Cô như lặng đi khi nghe từ không nói ra từ miệng nó. Dù trong lòng biết rằng những vết thương, những sự ám ảnh mà cô gây ra cho nó là rất lớn, dẫu biết rằng sẽ rất khó cho nó có thể tha thứ cho cô. Nhưng mà trong nội tâm sâu thẳm, cô vẫn luôn mong chờ, hy vọng, rằng bởi vì tình yêu và có thể là chút tình yêu còn sót lại, có lẽ nó sẽ cho cô thêm một cơ hội nữa. Một cơ hội cho cả nó, cả cô và cả chuyện tình của cả hai
Nhưng mà điều này quá khó khăn, là điều không tưởng sao. Cô nghe tim mình như ngừng đập, à mà không , phải nói là cả thế giới như ngừng quay mới đúng. Phút chốc cả người cô như căng cứng cả lên. Hoàn toàn không biết nên làm gì, nghĩ gì, nói gì, hay thậm chí là cảm giác gì nữa. Bàn tay cô đang nằm lấy tay nó lại càng siết chặt thêm nữa, dường như nó giống như là một hành động trong vô thức vậy hay là trong vô thức , cô lo sợ rằng chỉ cần cô buông lỏng ra một chút thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ được chạm vào bàn tay này lần nữa. Hay cũng có thể nói rằng, trong vô thức, chỉ có bàn tay, chỉ có hơi ấm này mới làm cho cô cảm thấy có chút gì đó an tâm, chút gì đó cảm thấy an toàn
"Tôi thật sự rất sợ, sợ khi nghĩ đến những lời hứa, những lời hứa cho thứ gọi là tương lai" nó nhắm mắt, mặc cho cảm giác đau nơi tay truyền đến, nó có thể cảm nhận rõ rệt sự đau đớn của người con gái trước mắt này, nhưng mà người này đau bao nhiêu thì lòng nó, tim nó lại càng đau gắp trăm ngàn lần như thế nữa kìa.
Ngay cả bản thân nó bây giờ cũng không biết mình nên, mình phải làm như thế nào nữa. Nó thật sự không dám mang bản thân mình ra đánh cược một lần nữa, nó thực sự rất sợ thua, thua hết tất cả. Nếu lại thua một lần nữa, nó sợ rằng bản thân sẽ mãi mãi không bao giờ có thể đứng lên lại nữa
Cô như lặng đi, không biết phải nói như thế nào nữa. cô biết rằng cho dù có nói như thế nào thì cũng chẳng thế xóa nhòa đi những tổn thương của nó được cả.
"Bây giờ em sẽ không hứa nữa, mà sẽ chỉ thực hiện, dùng chính những hành động để chứng minh có được không. Em hiểu, em biết sẽ rất khó để Nghi có thể lại một lần nữa mở lòng hay tin tưởng em, nhưng mà cũng hãy cho em một chút cơ hội đi. Để cho em có thể chứng minh tình cảm của chúng ta , có được không?" lần này không chỉ còn là cái nắm tay đơn giản nữa mà thay vào đó là cái ôm , cái ôm siết chặt, cái ôm nghẹn ngào đầy nước mắt của cả hai
"Đừng làm tôi phải thất vọng" nó để cô ôm mình, nhẹ giọng nói, có lẽ từ trong sâu thẩm của nó, cũng mong chờ, nhớ nhung cái ôm ấm áp tình cảm này. Gịong nó nhẹ nhàng, cả người như thoải mái đi phần nhiều, giống như đang giải tỏa được một gánh nặng. Chỉ là câu nói đơn giản đừng làm nó thất vọng, không còn là lời hứa, không còn là những lời cánh bướm mà thay vào đó là những hành động cần phải được thực hiện
"Thật?" cô mỉm cười hạnh phúc nhưng những giọt nước mắt lại tuông ngày càng nhiều hơn nữa. Những giọt nước mắt mà nãy giờ cô đã phải rất kiềm chế lại , giờ thì được thỏa thích rơi trên gương mặt xinh đẹp rồi. Nhưng mà bây giờ chúng không còn là những giọt nước mắt của sự đau đớn buồn khổ mà là sự hạnh phúc, nỗi hạnh phục tưởng chừng như không tưởng, tưởng chừng như không bao giờ có thể có được nhưng lại có được. Hay cũng có thể gọi là tình yêu đã đánh mất khi mà tìm lại được thì càng quý trọng, càng cố gắng giữ gìn, càng nắm chặt
Nó đã quá mệt mỏi, với mọi thứ, một ngày dài đã trôi qua. Cuối cùng sau bao nhiêu năm gồng gánh thì nó cũng có thể buông xuôi được rồi. Có thể nằm trong vòng tay người mà nó yêu, tạm thời gạt bỏ đi những mệt mỏi của cuộc sống của tất cả, để nghĩ ngơi, và cũng có người bên cạnh làm cho nó vơi đi nổi sợ hại. Nỗi ám ánh của nó trong lòng suốt bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng có thể sẽ được xóa nhòa
Cô ôm chặt lấy nó, như an ủi, như yêu thương, sự yêu thương tràn ngâp. Cô biết nó rất mệt mỏi, bao nhiêu năm qua luôn phải cố gắng gong mình ra chịu đựng biết bao nhiêu cực khổ, nhưng mà bây giờ cuối cùng nó cũng đã có thể buông bỏ hay ít nhất bây giờ, cô cũng sẽ là người bên cạnh, người mà sẽ chia sẽ những mệt mỏi của nó, khuyến khích động viên và yêu thương
Cô nhìn nó nằm trong vòng tay mình, đang an ổn ngũ, nhưng đôi mi vẫn nhíu chặt giống như một thói quan, hai tay vẫn khư khư giữ chặt lấy cô như sợ mất đi. Ngay cả trong khi ngũ, thì nó cũng không cách nào tìm được sự bình yên cả, Lòng cô lại lần nữa đau đến quặn thắt lại, cô thật sự không biết nên làm như thế nào nữa. Cô chỉ biết bản thân hiện tại chi có thể dùng tình cảm để giúp nó vượt qua những ám ánh, dần xóa nhòa những thứ không tốt đẹp này. Cô hôn nhẹ lên đôi mi tâm đang cau có kia, rồi xoa nhẹ lưng nó, như thể muốn nói rằng , cứ an ổn mà ngũ, vì từ bây giờ,cô đã trở về bên cạnh nó rồi. Cho dù có thể nào đi nữa, cô cũng sẽ không bao giờ buông tay, không bao giờ để nó phải gánh vác mọi chuyện một mình nữa.
Cô vòng tay ôm chặt nó, rồi cụng từ từ thiếp đi. Cả hai ôm nhau ngọt ngào chìm đắm vào giấc ngũ, cuối cung họ cũng về lại bên nhau. Cuối cùng cũng lại tìm thấy nhau một lần nữa
.
.
.
"Thức rồi sao?" cô mỉm cười để miếng trứng chiên lên dĩa, tay vẫn loay hoay để chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả hai. Đã lâu lắm rồi, cô không thể tự mình chuẩn bị bữa sáng cho nó, cô vẫn luôn nhớ , con sâu lười kia luôn lười biếng mỗi sáng, chỉ khi ngửi được mùi thơm của thức ăn sáng thì mới lò dò mà gãi đầu mò xuống. Gương mặt đó quả thật nhìn vừa thương vừa giận, làm cô chỉ biết nhéo cho vài cái mà thôi. Bây giờ cuối cùng, cũng lại được có cơ hội để nấu bữa sáng cho nó nữa, cho nên sáng nay, cô thức thật sớm, để chuẩn bị
Nhưng mà nó bây giờ đã không còn gương mặt ngơ ngơ ngáo ngáo của kẻ vừa thức dậy nữa, cũng là vừa thức, nhưng mà gương mặt bây giờ đã tỉnh tảo hơn nhiều. Không những thế, quần áo cũng khá chỉnh chu , hoàn toàn không giống như vừa tỉnh lại chút nào. Xem ra , 5 năm này, đã thật sự tạo thành những thói quen khác ngày xưa. Nhưng mọi thói quen có thể khác, có thể thay đổi, duy nhất chỉ có tình cảm , con người là không bao giờ thay đổi
"Nhìn rất ngon" nó mỉm cười vui vẻ ngồi xuống ghế. Nhìn nhũng món ăn đang được dọn sẵn trên bàn, cũng là những món ăn sáng bình thường, trứng chiên, bánh mì, sữa tươi nhưng mà những thứ này hôm nay với nó lại rất kích thích
"Sao hôm nay thức sớm vậy, không ngũ thêm chút nữa?" cô mỉm cười lau tay ngồi xuống bên cạnh nó
"Thói quen rồi, hôm nay cũng được xem là trễ rồi, bình thường chỉ cỡ 4 giờ sáng đã thức" nó nhẹ giọng nói, đưa tay lấy ly sữa hớp một ngụm
Cô nhíu mày khi nghe nó nói thể, dẫu biết rằng đó là thói quen của nó nhưng trong lòng cũng có chút đau lòng. Những năm qua đã chịu rất nhièu cực khổ rồi, thảo nào lại gầy gòm đến thế, xem ra cô nhất định phải học thật nhiều món ngon bỗ dưởng để vỗ béo lại tên người yêu này mới được thôi
"Không sao, Nghi cũng quen rồi, đừng nghĩ nhiều quá" nó nhìn sang thì biết cô đang ngẩn người tự trách, sau đêm hôm qua, thì nó muốn rằng tất cả đều phải trở lại như xưa, cho nên từ xưng hô tất cả đều trở thành giống như ngày xưa vậy
|"Hm, em chỉ là đang nghĩ nên nấu món ăn gì ngon ngon cho Nghi thôi, nhìn xem toàn là xương ôm không sướng gì hết" cô mỉm cười ôm eo nó nhẹ giọng nói
"Thì ra là muốn vỗ béo Nghi sao, như vậy thì còn gì là dáng người mẫu của người ta nữa chứ, nhưng mà những chuyện này để người khác làm cũng được, em không cần phải cực khổ vậy làm gì đâu" nó nắm lấy bàn tay cô nhẹ giọng nói, thật ra nó rất muốn ăn những món ăn của người yêu mình nấu, nhưng mà khi nghĩ đến để có thể thưởng thức những món ăn đó thì cô lại phải thức sớm, rồi còn phải bỏ ra nhiều công sức, đó là chưa kể đến còn có thể bị thương nữa. Nghĩ đến đó thì lại thấy nhói lòng .
"Không cần đâu, người khác làm thì làm sao còn ý nghĩa gì nũa chứ, em là em chỉ muốn nuôi mập con heo của em thôi" cô mỉm cười hôn nhẹ lên má nó nói
"Nghi chỉ không muốn em mệt thôi, đã đi làm cả ngày về rồi, buổi chiều tối nên nghĩ ngơi thì mới đúng" nó miện tuy nói như vậy, nhưng trong lòng thì đang tươi cười như hoa mùa xuân, thử hỏi mấy ai khi nghe người yêu mình nói như thế mà không vui cho được cơ chứ. Giờ nó giống như đang được ăn mật vậy, ngọt ngào lắm , mà cũng đã lâu rồi, nó không được nếm trải hương vị ngọt ngào này nữa, cho nên dường như sự ngọt ngào hạnh phúc càng lan tỏa thêm nhiều hơn
"Thật ra , dạo này công ty cũng đã bớt rất nhiều chuyện rồi, em đã tuyển thêm rất nhiều những người có năng lực để phụ trách những phòng ban trọng yếu, những thứ cần làm thì bọn họ dường như đều giành mà làm hết rồi, bây giờ em chỉ cần phê duyệt lại với ký tên mà thôi. Cũng rất nhẹ nhàng,hơn nữa em cũng muốn rút lui , không làm chủ tịch nữa" cô nhẹ giọng nói, mỉm cười nhìn nó
"Từ chức, tại sao chứ, có phải hay không là công ty có vấn đề gì, nếu như có chuyện gì thì em có thể nói với Nghi" nó nhíu mày có chút không hiểu khi nghe cô đòi từ chức không phải từ trước đến giờ, với cô sự nghiệp luôn là điều quan trọng nhất sao
"Không phải, chỉ là em muốn nghĩ ngơi mà thôi, bao nhiêu năm qua đã phải lăn lộn trong giới thương trường, mỗi ngày đều phải đối mặt với sự giả dối thật sự đã rất mệt mỏi rồi. Bao nhiêu năm qua, em vẫn còn duy trì là do em muốn dùng tài lực nhân lực của công ty để kiếm Nghi mà thôi. Bây giờ Nghi cũng đã quay lại bên cạnh em rồi, thì những thứ phù phiếm đó với em cũng không còn ý nghĩa gì hết. hơn nữabây giờ nghĩ ở nhà đợi ông xả yêu của em nuôi không phải là sướng hơn nhiều sao" cô mỉm cười lại hôn nhẹ lên má nó nói
"Tùy em thôi, nếu em thích thì cứ làm , còn nếu như thực sự có chuyện gì thì" nó chưa nói hết câu thì cô đã nhanh chóng lên tiếng điền tiếp vào vế còn lại
"Nhất định phải nói với Nghi chứ gì, dạ thưa, tui biết rồi ạ" cô lém lỉnh cười nói với nó
"Xì, " nó cũng mỉm cười khi đã lâu lắm rồi cả hai mới được thoải mái như thế này
"Hôm nay phải đi làm sao,. Mấy giờ nghi mới về?" cô chỉnh lại cổ áo sơ mi của nó , nhẹ giọng hỏi, Sáng sớm hôm nay thì nó đã cho người mang một số quần áo của mình đến nhà cô. Nó cũng suy nghĩ rồi, bây giờ mà muốn cô dọn đến nhà nó không phải là không được nhưng như thế thì nó lại không thích. Dù gì ở đó cũng ngột ngạt không có sự tự do thoải mái như ở nhà cô. Hơn nữaở đây cũng có rất nhiều những kỷ niệm ngọt ngào của cả hai. Cho nên nó muốn ở lại nơi này
Mà bên cạnh đó., còn có thêm một ý nữa,nó muốn cô chỉ dọn vào nhà nó, chính thức khi mà cả hai đã cưới nhau, đã công bố. chứ không phải nhưbây giờ. Cho nên trước mắt thì cứ ở nhà của cô trước đi, mà cho dù có ở đây thì nó cũng thấy vui . Chỉ cần ở cạnh cô, thì sao cũng được cả.
"hôm nay có một số hội nghị cần phải tham dự nhưng Nghi sẽ cố gắng về sớm" nó mỉm cười nói
"Uhm, hôm nay em cũng phải đến công ty một chút, nhưng sẽ về sớm. Hôm nay Nghi muốn ăn món gì?" cô nhướn người hôn lên môi nó, chẳng biết từ hôm qua đến giờ, cả hai đã hôn bao nhiêu lần nữa rồi, khi thì nụ hôn Pháp lãng mạn, lúc thì nụ hôn ngọt ngào , có khi cũng chỉ là những cái hôn nhẹ thôi. Nhưng cũng đủ làm cả hai người như chìm trong tình yêu ngọt ngào rồi. Có lẽ bao nhiêu sự thiếu thốn trong bao năm qua, giò được phát tiết ra ngoài hết đó mà
"Món gì cũng được không cần phải làm quá đâu, em chỉ cần làm đơn giản là được rồi" nó đau lòng xoa nhẹ bàn tay có phần hơi sưng lên vì bị phỏng của cô
"Không sao đâu mà, em đã nói là mình thích thế. Cứ đi làm đi, tối nay sẽ bắt đầu chương trình vỗ béo Nghi của em" cô mỉm cười nói
"Uhm, Nghi đưa em đến công ty, đến chiều Nghi đón em" nó mỉm cười đưa tay cầm túi xách của cô
"Cũng được, 5 giờ đón em nha, rồi mình đi siêu thị mua đồ luôn" cô nhận lấy túi xách từ tay nó mỉm cười nói
"Ok, khoảng giờ đó chắc Nghi cũng xong rồi, chút nữa Nghi cho người mang thêm một số vật dụng của Nghi đến đây" nó nắm tay cô vừa đi ra ngoài vừa nói
"Uhm nhưng mà Nghi không cần nói với cô hay chị họ sao?" cô e dè hỏi,
"Chút nữa Nghi sẽ nói với họ, sẽ không có gì đâu, em đừng lo"
"Uhm, tùy Nghi" cô mỉm cười nói, nếu như nó nói không sao thì là không sao. Cô đương nhiên tin tưởng những gì người yêu mình nói, mà cho dù có sao đi nữa, cô cũng sẽ không sợ, vì cả thế giới của cô là nó. Chỉ cần có nó là được
.
.
.
"Em vào đi, chiều Nghi đến đón em, giữa trưa Nghi bận đi ăn với khách hàng rồi nên không đến đi ăn với em được" nó lưu luyến chia tay người yêu, cảnh tượng này cũng giống như ngày xưa, mỗi lần cô đưa nó đi học, thì nó lại mè nheo như thế
"Không sao đâu, công việc quan trọng hơn mà" cô mỉm cười nhìn gương mặt như trẻ con kia, thật là đã nhìn thấy lại nguòi yêu trẻ con mè nheo nhưng siêu đáng yêu của mình ngày xưar ồi đó
"Uhm , vậy chiều này gặp. bye. Love you" nó không ngần ngại hôn lên đôi môi đỏ mộng kia giữa chốn đông người và đương nhiên cô cũng không ngại khi hoàn toàn đáp trả lại nó
Sau good bye kiss ngọt ngào của cả hai, cho dù luyến tiếc nhưng nó vẩn phải lên xe đi làm, còn cô thì mang theo tâm trạng bay bổng, ngọt ngào và không kém phần hạnh phúc, Những nhân viên trong công ty cho dù có mù cũng cảm nhận được hôm nay sếp chủ băng giá ngàn năm của mình đang có mùa xuân nên gương mặt tươi rói rói
Mọi người cũng bàn tán xôn xao, không biết ai mà gan quá, tim cũng sếp tổng lạnh giá nhà mình mà cũng dám cả gan chỉa đi được nữa chứ
Nhưng mà phía ngoài khi xe nó vừa đi khỏi, thì lại có một chiếc xe khác lướt đến, những người trên xe nhìn chằm chằm từ lúc nó đưa cô đến cho đến lúc rời đi. Bọn họ gọi điện cho một ai đó, nhìn rất bí mật
p.s hụ hụ, tính viết luôn 1 lần mà dài quá nên chia đôi, các bạn thông cảm
anw : mình mới chơi fb với zalo, đồng chí nào cho mình kb cho zui nhà zui cữa đi tks tks
�
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro