Tha Thứ.

"Chị ơi, lấy hộ em vài cái đinh được không?"

Minjeong nhìn xuống Karina từ trên thang duỗi tay trái ra trong khi tay còn lại nắm chặt cây búa.

Bên ngoài trời trong xanh Minjeong đang nép mình trên mái nhà dột cố gắng giúp đỡ bà Jeong bằng cách thay thế tất cả những tấm ván lợp bị hỏng.

Trên sân thượng phía dưới thang, Karina ngồi đó yên bình viết điều gì đó vào cuốn sổ nhỏ của mình khi mặt trời chiếu thứ ánh sáng nhợt nhạt lên người.

Karina rời mắt khỏi cuốn sổ của mình và cau mày tập trung nhỏ xíu giữa hai lông mày biến mất khi nhìn Minjeong.

"Của em đây." Karina nhón chân giơ hộp đinh về phía Minjeong.

"Đây có phải là cảm giác của các bà nội trợ khi xem chồng mình sửa chữa nhà cửa không nhỉ? Điều này vui thật."

Minjeong khịt mũi và lấy một chiếc đinh ra để bắt đầu đóng.

"Thật vậy sao."

"Chứ sao nữa."

Karina lè nhè, nhếch mép cười.

"Đó là lý do tại sao hôm qua em bí mật xem video tự sửa chữa nhà trên điện thoại của mình, phải không?"

Minjeong nhăn mặt, chậm rãi cười toe toét.

"Người ta luôn có thể trở thành chuyên gia chỉ sau một đêm. Em chắc chắn rằng mình đã vượt qua hơn những người đàn ông ngoài kia."

Minjeong thay phần ván lợp còn lại và nhảy xuống khỏi thang sau khi làm xong. Ném cây búa sang một bên và bước tới kéo Karina về phía mình với nụ cười rạng rỡ.

"Em đổ mồ hôi quá trời kìa." Karina cười, lau mặt Minjeong bằng ống tay áo dài của mình.

Minjeong cười khúc khích và cúi xuống đặt một nụ hôn nhanh lên đôi môi đang cười của Karina.

"Chị đang viết về cái gì vậy?"

Minjeong hất cằm về phía cuốn sổ của Karina.

Karina đã viết gì đó liên tục trong nhiều ngày nay. Minjeong rất vui vì dường như Karina đã có khoảng thời gian vui vẻ với sở thích mới.

"À, chỉ là những ghi chú ngẫu nhiên đây đó thôi. Về lần đầu tiên chị gặp em và chúng ta đã đến với nhau như thế nào. Chị cố gắng ghi lại cảm giác của mình trong từng khoảnh khắc vì tất cả chúng đều quý giá. Chị không muốn quên những điều đó."

"Vậy là chúng ta có một câu chuyện khá thú vị đúng không?” Minjeong cười toe toét.

"Em có thể đọc nó được không?"

Đôi mắt của Karina mở to ngay lập tức và giấu cuốn sổ sau lưng trong tích tắc.

"KHÔNG ĐƯỢC"

"Hửm tại sao lại không được đọc chứ?"

"Không được là không được."

Minjeong cố gắng giật lấy cuốn sổ từ tay nhưng Karina vội vàng lùi lại.

"Không cho đến khi chị viết xong!"

"Được rồi được rồi."

Minjeong giơ cả hai tay lên đầu hàng và cười lớn trước khi đưa tay lên hôn môi Karina lần nữa vì Minjeong không thể không làm vậy khi Karina đang thể hiện cái cau mày đáng yêu đó.

"Em sẽ đợi cho đến khi chị viết xong."

"Giỏi đó." Karina thở ra.

Tuy nhiên, sau một lúc, Karina đã giơ ngón tay cảnh cáo về phía Minjeong .

"Này em đừng có mà cố đọc lén khi chị không ở bên cạnh."

"Khi nào mà chị không ở bên cạnh em chứ? Chị toàn luôn ở bên em."

"Có lẽ khi chị đang tắm?"

"Vậy thì chị cũng nên ở bên cạnh em khi làm điều đó."

Minjeong ngây thơ chớp chớp lông mi.

“Chị biết đấy, để giữ cho em khỏi phạm phải những trò nghịch ngợm các thứ.”

Karina đánh vào tay Minjeong và kêu lên một tiếng.

“Lý do thông minh đấy, nhưng điều đó là không bao giờ nhé.”

Minjeong đang định trêu lại Karina thì điện thoại đột nhiên reo lên. Minjeong thò tay vào túi quần và ra hiệu cho Karina đợi mình một chút.

"Xin chào?"

Karina quan sát vẻ mặt của Minjeong thay đổi sang nghiêm túc hơn khi người ở đầu bên kia nói.

"Là Aeri." Minjeong chậm rãi mở miệng, có phần xin phép Karina nói chuyện.

Karina gần như gật đầu ngay lập tức.

"Không sao đâu. Em cứ nói đi"

Điều đó không hề dễ dàng nhưng gần đây Karina đã nỗ lực dựa vào lòng tin của mình để  có thể chiến thắng sự bất an và sợ hãi phi lý của mình. Karina đã phải nỗ lực rất nhiều khi ở đây dần dần thành công khi tự nhủ rằng Minjeong sẽ không bỏ cô để theo bất kỳ ai

Giselle là người bạn thân lâu năm của Minjeong và Karina sẽ không ngu ngốc mà  hủy hoại tình bạn quý giá đó một lần nào nữa. Minjeong xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

"Hả? Có thật không?"

Giọng Minjeong cao hơn khi nghe Giselle nói điều gì đó đôi mắt lấp lánh ngạc nhiên thú vị.

"Hmm, điều đó...thật tuyệt vời. Cảm ơn Aeri. Thực sự cảm ơn. Cậu đã làm rất nhiều điều cho chị ấy."

Sau đó Minjeong nhìn Karina, người đang nhìn lại một cách tò mò.

Ánh mắt Minjeong dịu lại trước vài lời cuối cùng Giselle nói trước khi cúp máy.

"Được rồi, tớ sẽ hỏi chị ấy. Cậu không cần phải lo lắng. Còn Ri, hãy chăm sóc cho bản thân nhé? Đừng quên nghỉ ngơi."

Nói xong, Minjeong tắt điện thoại và nhét nó trở lại vào túi quần jean.

"Có chuyện gì vậy?" Karina thắc mắc.

Minjeong cười rạng rỡ và nhích lại gần đưa tay vén một lọn tóc ra sau tai Karina và vuốt ve má bằng mu bàn tay. Gió thổi nhẹ nhàng vào cả hai.

"Việc chuyển đổi quyền giám hộ hợp pháp đã xong rồi. Từ bây giờ mẹ kế của chị không còn có bất kỳ quyền kiểm soát nào đối với chị nữa. Hiện tại, Aeri đã nắm trong tay mọi thứ. Vì vậy, việc chuyển đến Nhật Bản của chị cũng đã bị hủy bỏ."

Karina nhìn Minjeong với miệng hơi há hốc và mắt hơi mở to. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy một phần sức nặng ảo tưởng đang đè lên vai mình cuối cùng cũng được dỡ bỏ.

"Tuyệt thật. Điều đó thực sự... thực sự tuyệt vời."

Nụ cười toe toét của Minjeong đã đến gần tai Karina.

"Có thứ còn hay hơn nữa. Cậu ấy nói là đã phát hiện ra mẹ chị để lại một số tài sản đứng tên chị, hoàn toàn tách biệt với tài sản của bố  và mẹ kế."

Karina chớp mắt nhìn Minjeong với vẻ mặt không thể giải thích được như thể cô không tin vào những điều tốt lành tràn tới.

Nụ cười của Minjeong dịu lại.

"Mẹ chị luôn quan tâm đến chị phải không?"

"..." Karina chậm rãi lẩm bẩm, trái tim cô ấm lên trước những gì mới và môi cong lên thành một nụ cười.

"Mẹ luôn như vậy."

Minjeong tiếp tục vuốt ve má Karina và quyết định rằng có lẽ đã đến lúc nói cho Karina biết điều cô đã giữ kín cho riêng mình.

"Aeri nhờ em nói với chị rằng là cậu ấy muốn gặp khi chị sẵn sàng."

Toàn thân của Karina trở nên cứng ngắc ngay lập tức. Minjeong dùng cả hai tay ôm mặt trước khi Karina lùi lại.

"Này, không cần thiết đâu. Chị không cần phải căng thẳng đâu. Cậu ấy nói có rất nhiều điều muốn nói nhưng sẽ đợi đến khi chị sẵn sàng. Chỉ cần chị nói thì cậu ấy sẽ tới đây thôi."

Karina ôm cuốn sổ vào ngực, chậm rãi nhìn xuống.

"Chị sẽ suy nghĩ về điều đó." Giọng Karina nhỏ và lo lắng nhưng rất nghiêm túc.

"C-chị cũng đã nghĩ đến việc nói chuyện lại với Giselle từ vài ngày trước. Có rất nhiều chuyện cần giải quyết giữa cả hai. Nhưng c-chị nghĩ chị cần thêm thời gian để chuẩn bị."

Minjeong gật đầu và bước tới ôm Karina vào lòng.

"Chị có rất nhiều thời gian mà sẽ không sao đâu."

Minjeong đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Karina khi ôm Karina trong vòng tay.

"Em sẽ ở đây ngay bên cạnh chị."


***

Karina đang bận chuẩn bị bữa tối thì nhận thấy rằng việc tập trung vào việc mình làm ngày càng khó khăn hơn.

Đã vài ngày kể từ khi Minjeong lần đầu tiên đưa ra lời đề nghị nhưng tâm trí Karina dường như luôn quay trở lại với giọng nói đó liên tục tước đi khả năng tập trung vào bất cứ điều gì khác của Karina.

Karina cố gắng chú ý trở lại vào món mình đang nấu và rũ bỏ những suy nghĩ xâm phạm trong đầu.

Kết quả không may là con dao đã vô tình cắt vào ngón tay của Karina mà đáng lẽ ra phải cắt vào những củ hành tây.

Karina nhăn mặt và thốt lên một tiếng

"Ah!"

"Có chuyện gì vậy?"

Minjeong người đang ngồi trên sàn và đang mải mê vẽ thứ gì đó trên cuốn sổ phác thảo của mình ngay lập tức đứng dậy và lao về phía bếp.

Karina giơ ngón trỏ đang chảy máu của mình lên và đánh giá với một cái cau mày nhỏ.

"À không có gì đâu. Chị chỉ vô tình cắt phải ngón tay của mình thôi. Tuy nhiên, đó chỉ là một vết cắt nông thôi. Em không cần phải lo lắng."

Nhưng Minjeong vẫn cẩn thận kiểm tra bàn tay của Karina và những nếp nhăn mỏng bắt đầu xuất hiện giữa hai hàng lông mày.

"Cũng không sâu lắm đâu. Nhưng em sẽ dùng thuốc khử trùng và băng bó để đảm bảo an toàn cho chị."

Karina cười khi Minjeong quay lại lấy hộp sơ cứu từ trên tủ lạnh.

"Chị tưởng em sẽ cho ngón tay của chị vào miệng em và bắt đầu mút như trong mọi cuốn sách và bộ phim lãng mạn nào đó chứ."

Minjeong lấy ra một chai thuốc khử trùng và băng cứu thương từ trong hộp rồi chậm rãi nhìn Karina.

"Em có thể trông không giống trong phim nhưng em là sinh viên y khoa mà tại sao lại phải mút vết thương khi có một hộp dụng cụ hiệu quả hơn nhiều chứ."

Karina khịt mũi.

"Thật là lãng mạn khi hẹn hò với một sinh viên y khoa."

Minjeong đã làm sạch vết thương của Karina và quấn băng cá nhân quanh đó thật kỹ trước khi cất bộ dụng cụ đi.

"Xong rồi. Bây giờ em có thể ăn được không? Món chị đang nấu đều có mùi thơm hấp dẫn quá."

"Chỉ là mì ramen và một ít thịt nướng của bà Jeong thôi."

Karina lấy hành lá xắt nhỏ sẵn và cho chúng vào mì ramen nóng.

“Em chuẩn bị bàn đi.”

Minjeong đặt chiếc bàn nhỏ xuống sàn và giúp Karina bưng thức ăn của lên đó. Khi mọi thứ đã ổn định cả hai ngồi bắt chéo chân đối diện nhau và xoa tay chờ đợi.

"Em sẽ ăn thật ngon!"

Minjeong nhìn vào tô mì ramen một cách biết ơn nâng và húp một cách đầy thích thú.

Karina cười khúc khích và gắp miếng thịt nướng nhét một miếng vào miệng.

"Bà Jeong tốt tính quá. Mỗi lần chị xuống nhà, bà ấy cứ đưa cho chị thịt và bảo rằng đó là cho em."

Minjeong bật cười và cũng gắp một miếng.

"Bà ấy kỳ quặc, nhưng theo một cách tốt."

Karina gật đầu trong im lặng hoàn toàn đánh giá cao bữa ăn của mình.

"Mà này lúc nãy em vẽ cái gì thế?”

Minjeong nhìn theo hướng nhìn của Karina và dừng lại trước cuốn sổ phác thảo đã đóng lại của mình.

"À ừm, thực ra là em đang vẽ chị lúc nấu ăn. Hmm cho đến khi chị tự cắt mình khiến em giật mình đó."

"Hả chị á?"

Đôi mắt Karina mở to và sự ngạc nhiên trong đó chuyển thành vui sướng.

"Chị có thể xem không?"

"Chắc chắn rồi."

Minjeong đưa cuốn sổ phác thảo nhìn Karina xem qua các trang với sự phấn khích như trẻ con.

"Chị không nhận ra rằng chị cũng cau mày khi nấu ăn."

"Chị luôn có cái cau mày nhỏ xíu giữa hai hàng lông mày khi chị tập trung vào điều gì đó hoặc suy nghĩ kỹ về điều gì đó. Thật dễ thương."

Karina ậm ừ, đánh giá cao công việc của mình với ánh mắt lấp lánh.

Minjeong nhai chậm lại khi nhìn chằm chằm vào Karina một lúc.

“Mà nãy chị đang suy nghĩ lung tung cái gì thế?”

Karina ngước mắt lên và nhìn Minjeong với vẻ bối rối.

"Em nghĩ là chị bị đứt ngón tay vì mất tập trung.”

"À ừm."

Karina hạ cuốn sổ phác thảo xuống nhai chậm lại. Một lúc sau lặng lẽ nuốt nước bọt.

"Thật ra chị đang nghĩ về Giselle. Về việc gặp lại em ấy."

Minjeong nhìn Karina bồn chồn trong giây lát.

"Chị lo lắng, nhưng chị biết rằng chị cần phải làm điều đó sớm. Giselle không phải là người duy nhất có rất nhiều điều để nói. Hầu hết, chị muốn...xin lỗi vì cách chị đã đối xử với em ấy trong thời gian qua quá khứ và cách chị đối xử với Giselle khi cả hai gặp lại nhau."

Karina ngồi hẳn lại và hít một hơi. Ánh mắt dán chặt vào Minjeong cố gắng nói một cách thành thật.

"Giselle- Aeri- là một đứa trẻ thực sự rất ngoan. Khi chuyển đến nhà chị, em ấy rất vui mừng khi biết rằng mình có một người chị mới. Em ấy đã đối xử với chị không gì khác ngoài lòng tốt. Thực tế, Giselle rất tốt bụng là người quan tâm đến chị nhất trong thời thơ ấu chỉ sau mẹ."

Nụ cười hoài niệm của Karina nhạt đi một chút khi nhớ lại những gì đã làm để đáp lại sự tha thiết của em gái mình.

“Nhưng chị quá cay đắng và căm ghét nên không thực sự hiểu được em ấy là ai. Chị đã đuổi Giselle đi, đối xử tệ bạc và đả kích em ấy suốt. Hết lần này đến lần khác."

Minjeong lặng lẽ nhìn Karina cố gắng trút bỏ mọi gánh nặng chồng chất trong lòng.

"Giselle luôn khiến chị sợ hãi vì em ấy là người mà chị đã làm sai nhiều nhất trong đời. Chị ước gì mình có thể nói lời xin lỗi sớm hơn nhưng... tâm trí chị không được thoải mái lắm. Bây giờ nó khiến chị càng cảm thấy tội lỗi và thấp thỏm hơn."

Bàn tay ấm áp của Minjeong vươn ra đặt lên bàn tay Karina và siết nhẹ.

"Em chắc chắn đến giờ cậu ấy đã hoàn toàn hiểu được. Và thà đến muộn còn hơn là không bao giờ nói lời xin lỗi với Aeri."

"Em nghĩ vậy sao?"

Minjeong gật đầu, rút ​​tay lại.

“Em chắc chắn nó sẽ mang lại cho cả hai sự bình yên nào đó.”

Karina nhìn chằm chằm vào tô mì của mình một lúc lâu trước khi chậm rãi gật đầu.

"Được rồi. Chị sẽ thử. Em có nghĩ là Giselle sẽ tới đây không?"

"Điều đó sẽ không có vấn đề gì. Em sẽ nhắn tin cho cậu ấy sau."

"Cảm ơn em"

Karina thở dài một hơi và lại cầm đũa lên.

"Ngoài ra, chị nghĩ chị phải đi đâu đó trước khi gặp em ấy. Em có biết một cửa hàng nào đó ở đây bán đồ chơi nhồi bông không?"

Minjeong chậm rãi chớp mắt và nhướng mày tò mò.

"Hmm em không chắc nhưng em chắc chắn là bà Jeong biết. Bà ấy giống như thị trưởng của thị trấn này vậy. Em sẽ hỏi bà ấy sau."


***

Ít nhất phải nói là thật khó để Karina tự mình đối đầu với thứ gì đó lớn lao như thế này.

Gần đây, Karina luôn có Minjeong bên cạnh mang lại cảm giác an toàn và thoải mái.

Nhưng hôm nay, Karina cố gắng đặc biệt yêu cầu Minjeong đợi ở nhà vì cảm thấy cần phải làm việc này một mình.

Karina nhận ra rằng đã tự hứa với bản thân và Minjeong rằng sẽ không chỉ trông cậy vào sự giúp đỡ trong mọi việc và Karina sẽ cố gắng tự mình giải quyết.

Thế nên Karina ở đây ngồi trong một quán cà phê nhỏ bên bờ biển và đợi Giselle.

Thật là căng thẳng nhưng Karina cảm thấy Giselle cũng hoàn toàn xứng đáng với khoảnh khắc này.

Suy cho cùng, có quá nhiều điều cần biết.

"Chào chị."

Giọng nói mong đợi và cũng rất sợ hãi làm Karina giật mình khiến tay Karina rời tách trà nóng ngước lên để tìm thấy đôi mắt nâu nhân hậu quen thuộc.

Có vẻ như Karina đã lơ đãng một lúc vì không nhận thấy Giselle đang tiến tới.

"À chào." Karina chậm rãi trả lời hắng giọng và cố gắng ngồi thẳng.

"Em đã đến rồi. Mời ngồi."

Giselle kéo một chiếc ghế với một nụ cười lo lắng nở trên khuôn mặt.

"Phong cảnh ở Yeosu rất đẹp."

Giselle nói bằng cách đánh trống lảng khỏi sự bối rối vừa cười vừa liếc nhìn những con sóng vỗ vào bờ biển.

"Trước đây em chưa bao giờ biết nơi này trông như thế nào."

Karina gật đầu đồng ý cố gắng để âm thanh êm dịu của sóng làm bản thân bình tĩnh lại.

"Đó là một thị trấn khá nhỏ buồn tẻ so với Seoul nhưng nó rất đẹp. Chị cảm thấy như nó đang chữa lành vết thương cho bản thân rất nhiều."

Giselle quay lại nhìn Karina và nụ cười chuyển thành sự quan tâm.

"Dạo này chị thế nào rồi, unnie? Chị thấy khỏe hơn chưa?"

Karina chậm rãi chớp mắt lại vì không biết mình có nghe đúng không. Theo những gì Karina nhớ, Giselle đã không gọi chị mình nữa kể từ đêm đó nhiều năm trước.

"Vâng."

Karina rũ bỏ cơn choáng váng và vòng cả hai bàn tay quanh tách trà của mình không hiểu sao lại hy vọng rằng hơi ấm của chiếc cốc nhỏ có thể giúp bản thân trụ vững và bình tĩnh. Ký ức về đêm đó không bao giờ biến mất khiến Karina gần như suy sụp.

"Chị đã ổn hơn nhiều. Cảm ơn em. Còn em dạo này thế nào? Về công ty và mọi thứ?"

"Khá mệt mỏi nhưng em vẫn theo kịp các giám đốc điều hành cấp cao."

Giselle nhăn mũi chán ghét nhưng khuôn mặt có chút vui tươi.

"Họ không thực sự thích khi em mới bước vào công ty vì em còn 'quá trẻ' để chịu trách nhiệm, nhưng em nghĩ em đã dần thay đổi suy nghĩ của họ."

Karina nhẹ nhàng ngân nga ngước mắt nhìn Giselle thốt ra lời thành thật.

"Em luôn như vậy. Ý chị là thay đổi suy nghĩ của mọi người. Chị nghĩ không ai có thể không thích em sau khi nhìn thấy con người thật của em."

Chắc chắn có ẩn ý lớn hơn đằng sau câu nói đó và Karina chắc chắn rằng Giselle biết điều đó.

Cả hai lại rơi vào im lặng hoàn toàn vì dường như cả hai đều không biết cách diễn đạt hàng tấn điều muốn nói.

"Nghe này," Cả hai cùng nói ngay khi cố gắng bắt đầu và điều đó khiến cả hai bật cười nhẹ.

"Chị nói trước đi."

"Em nói trước đi."

Cả hai lại chỉ vào nhau cùng một lúc.

Karina mỉm cười nhưng bên trong lòng đang cảm thấy đủ loại lo lắng. Karina chờ đợi với hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực vì quá lo lắng để bắt đầu trước.

Giselle nhận thấy gánh nặng đó nên đã bắt đầu trước.

"Được rồi, vậy hãy để em bắt đầu bằng việc chém con voi khổng lồ trong phòng này nhé."

Giselle chỉ vào vật cản vô hình giữa hai người họ.

"Trước hết, em muốn nói lời cảm ơn unnie, vì đã sống sót sau vụ tai nạn xe hơi đó và đã quay trở lại. Em thậm chí còn không thể diễn tả được rằng Minjeong và em đã lo lắng như thế nào khi chúng em đi tìm chị."

Ánh mắt của Karina dịu lại khi cảm giác tội lỗi dần dần gặm nhấm.

"Chị xin lỗi chị-"

"Không, không sao đâu. Em không nói điều này để khiến chị cảm thấy tồi tệ. Em chỉ... thực sự biết ơn vì chị đã sống sót vượt qua mọi trở ngại về thể chất và tinh thần."

Giselle hơi lùi lại nhìn chằm chằm xuống bàn với vẻ lo lắng mơ hồ.

"Thứ hai, em muốn...xin lỗi, vì tất cả những gì mẹ em đã làm với chị."

Karina không thực sự ngạc nhiên về điều đó nhưng vẫn vậy toàn bộ cơ thể dường như đông cứng lại khi chủ đề đó đến với Karina.

Giselle ngước nhìn Karina với khuôn mặt đầy tội lỗi trước khi cúi đầu xuống lần nữa. Giselle không thể nhìn thẳng vào Karina trong khi thừa nhận những gì mẹ mình đã làm.

"Em xin lỗi...vì cách bà ấy hủy hoại cuộc đời chị. Vì mọi thứ và từng năm mẹ em đã cướp đi của chị suốt thời gian qua..."

Nắm tay của Giselle siết chặt đến mức các khớp ngón tay trở nên trắng bệch và Karina thực lòng không biết ai trong số cả hai bị tra tấn nhiều hơn với cuộc nói chuyện này.

"Giselle, đó không phải lỗi của em-"

"Đó là lỗi của em."

Giselle kéo nắm tay xuống bàn giữ nó bằng tay kia.

"Mẹ làm vậy vì muốn bảo vệ em. Vì mẹ nghĩ em đang gặp nguy hiểm. Tất cả những chuyện này xảy ra là do em. Đêm đó mẹ sẽ có thể cứu được bố nếu em không chạy vào nhà lúc đó."

Karina không thể chịu đựng được vẻ mặt đau khổ đó.

"Em không làm gì sai cả, Giselle. Chị là người đã giết bố và phá hủy mọi thứ."

"Nhưng chị sẽ không đi xa đến thế nếu mẹ không-"

"Nói về những gì thực sự có thể xảy ra sẽ chẳng đưa chúng ta đến đâu vào thời điểm này, Giselle. Đó không phải là mục đích chị đến đây."

Karina phải ngắt lời Giselle khi nhận thấy nước mắt đã bắt đầu chảy dài trên má.

Ánh mắt Karina dịu lại khi nói một cách thành thật.

"Chị không đến đây để nói về mẹ em hay về những gì bà ấy đã làm với chị. Chị biết được rằng điều đó chẳng thay đổi gì tốt đẹp hơn mà nó sẽ chỉ đưa chị đến một mối hận thù quá lớn đến mức không thể chịu nổi. Chị đến đây để nói về em. Về chúng ta bởi vì đó là điều duy nhất chị có thể thay đổi bây giờ nếu em vẫn cho phép chị."

Giselle nhìn chằm chằm vào Karina bằng đôi mắt to trong suốt với chiếc mũi đỏ trong khoảnh khắc cả nỗi buồn lẫn sự yêu mến tràn ngập trái tim Karina vì nó khiến cả hai nhớ lại quá khứ.

Về việc Giselle đã từng khóc rất nhiều vì Karina.

"Chị xin lỗi vì đã không đối xử tốt hơn với em khi chúng ta còn nhỏ." Karina bắt đầu chậm rãi, nhìn xuống bàn vì đó là tất cả những gì cô có thể làm được.

"Chị xin lỗi vì khi em rủ chị chơi đồ chơi nhồi bông cùng nhau chị đã đuổi em ra khỏi phòng. Chị xin lỗi vì khi em mang bánh quy đến chị đã ném chúng đi và đóng cửa lại trước mặt em. Chị xin lỗi, xin lỗi vì năm phút sau chị đã bảo em xuống xe vì chị không muốn ai ở trường biết chúng ta có quan hệ với nhau. Chị xin lỗi vì đã đẩy em xuống trước mặt toàn trường khi em chỉ bảo vệ chị từ bạn bè của em."

Giselle mở to mắt ngạc nhiên khi vừa biết được rằng Karina biết thực tế đằng sau những điều cuối cùng đó. Karina ngước mắt lên và mặc dù điều đó khiến bản thân đau đớn về mặt thể xác nhưng vẫn cố gắng tiếp tục làm điều đó.

"Chị xin lỗi đã tác động với em vì nghĩ rằng em đã làm hỏng món quà của mẹ chị khi em chỉ đang cố gắng lấy lại nó từ bố...Chị xin lỗi vì đã khiến em ám ảnh nhiều năm ác mộng về cái đêm đó khi lẽ ra em đã có thể lớn lên vui vẻ như mọi đứa trẻ khác."

Cổ họng Karina dường như thắt lại và tước đi lượng oxy của khi cố gắng nói câu cuối cùng.

"Và trên hết, chị xin lỗi vì đã không nói tất cả những điều này với em ngay khi chúng ta gặp lại nhau."

Karina hít một hơi khàn khàn khi nước mắt làm tắc nghẽn đường thở lau nước mắt bằng ống tay áo khi cố ngồi yên.

Bị choáng ngợp bởi cảm giác tội lỗi và xấu hổ tột độ, Karina cảm thấy như không thể tiếp tục giải thích mạch lạc nữa và chỉ rút ra một thứ gì đó từ trong túi.

Một con hamster nhỏ được đặt trên bàn giữa hai người.

"Cái này dành cho em."

Giọng Karina đầy nước mắt đôi mắt chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Giselle trong một giây trước khi lại nhìn xuống món đồ chơi nhỏ bé.

"C-chị nhớ em đã nói rằng em muốn cái này. Ngày hôm đó khi chúng ta xuống xe buýt về nhà. Nó không hoàn toàn giống nhau nhưng chị nhớ em nói rằng em muốn một con hamster. C-chị đã mua cho em một cái, hồi đó, nhưng chị đã ném nó đi trước khi có thể đưa nó cho em vì chị quá quẫn trí."

Những cảm xúc tê liệt bắt đầu xâm chiếm và Karina cảm thấy mình không thể làm điều này lâu hơn nữa.

"Em có thể giữ cái này được không? Ít nhất thì không sao nếu em không thể tha thứ cho chị mọi chuyện nhưng chị hy vọng em ít nhất có thể giữ cái này. Để em sẽ có thứ gì đó ở bên cạnh khi thức dậy vào ban đêm vì ác mộng hoặc khóc. Em đã từng nói với chị rằng em luôn cảm thấy dễ chịu hơn nếu có ai đó ở bên cạnh khi em khóc."

Karina đứng dậy khỏi chỗ ngồi,không còn giữ mình bình tĩnh nữa.

"Chị phải về nhà ngay bây giờ. Cảm ơn vì em đã đến đây."

"Unnie-"

Karina quay lại không muốn Giselle thấy bản thân đã suy sụp đến mức nào.

"Jimin unnie, làm ơn."

Câu nói đó đã ngay lập tức đưa Karina quay trở lại hơn mười năm trước khi giọng nói trẻ trung con của Giselle đang gọi thay vì giọng nói trưởng thành. Đôi chân Karina  dừng lại tại chỗ.

Karina mơ hồ nghe thấy tiếng ghế chuyển động sau đó có một vòng tay ấm áp ôm lấy bản thân từ phía sau.

"Cảm ơn chị , Jimin."

Giselle nói nhỏ vào sau lưng bằng cách nào đó khiến Karina cảm thấy rằng cả hai nhỏ bé như hồi đó.

"Cảm ơn chị đã mua cho em."

Giselle ra hiệu ám chỉ chú chuột hamster nhồi bông.

"Em sẽ trân trọng nó. Và chị không cần phải lo lắng nữa về... tất cả những điều chị đã nói trước đó. Em đã tha thứ cho chị rồi."

Karina cảm thấy vòng tay siết chặt trong khi Giselle thở dài thật sâu.

"Thật mệt mỏi...và cô đơn khi phải sống với nỗi căm ghét hàng ngày trong tâm trí. Em cũng không muốn làm điều đó nữa."

Giselle tựa trán vào lưng Karina giọng nghèn nghẹt.

"Chúng ta có thể...làm chị em bình thường trở lại được không? Giống như lúc đó trước khi mọi thứ trở thành địa ngục. Nó chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn nhưng đó có lẽ là khoảng thời gian tuyệt vời nhất mà em có khi còn nhỏ."

Karina hít một hơi thật sâu lau nước mắt khi quay lại đối mặt với em gái mình. Karina nhìn Giselle bằng ánh mắt dịu dàng và đưa tay ra lau nước mắt cho Giselle.

"Tất nhiên rồi em gái bé nhỏ"

Karina mỉm cười cuối cùng gánh nặng ma quái vĩnh viễn trên vai cuối cùng cũng hoàn toàn được trút bỏ.

"Chị sẽ rất vui khi có cơ hội thứ hai được làm chị gái của em. Lần này chị sẽ không làm em thất vọng nữa."

Giselle lại tựa mình vào người và vùi mặt sâu vào vai Karina.

"Cảm ơn unnie." Giselle nói nhỏ, sụt sịt.

"Cảm ơn em."

***

Vài tháng trước cảm giác bình yên với bản thân và với mọi người dường như đã quá xa vời đối với Karina.

Nhưng giờ đây khi Karina đi dạo trên phố một mình mà không có gì ngoài đầu óc nhẹ nhõm gió biển lùa vào tóc Karina nhận ra rằng thời gian đã đến gần mong đợi.

Cuộc sống hoàn hảo hạnh phúc tất nhiên vẫn còn rất xa với tầm tay nhưng ít nhất giờ đây Karina cảm thấy mình có thể thở như một người bình thường. Hít một hơi thật sâu và thở ra với gánh nặng còn lại trong tim.

Karina tự động liếc nhìn bãi biển khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc hét lên đầy phấn khích trước một vài giọng nói trẻ con khác.

Có vẻ như Minjeong đang ở bãi biển đối diện chơi bóng đá với vài đứa trẻ trong thị trấn khi mặt trời dần lặn ở đường chân trời.

Karina nhìn Minjeong đang cười nhạo một trong những đứa trẻ vô tình giẫm phải quả bóng và trượt chân té xuống cát với niềm vui sướng khi quả bóng được một đứa trẻ khác trông chừng bảy tuổi chuyền bóng cho.

Cảnh tượng đơn giản đó sưởi ấm trái tim Karina hơn bất cứ thứ gì và cuối cùng Karina cũng mỉm cười từ xa.

"Vô!"

Minjeong giơ cả hai tay lên trời khi ghi một bàn thắng dễ dàng bọn trẻ vây quanh với những tiếng hò reo ăn mừng khi Minjeong bế một trong số cậu bé đã chuyền bóng trước đó và đặt cậu bé lên trên vai.

Karina cười khúc khích khi nhìn cả đám thực hiện nghi thức ăn mừng nho nhỏ.

Khi nhìn thấy Karina, Minjeong hào hứng vẫy tay chào và từ từ hạ đứa trẻ xuống.

"Được rồi mấy đứa! Ngày mai chúng ta sẽ chơi lại! Unnie phải về nhà và chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối nữa!"

"Là bạn gái của chị hả?"

Một đứa trẻ hỏi ngượng ngùng chỉ vào Karina người vẫn đang mỉm cười với chúng.

"Chị ấy xinh đẹp."

"Đúng rồi đó nhóc."

Minjeong cười toe toét đầy tự hào chạy về lại nơi Karina đang đứng.

"Đó là lý do tại sao chị phải từ bỏ mọi thứ để ở bên chị ấy vì chị ấy quá xinh đẹp. Hẹn gặp lại mấy nhóc vào ngày mai nhé!."

Karina đảo mắt hoàn toàn nhận thức được rằng Minjeong đang cố tình hét to câu cuối cùng đó để nó lọt vào tai cô.

"Ôi trời nhìn xem ai đã để mình mẩy bẩn thỉu và đầy cát thế này đây." Karina đưa tay ra phủi cát khỏi quần áo của Minjeong.

"Ái chà. Hãy xem ai là thần tượng địa phương trong số những đứa trẻ hàng xóm ở đây."

Minjeong trêu lại.

"Em nghĩ cậu bé đó có chút thích chị. Nếu chị đến tham gia cùng chúng em."

Karina cười lớn.

"Lần sau nếu muốn thi đấu thì đăng ký cho chị nhé. Chị muốn vào đội của cậu bé đó để có thể đá đít đội của em."

"Em thà để chị làm điều gì đó khác với mông em hơn là đá."

Minjeong cúi xuống hôn vào môi Karina và cười thật tươi.

"Hôm nay mọi việc thế nào? Mọi thứ ổn chứ?"

Karina thở ra nhìn thẳng vào mắt Minjeong với vẻ thành thật.

"Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp. Thực tế là rất, rất tốt. Lúc đầu, chị rất lo lắng và choáng ngợp nhưng cuối cùng mọi chuyện đã ổn thỏa. Cả hai đều kết thúc nó một cách rất tốt đẹp."

Nụ cười toe toét của Minjeong dịu đi đáng kể khi vén một lọn tóc ra sau tai Karina và bóp má.

"Chị giỏi lắm"

Minjeong đưa tay lên trán đặt một nụ hôn lên đó.

"Em rất tự hào về chị."

Karina để mình bị kéo vào một cái ôm lớn đắm mình trong hơi ấm dễ chịu khi chìm vào đó.

"Cảm ơn em"

Karina chậm rãi lẩm bẩm rúc sâu hơn vào áo Minjeong khi hít thở mùi hương bông gòn êm dịu.

"Chị cũng rất tự hào về em."

***

Căn phòng yên tĩnh khi Irene mở mắt lần nữa. Âm thanh duy nhất cô có thể nghe thấy là tiếng bíp nhịp nhàng của máy theo dõi dấu hiệu sống đặt cạnh giường.

Irene nhận thấy mình đang ở trong một căn phòng khác với căn phòng cuối cùng cô thức dậy có lẽ là phòng ICU dựa trên những thiết bị nặng hơn được đặt xung quanh và các y tá cảnh giác liên tục theo dõi.

Bây giờ chắc họ đã chuyển cô đến một căn phòng bình thường. Điều đó có nghĩa là cô có lẽ đã khá hơn.

Nhưng Irene vẫn không thấy khá hơn chút nào.

Irene vẫn cảm thấy bị hành hạ và đau đớn như nhiều tuần trước và không có ý nói đến nỗi đau thể xác.

"Sunbae, chị có cần gì không?"

Irene chớp mắt và nhìn thấy Ningning đang đứng cạnh giường và nhìn với ánh mắt lo lắng.

"Chị gái của tiền bối đã đi mua quần áo và đồ ăn. Chị ấy đã nhờ em trông chừng tiền bối một lúc."

Irene nhìn sang chiếc bàn cạnh giường bệnh cố gắng nói một từ đơn giản mà dường như phải tốn rất nhiều công sức.

"Nước."

Ningning tức lấy cốc nước và đổ đầy nước vào. Ningning đỡ Irene ngồi cao hơn rồi đưa cốc nước vào miệng.

Irene biết bên phía trái của mình đã bị liệt.

Dù vậy, điều đó không làm Irene bận tâm.

Trong đầu Irene chỉ có một điều.

“Karina…” Irene cố gắng nói ngay khi cổ họng khô rát dịu đi nửa mặt bên trái bị liệt khiến Irene rất khó nói.

"Karina...Em ấy có quay lại không ...?"

Ningning đặt chiếc cốc trở lại bàn cạnh giường bệnh rồi ngồi ở mép giường.

"Karina ổn, sunbae. Chị ấy sẽ quay lại vào một ngày nào đó. Tiền bối không cần phải lo lắng đâu."

"Không, chị cần...nói chuyện với em ấy." Đôi mắt của Irene lại rưng rưng và đang cố gắng không nghẹn ngào vì tiếng khóc của chính mình.

"Chị cần phải...nói lời xin lỗi với em ấy."

Vẻ mặt Ningning trở nên u ám chạm vào tay Irene và nhẹ nhàng siết chặt.

"Chị sẽ làm được, sunbae. Chị sẽ làm được. Nhưng bây giờ, chị cần phải khỏe lại trước đã."

Irene nhìn lên trần nhà cao trắng xóa cố gắng không chớp mắt để ngăn những giọt nước mắt.

"Chị rất, xin lỗi... vì tất cả những gì chị đã làm với Karina. C-chị rất, xin lỗi..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro