Chương 3: Câu hỏi chưa có lời giải
Tiếng bước chân nặng nề vang dội từ trên lầu xuống, xen lẫn những tiếng thì thầm bí ẩn. Hai chị em nín thở, căng tai lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Quân, tim cậu đập thình thịch vì sợ hãi. Quỳnh Anh nắm chặt tay em trai, cố gắng truyền cho cậu chút can đảm qua cái siết tay. "Chúng ta phải tìm chỗ trốn," cô thì thầm, mắt đảo quanh căn phòng, rồi dẫn Quân vào góc phòng xa nhất.
Trong lúc luống cuống di chuyển, tay Quân vô tình chạm vào một mảng tường hơi lõm vào trong, lạnh lẽo khác thường. Ánh sáng từ điện thoại hắt lên, để lộ một nút kim loại nhỏ, ngụy trang khéo léo giữa những viên gạch cũ kỹ. Cậu nhẹ nhàng bấm nút. "Rắc" - một tiếng khe khẽ, bức tường phía sau bàn làm việc từ từ trượt sang một bên, để lộ một lối đi tối om, hẹp và ẩm thấp cùng với một két sắt nhỏ, cũ kỹ.
Tiếng bước chân giờ đã gần hơn, kèm theo tiếng kim loại va chạm và những mệnh lệnh ngắn gọn được thì thầm. Quỳnh Anh nhanh chóng đóng cánh cửa bí mật lại. "Dãy Fibonacci!" Quân đột nhiên thì thầm, như thể vừa nắm được tia hy vọng cuối cùng. "1, 1, 2, 3, 5, 8, 13," - cậu xoay núm két sắt theo từng con số, hồi hộp chờ đợi.
Két sắt mở ra với một tiếng "click" khẽ khàng. Bên trong, một thiết bị hình cầu tỏa ra thứ ánh sáng xanh nhợt nhạt huyền bí, cùng với một cuốn sổ nhỏ bọc da cũ kỹ. Quỳnh Anh vội vàng thu góp cả hai vật, nhét vào túi áo. Đúng lúc đó, tiếng động mạnh vang lên từ phía trên - cánh cửa phòng đã bị phá vỡ. Tiếng bước chân dồn dập kèm theo giọng nói lạnh lùng: "Tìm cho ra chúng!" Hai chị em vội vã chạy qua đường hầm tối om, tim đập thình thịch. Cuối đường hầm, một cánh cửa gỗ cũ kỹ dẫn ra vườn sau. Quỳnh Anh đẩy mạnh, tiếng cọt kẹt chói tai vang lên trong đêm tĩnh mịch.
Ngay khi họ vừa chui ra khỏi đường hầm, tiếng động cơ boxer đặc trưng rú lên trong đêm. Một chiếc Porsche 911 màu đen tuyền lao tới, phanh gấp ngay trước mặt họ, tiếng má phanh ceramic rít lên chói tai. Cánh cửa bật mở, và Quỳnh Anh sửng sốt khi nhận ra người lái xe. "Chị Hạnh?"
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, gương mặt quen thuộc của Hạnh hiện ra - người từng là học trò xuất sắc nhất của ông nội, và cũng chính là người đã dẫn dắt Quỳnh Anh những ngày đầu bước chân vào Viện Vật Lý. Không còn thời gian để ngạc nhiên, hai chị em nhanh chóng nhảy vào chiếc xe thể thao.
"Em nhớ không?" Hạnh nói trong khi điều khiển chiếc Porsche lướt qua những góc phố tối om. "Ngày đầu tiên em vào viện, chị đã dẫn em đi thăm từng phòng thí nghiệm. Em đã dừng lại khá lâu ở phòng thí nghiệm lượng tử, đôi mắt sáng lên khi nhìn những thiết bị đo dao động." Một nụ cười thoáng qua trên môi Hạnh. "Lúc đó chị đã biết em sẽ là người tiếp tục di sản của thầy"
"Chị Hạnh..." Quỳnh Anh hơi nghẹn ngào. "Em cứ tưởng sau khi chị chuyển công tác..."
"Từ sự cố vết nứt, chị đã bí mật đi theo em" Hạnh đáp, tay lái điêu luyện đưa chiếc GT3 vào một khúc cua gấp, ống pô phun lửa khi sang số. "Trước khi mất tích, ông đã dặn chị phải để mắt đến em khi có điều gì bất thường xảy ra với hệ thống dịch chuyển. Ông đã dự đoán được ngày này..."
"Và chiếc xe này?" Quân chen vào, tay bám chặt vào ghế khi chiếc Porsche lướt qua một góc phố khác với tốc độ không tưởng.
"Porsche 911 GT3" Hạnh mỉm cười. "Một trong những chiếc xe cuối cùng chạy động cơ đốt trong được sản xuất trước khi công nghệ dịch chuyển thay đổi tất cả. Sáu xi-lanh, hút khí tự nhiên, năm trăm mã lực - một kiệt tác của kỹ thuật cơ khí. Không có công nghệ hiện đại, không có tự lái, chỉ có mối liên kết thuần túy giữa người và máy."
Trong khi chiếc Porsche lao vút qua những con phố vắng của Hà Nội, Quỳnh Anh cầm quyển nhật ký trong tay, ngắm nhìn bìa da cũ kỹ của nó. Cô chợt nhớ về buổi trò chuyện về cơ chế của công nghệ dịch chuyển tức thời với ông.
"Cháu biết không," giọng ông vang vọng trong ký ức, "toàn bộ công nghệ dịch chuyển dựa trên một hiện tượng kỳ lạ của thế giới lượng tử - vướng víu lượng tử."
"Ví dụ như thế này" Ông lấy hai cây bút trên bàn. "Cháu thấy hai cây bút này không? Trong thế giới lượng tử, có một hiện tượng rất thú vị gọi là vướng víu lượng tử. Khi hai hạt bị vướng víu, chúng luôn 'biết' trạng thái của nhau. Ví dụ, nếu ta cho cây bút này quay theo chiều kim đồng hồ, cây bút kia sẽ lập tức quay ngược lại, kể cả khi một cây ở Trái Đất và cây kia ở sao Hỏa. Einstein gọi hiện tượng này là 'ma quái' vì ông không thể giải thích được nó."
"Nhưng làm sao di chuyển cả một con người ạ?" Quỳnh Anh nhớ mình đã hỏi. "Người ta có hàng nghìn tỷ tỷ hạt cơ mà!"
Ông mỉm cười, chỉ vào Akashic Engine. "Tất cả là nhờ cỗ máy này. Nó hoạt động như một người họa sĩ siêu việt, vẽ lại bức tranh của cháu đến từng nét nhỏ nhất. Không chỉ hình dáng bên ngoài, mà cả những chuyển động của các hạt nhỏ bên trong nữa."
Ông rút ra một tờ giấy, vẽ nhanh một sơ đồ. "Nhưng đây mới chỉ là bước đầu. Bước tiếp theo dựa trên phương trình nổi tiếng nhất của Einstein E=mc2 - vật chất và năng lượng có thể chuyển hóa cho nhau. Như khi mặt trời biến hydro thành ánh sáng vậy, cơ thể ta sẽ được chuyển thành sóng ánh sáng."
"Bộ xử lý lượng tử tạo ra hàng tỷ cặp hạt vướng víu ở nơi đích đến," ông giải thích tiếp, "Chúng như những sợi dây vô hình, đảm bảo thông tin được truyền đi chính xác tuyệt đối."
"Nhưng chắc cần rất nhiều năng lượng phải không ạ?" Quỳnh Anh hỏi.
"Đúng vậy!" Ông gật đầu. "Riêng việc biến đổi một kilogram vật chất thành năng lượng cần một lượng điện đủ thắp sáng cả Hà Nội trong một năm. Đó là lý do chúng ta cần Khối cầu Dyson." Ông chỉ lên bầu trời qua cửa sổ. "Mỗi giây, Mặt Trời tỏa ra năng lượng tương đương với việc biến đổi hàng triệu tấn vật chất. Khối cầu Dyson thu giữ phần lớn năng lượng này, cung cấp cho toàn bộ mạng lưới dịch chuyển."
"Thế nhưng," Quỳnh Anh thắc mắc, "làm sao di chuyển nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng được ạ? Chẳng phải Einstein nói không gì nhanh hơn ánh sáng sao?"
Ông gập tờ giấy làm đôi, để hai điểm ở hai góc chạm vào nhau. "Cháu thấy không? Bình thường, để đi từ điểm này sang điểm kia, ánh sáng phải đi một quãng đường dài. Nhưng nếu ta có thể 'bẻ cong' không gian như tờ giấy này, hai điểm bỗng nhiên ở cạnh nhau. Chúng ta không đi nhanh hơn ánh sáng - chúng ta đi 'tắt' qua một lối đi đặc biệt trong không gian."
"Giống như con sâu bò trên tờ giấy phải không ạ?" Quỳnh Anh hào hứng. "Thay vì bò một đường dài, nó có thể đi tắt qua chỗ giấy gập!"
"Chính xác! Đó chính là nguyên lý của đường hầm lượng tử. Bộ xử lý lượng tử tạo ra những 'nếp gấp' trong không gian, cho phép chúng ta dịch chuyển tức thời mà không vi phạm các định luật vật lý."
"Thế còn ký ức với suy nghĩ của chúng ta thì sao ạ?" Quỳnh Anh thắc mắc. "Làm sao đảm bảo không bị mất mát gì?"
Ông trầm ngâm. "Ý thức của chúng ta," ông nói, "như một bản nhạc cực kỳ phức tạp được chơi bởi hàng tỷ nhạc công li ti trong não - đó là các tế bào thần kinh. Mỗi ký ức, mỗi suy nghĩ đều được khắc ghi trong những cấu trúc siêu nhỏ của các tế bào này. Bộ xử lý lượng tử không chỉ sao chép vị trí của các hạt, mà còn phải giữ nguyên cả 'bản nhạc' đang được chơi."
"Như kiểu," Quỳnh Anh suy nghĩ, "không chỉ dịch chuyển đúng các nốt nhạc mà còn phải giữ nguyên cả cách diễn tả của người nghệ sĩ?"
"Chính xác!" Ông cười. "Nhưng phức tạp hơn gấp tỷ lần. Mỗi giây, não ta có hàng nghìn tỷ tỷ tương tác giữa các hạt. Bộ xử lý phải ghi lại và tái tạo tất cả trong một khoảnh khắc."
"Cháu vẫn thắc mắc," Quỳnh Anh ngập ngừng, "về linh hồn..."
Ông nội trầm ngâm. "Là những người làm khoa học, chúng ta định nghĩa Ý thức là một dạng vật chất được bộ não tiếp nhận và xử lý thành tư duy, cảm xúc. Linh hồn, nếu tồn tại, có thể được hiểu như một dòng chảy liên tục của ý thức. Giống như dòng sông vậy - nước có thể bốc hơi rồi mưa xuống ở nơi khác, nhưng nó vẫn là giọt nước ban đầu. Miễn là dòng chảy ý thức không bị gián đoạn, thì chúng ta vẫn là chính mình, dù ở bất cứ đâu."
Câu trả lời của ông khiến Quỳnh Anh suy ngẫm mãi. Ngay cả bây giờ, khi đã trưởng thành và hiểu rõ về Vât lý Lượng Tử, đôi khi cô vẫn tự hỏi liệu linh hồn có phải là một thực thể riêng biệt, một dạng năng lượng cao hơn mà khoa học chưa thể đo đếm, giống như cách Einstein đã từng gọi vướng víu lượng tử là "ma quái"? Nhưng có lẽ, như ông nội từng nói, chính những điều bí ẩn đó làm cho cuộc sống trở nên thú vị hơn.
Tiếng đạn laser nổ đùng đục phía sau kéo Quỳnh Anh về thực tại. Những chiếc xe bay của nhóm người lạ mặt đã bắt kịp họ, tia laser xanh cắt ngang bầu trời đêm Hà Nội như những lưỡi dao sắc lẹm.
"Bám chặt vào!" Hạnh hét lên, tay trái sang số nhanh như chớp trong khi tay phải xoay vô-lăng một góc 180 độ. Chiếc Porsche GT3 lướt vào khúc cua theo kiểu drift hoàn hảo, động cơ boxer 4.0L gầm rú dữ dội. Lốp sau bốc khói, để lại những vệt đen trên mặt đường, trong khi tiếng pô thể thao nổ giòn tan như pháo hoa.
"Chị đã học lái xe kiểu này ở đâu vậy?" Quân hét lên, hai tay bám chặt vào tay nắm trên trần xe.
"Trước đây, chị từng là tay đua chuyên nghiệp," Hạnh mỉm cười, mắt không rời khỏi đường. "Chị là một trong những người lái thử cuối cùng cho GT3 trước khi họ ngừng sản xuất động cơ đốt trong."
Một tia laser sượt qua, chỉ cách mui xe vài phân. Hạnh ngay lập tức đạp phanh, về số hai, rồi đánh lái nhanh như chớp. Chiếc GT3 lao vào một con hẻm nhỏ. Tiếng má phanh rít lên the thé khi chiếc xe luồn lách giữa những dãy nhà cổ.
"Họ có thể có công nghệ hiện đại," Hạnh nói trong tiếng động cơ gầm rú, "nhưng những con hẻm này đã tồn tại hàng trăm năm. Chỉ có kinh nghiệm thực sự và kỹ năng thuần thục mới giúp ta trong hoàn cảnh này."
Một chiếc xe bay lao xuống thấp, cố chặn đường họ. Hạnh chỉ khẽ nhếch môi, đạp ga hết cỡ. Chiếc GT3 bứt tốc lên 100km/h trong chưa đầy 3 giây, lao vút qua khe hở giữa hai bức tường.
Hạnh giải thích khi chiếc xe lướt qua những góc phố với tốc độ không tưởng. "Mỗi cú đạp ga, mỗi lần chuyển số - tất cả đều phải hoàn hảo. Không có máy móc nào có thể thay thế được bản năng của con người."
Họ lao ra khỏi khu phố cổ, tiến về phía những nhà máy bỏ hoang ở ngoại thành. Phía sau, ánh đèn của những chiếc xe bay đã bắt đầu mờ dần. Tiếng động cơ GT3 dịu lại, chuyển từ tiếng gầm dữ dội sang một âm thanh trầm ấm đều đặn.
"Đây chính là vẻ đẹp của kỷ nguyên cơ khí," Hạnh nói, giọng đầy tự hào. "Nó có thể không hoàn hảo, không nhanh bằng dịch chuyển tức thời, nhưng nó mang đến những cảm xúc mà công nghệ hiện đại không bao giờ có được. Mỗi chuyến đi là một cuộc phiêu lưu, mỗi khúc cua là một thử thách."
"Chị nhìn này!" Quân đột ngột kêu lên, chỉ vào cuốn nhật ký đang đọc dưới ánh đèn pin yếu ớt. "Những ghi chép cuối cùng của ông..."
Quỳnh Anh lật qua những trang cuối của cuốn nhật ký, nét chữ của ông nội vội vã như thể được viết trong cơn hoảng loạn:
"20/4 - Tuấn Anh đã thay đổi. Tham vọng của cậu ấy không chỉ là sử dụng công nghệ dịch chuyển nữa - mà là tạo ra một thế giới mới. Bộ xử lý lượng tử trong tay cậu ấy sẽ là chìa khóa để thao túng chính cấu trúc của không-thời gian.
21/4 - 'Vết nứt' không phải sự cố. Đó là kết quả của thí nghiệm nguy hiểm mà Hội Phục Sinh đang tiến hành. Họ đã cố tình vượt qua giới hạn an toàn của hệ thống dịch chuyển, như trẻ con nghịch dao vậy.
22/4 - Tôi phải ngăn chặn điều này. Nhưng tôi e sợ mình sẽ bị phe của Tuấn Anh hãm hại. Tôi phải giấu nhật ký và bộ xử lý đi để tránh nó rơi vào tay kẻ xấu. Phải bảo vệ bằng được công trình này khỏi những kẻ muốn lạm dụng nó."
Đúng lúc đó, điện thoại của Quỳnh Anh rung lên. Trên màn hình hiển thị tên người gọi: "GS. Tuấn Anh". Cô ngần ngừ một lúc rồi bắt máy. Ngay lập tức, hình ảnh của Tuấn Anh xuất hiện giữa không trung, ánh sáng xanh nhợt nhạt tỏa ra từ hình dáng số hóa của ông.
"Cháu giống ông nội cháu thật," ông nói, giọng mang một âm sắc kim loại lạ lẫm. "Cũng thông minh, cũng cứng đầu như thế. Nhưng cháu có hiểu không - chúng ta đang đứng trước cơ hội vĩ đại nhất trong lịch sử loài người - cơ hội để nhân loại trở thành bất tử"
"Bằng cách phá vỡ những quy luật tự nhiên sao?" Quỳnh Anh đáp, siết chặt bộ xử lý trong tay. "Chúng ta không thể điều khiển tự nhiên mà không tạo ra những hậu quả không lường trước được."
"Công nghệ này có thể cứu được bao nhiêu mạng người," Tuấn Anh tiếp tục, hình ảnh của ông chập chờn trong không gian tối. "Tưởng tượng xem - không còn cảnh người thân chết vì tai nạn, không còn những đứa trẻ mồ côi vì chiến tranh, không còn nỗi đau của việc nhìn người mình yêu thương dần mất đi trong căn bệnh quái ác..."
"Nhưng cái giá là gì?" Quỳnh Anh phản bác. "Chúng ta đang nói về việc lưu trữ toàn bộ ý thức con người. Làm sao chúng ta biết được liệu đó có thực sự là họ? Hay chỉ là một mô phỏng hoàn hảo?"
"Nếu nó suy nghĩ như họ, cảm xúc như họ, có những ký ức của họ - thì có gì khác biệt?" Tuấn Anh đáp lại. "Ranh giới giữa thật và giả đã mờ nhạt từ lâu rồi. Ngay cả lúc này, làm sao cháu biết được mình đang nói chuyện với một với chính ta hay với một mô phỏng?"
"Đó chính là vấn đề," Hạnh xen vào. "Chúng ta đang tạo ra một thế giới nơi ranh giới giữa thật và ảo không còn tồn tại. Một thế giới nơi cái chết trở thành tùy chọn. Nhưng chính nỗi sợ cái chết đã thúc đẩy con người phát triển, tạo ra văn minh. Nếu không còn nỗi sợ đó, liệu chúng ta có còn là con người nữa không?"
"Các cháu không hiểu đâu," giọng Tuấn Anh chợt trầm xuống, mất đi vẻ gay gắt ban đầu. "Các cháu có biết thế nào là nhìn người mình yêu thương nhất dần quên đi tất cả không? Lan... vợ ta... căn bệnh đã cướp đi cô ấy từng chút một. Trước tiên là những thứ nhỏ nhặt - quên chìa khóa, quên tắt bếp. Rồi đến một ngày, cô ấy không còn nhớ ta là ai...
Hologram của ông chợt gợn sóng, như thể những ký ức đau đớn đang làm nhiễu loạn chính hình ảnh số hóa của ông. "Người phụ nữ mà ta yêu thương suốt ba mươi năm, người đã cùng ta xây dựng mọi thứ... biến thành một người hoàn toàn xa lạ. Cô ấy la hét, giận dữ, sợ hãi... đó không còn là Lan của ta nữa. Và ta... ta bất lực hoàn toàn"
"Nếu ta có công nghệ này sớm hơn," Tuấn Anh nói, "có lẽ đã giữ được trọn vẹn những ký ức của Lan, giữ được cô ấy mãi mãi ở bên ta. Không ai phải chứng kiến người thân của mình tan biến như thế nữa..."
Quỳnh Anh cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Cô nhớ về dì Lan - người phụ nữ tài hoa từng viết nên những cuốn truyện thiếu nhi đẹp đẽ, người đã dạy cô rằng "cuộc sống giống như những trang sách, có vui có buồn nhưng đều là một phần không thể thiếu của câu chuyện."
Rồi căn bệnh ập đến. Những câu chuyện dì kể bắt đầu lặp đi lặp lại, những cái tên bị gọi nhầm, và cuốn sách cuối cùng không bao giờ được hoàn thành. Từ khóe mắt, cô thoáng thấy Quân khẽ giật mình. Em trai cô đưa tay chạm nhẹ vào thiết bị hình cầu, ánh mắt thoáng hiện lên một nỗi day dứt khó hiểu.
"Và không chỉ có Lan," giọng Tuấn Anh chợt run rẩy. "Các cháu còn nhớ anh Thành không? Một tài năng trẻ, người đã cùng ta nghiên cứu suốt những năm đầu của dự án..."
Quỳnh Anh gật đầu. Cô nhớ anh Thành - người thanh niên luôn tươi cười, luôn là người làm việc chăm chỉ nhất.
"Tai nạn xảy ra quá đột ngột," Tuấn Anh tiếp tục, giọng buồn bã. "Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác... nhưng đó là lần cuối cùng gia đình Thành được nhìn thấy người thân của mình. "Ta vẫn không thể quên được ánh mắt của mẹ Thành khi đứng bên quan tài con trai mình," giọng Tuấn Anh nghẹn lại. "Đôi mắt ấy... như đã chết từ bên trong, trống rỗng và vô hồn. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nỗi đau đấy nào ai thấu hiểu."
"Nhưng điều đau đớn nhất là nhìn thằng bé út của Thành. Mới có năm tuổi, nó không thể hiểu được tại sao mọi người cứ nói bố nó đi xa rồi. Nó cứ hỏi đi hỏi lại: 'Khi nào bố về? Sao bố không gọi điện?' Rồi nó bắt đầu giận dữ, la hét mỗi khi ai đó nói bố sẽ không bao giờ về nữa..."
"Vì thế ông đã hãm hại ông tôi ?" Quỳnh Anh hỏi, giọng cô run run. "Chỉ vì ông tôi không đồng ý với kế hoạch điên rồ của ông?"
Hình ảnh của Tuấn Anh chợt dao động mạnh, như thể những cảm xúc dữ dội đang làm nhiễu loạn hình ảnh số hóa. "Hãm hại ư? Không, cháu hiểu nhầm rồi. Ông ấy là người ta kính phục nhất." Ông ngừng lại, giọng trầm xuống. "Ta chỉ muốn thuyết phục ông ấy. Minh Đức là người duy nhất hiểu được cách sử dụng công nghệ này. Nhưng... trong lúc giằng co, tai nạn không mong muốn đã xảy ra"
"Tai nạn không mong muốn?" Quỳnh Anh bật cười cay đắng. "Ông đã cho người theo dõi ông tôi nhiều tháng trời, rồi khi ông không thuyết phục được, ông đã ra tay. Ông gọi đó là tai nạn sao?"
"Đôi khi ranh giới giữa đúng và sai không rõ ràng như chúng ta nghĩ," Tuấn Anh nói. "Để cứu người mình yêu thương, ta sẵn sàng làm tất cả mọi việc..."
"Không ai có quyền phá vỡ quy luật tự nhiên," Quỳnh Anh đáp dứt khoát.
"Thật sao?" Quân đột ngột lên tiếng, giọng có chút gay gắt khác thường. "Nếu đó là bố thì sao?"
Quỳnh Anh choáng váng không nói lên lời. "Chị cũng không biết nữa," cô thừa nhận, giọng nhỏ đi.
Hình ảnh của Tuấn Anh cũng lặng im một lúc, ánh sáng xanh chập chờn như đang suy nghĩ. "Ta thực sự rất tiếc, Quỳnh Anh," cuối cùng ông lên tiếng, giọng trầm xuống đầy tiếc nuối. "Ta đã hy vọng cháu sẽ hiểu được lý tưởng của ta. Nhưng có lẽ... ta đành phải dùng tới biện pháp mạnh hơn."
Hình ảnh của ông chợt mờ dần rồi tan biến vào không khí, để lại không gian chìm trong bóng tối.
"Chị này," Quân đột nhiên lên tiếng, giọng trầm xuống. "Em có điều này muốn nói với chị từ lâu..."
Quỳnh Anh quay sang nhìn em trai. Trong ánh sáng mờ ảo, cô thấy rõ nỗi lo lắng trong mắt Quân.
"Dạo này bố hay quên lắm," Quân nói, giọng nghẹn lại. "Hôm trước, bố còn không nhớ đường về nhà. Nhìn bố bây giờ... giống y hệt triệu chứng của dì Lan."
Quỳnh Anh thấy tim mình như thắt lại. "Sao em không nói với chị sớm hơn?"
"Chị suốt ngày bận việc ở viện," Quân thở dài. "Em không muốn làm chị lo. "
"Em biết không," cô cuối cùng cũng lên tiếng, "dì Lan từng nói với chị một câu trong lần cuối cùng chị sang thăm. Dì bảo: 'Dì không nhớ được tên cháu, nhưng dì vẫn cảm nhận được tình yêu dì dành cho cháu.' Có lẽ... đó mới là thứ quan trọng nhất."
Quân không đáp, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lời của Giáo Sư Tuấn Anh vẫn văng vẳng trong đầu cậu: "Để cứu người mình yêu thương, ta sẵn sàng làm tất cả mọi việc..."
Trong túi áo Quỳnh Anh, cuốn nhật ký của ông vẫn còn những trang chưa được đọc. Và trong bóng tối của thành phố, những con người như Tuấn Anh vẫn đang nuôi dưỡng tham vọng về một thế giới nơi cái chết và nỗi đau không còn tồn tại - một thế giới mà có lẽ, con người sẽ không còn là con người nữa. Phía trên cao, Khối cầu Dyson lấp lánh như một mạng lưới những ngôi sao nhân tạo, thầm lặng chứa đựng những bí mật về nguồn gốc của công nghệ đã thay đổi vận mệnh nhân loại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro