng thấy rất rõ:

Yujin chỉ ngoái đầu đúng một lần—và khoảnh khắc đó, ánh mắt cậu hướng về phía duy nhất vẫn đang nhìn thẳng lại mình: Wonyoung.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro