25.
Han ngồi vào bàn, ngơ ngác.
Tôi là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?
Hyunjin thấy vậy thì đưa bút qua chọt chọt cái má Han một cái.
"Làm sao vậy? Nãy giờ mày không nghe hả?"
Han đờ đẫn ngước mắt lên nhìn Hyunjin, muốn chửi mà cũng không chửi được.
Đụ mé buồn cười vãi lìn!
Hyunjin vừa cười vừa nghĩ trong đầu.
"Mày cứ thế này thì tao không dạy nữa đâu đấy."
"Ừ, thế thoả thuận chấm dứt nhé!"
"Đéo!"
Han bĩu môi, xách mông chạy đi.
"Nè, đi đâu đó!"
"Không học nữa, học không vào!"
Hyunjin túm người lại.
"Dọn đồ đã, mày không định để một mình tao dọn hết đống sách này đấy chứ?"
Han bĩu môi.
"Có bao nhiêu đâu mà cứ..."
Cậu lia mắt tới mặt bàn.
...
Phải công nhận, từ nãy giờ não cậu chả vào nổi chữ nào nhưng sách vở trên mặt bàn thì chất thành đống.
Đến Han cũng không hiểu đã nhiều sách vở như vậy từ bao giờ.
Hyunjin đi tới bàn, xếp sách vở thành hai chồng rồi bê một chồng lên, chạy tới chạy lui cái thư viện để cất đủ mọi loại sách rồi quay lại vẫn thấy Han đang bần thần nhìn đống sách đang để trên bàn.
?
"Mày không cất à?"
Han bĩu môi, cúi đầu, tay phải cậy cậy miếng băng bên tay trái.
"Tay tao...đau quá, không bê nổi..."
"..."
"..."
"Mẹ nó tao không biết, tao mà bê hộ mày tao là con chó!"
"...Hyunjin!"
"..."
Một mình Hyunjin bê hai chồng sách cất ngay ngắn vào chỗ cũ.
"Mẹ nó sao lúc mày ngã chống tay ngồi dậy không thấy đau mà bê có chồng sách thôi mày lại thấy đau vậy?"
"Sức nặng của tri thức, tao bê không nổi."
Hyunjin thở dài.
Chính hắn cũng chẳng hiểu vì sao mình lại bê hộ tên ngu này nữa.
"Ê mà này!"
Han nói.
"Cái đó...là thật hả?"
Hyunjin hỏi lại.
"Cái gì là thật cơ?"
"Thì mày bảo mày bê hộ tao thì mày làm chó ấy..."
"Mày còn mặt mũi để nhắc tới chuyện này?"
Han bĩu môi.
"Ò, không được thì thôi..."
"Chút nữa qua nhà tao."
"Làm gì?"
"Giặt đồ."
"Đéo! Tao không muốn tay còn đầy xà phòng bị đuổi đi nữa đâu!"
"Lần này không đuổi mày đi nữa."
Sẽ không đuổi mày đâu.
Han quay mặt sang.
"Hừ! Ứ tin! Vậy sao lần đó mày đuổi tao đi?"
"Là vì..."
...mày nhìn thấy quần lót của tao.
"...sao mày hỏi làm gì?"
Han xị mặt.
"Ò..."
Hyunjin sực nhớ ra gì đó.
Không phải là vì mình đẩy nó ra khỏi nhà nên nó mới bực tức đấy chứ?
"Ê này Han..."
"Hyunjin!"
Yeji từ xa chạy lại, vai còn xách hai cái cặp. Cô vứt một trong hai cái cặp sang chỗ Hyunjin.
"Cặp nè! Đi học kiểu gì mà cặp nhẹ hều vậy?"
Xong cô quay ra chỗ Han, cười tiêu chuẩn.
"Hi! Lần đầu nói chuyện với cậu, cậu tên là Han nhỉ? Hai cậu thân với nhau thật á! Bọn tớ cũng hơi thân nè. Theo như tính chất bắc cầu thì chúng ta cũng thân nhau á! Tớ gọi cậu là Jisung nhé!"
Yeji nói một lèo không ngắt nghỉ một hơi nào.
Mặt Han sượng trân trong chớp mắt.
Yeji nhìn qua cầu cứu Hyunjin.
Hyunjin cũng chẳng hiểu mô tê gì.
Sao mặt lại tối sầm rồi?
Han cứng nhắc mở miệng.
"À...ờ...chào cậu!"
Đột nhiên Yeji thấy ai đó phía sau Hyunjin.
"Ơ...mẹ! Thôi chào cậu nha, tớ đi đây, mai nói chuyện tiếp nhé!"
Nói xong cô chạy về phía mẹ mình, tránh xa khỏi cái không khí lạ lùng kia.
Sao người có khuôn mặt đáng yêu như vậy có thể trưng ra thứ biểu cảm đáng sợ như vậy chứ?
Sau khi Yeji chạy đi, Hyunjin cứng ngắc nhìn người bên cạnh mình đang toả ra cái khí chất sống chó chớ động vào, lắp bắp hỏi.
"Ơ...t...tao...để tao lên lấy cặp cho mày rồi về nhà t..."
"Không cần!"
"T...thế mày lấy xuống đi rồi tao với mày cùng..."
"Không đi!"
Hyunjin định dùng cách cũ.
"Thoả thuận..."
"Đệch mợ mày Hwang Hyunjin, tao bảo, tao, không, đi!"
Nói xong cậu hằn học chạy lên lớp mặc cho tên kia đờ ra đấy.
Hyunjin khó hiểu, chết trân nhìn người nọ đi xuống.
"Này, tao..."
Han coi hắn như là không khí, đi ngang qua không nói lấy một lời.
______________________________
Về nhà, Han nằm phịch xuống giường, Felix vừa đi tắm xong thấy thằng bạn mình như vậy thì hỏi.
"Sao rồi, hẹn hò không vui à?"
Han lí nhí.
"Không vuiiiiiiiiiiiii! Aaaa cái tên chết tiệt đó..."
Bỗng nhiên Han bật hẳn người dậy.
"Ơ! Ai bảo mày là tao đi hẹn hò?"
"Confession trường mình."
Han nghe vậy thì ỉu xìu, vục mặt vào gối.
"Thôi đi, đừng tin vào mấy cái đó. Chưa đánh nhau là may. Hẹn hò cái quần!"
Felix thở dài.
"Han à, mặc dù tao không ủng hộ lắm đâu, nhưng mà mày ngốc thật đó."
"Mày lại lên cơn gì rồi, sao lại mắng tao?"
"Hầy, Han à..."
"Làm sao?"
"Sao mày không nghĩ thử mối quan hệ của mày với Hyunjin ở một điểm nhìn khác?"
Han tỏ vẻ khó hiểu.
"Là sao? Điểm nhìn khác gì?"
Felix gãi đầu.
"Ài, tao không giỏi miêu tả mấy cái này bằng tiếng Hàn, nhưng sao mày không thử đặt hoàn cảnh và mối quan hệ của chúng mày trong một tình cảnh khác, nếu như nó chưa lừa mày, nếu như khúc mắc giữa chúng mày chưa xảy ra, nếu như...mà thôi bỏ đi, mày cứ coi như tao chưa nói gì cả, tao xuống lấy đồ đây!"
Nói xong, Felix quay người chạy xuống tầng, để lại một mình Han đang chả hiểu cái mô tê gì.
Điểm nhìn khác gì cơ?
Mặc dù Felix đã bảo cậu quên hết những gì vừa nói đi, nhưng Han vẫn không nhịn được suy nghĩ.
Ừm, nếu như nó với Hyunjin không có xảy ra khúc mắc.
Nếu như Hyunjin chưa từng lừa nó.
Ừm, nếu vậy thì tên đó đỡ đáng ghét hơn rồi.
Hắn cũng không hay mắng cậu nè.
Nhiều lúc hắn cũng lo lắng cho cậu nè.
Hắn cho cậu đồ ăn nè.
Hắn chở cậu đến trường nè.
Hắn cũng rất đẹp trai.
Nhảy cũng rất đẹp.
Han đột nhiên cắt đứt mạch suy nghĩ của mình.
Sao cậu lại nghĩ đến những điểm tốt của hắn nhỉ?
Không phải cậu ghét hắn lắm sao?
Cậu những tưởng bản thân mình rất ghét hắn, nhưng đến lúc này không cần phải cố gắng cũng có thể nhớ hết tất cả những điểm tốt của hắn.
Một suy nghĩ chợt loé qua khiến Han giật mình bật dậy.
So với nhiều người, cậu khá hiểu những cảm xúc của bản thân.
Cậu thấy rất thoải mái khi ở cạnh Hyunjin.
Nhiều lúc bên cạnh hắn sẽ vô thức lầm nũng.
Lúc xa hắn cậu cũng cảm thấy có chút nhớ.
Lúc bên hắn cũng cảm thấy có chút vui.
Lúc ngồi sau xe hắn cũng cảm thấy rất an toàn.
Lúc được hắn nắm tay cậu cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Hơn hết, khi cậu nhìn thấy hắn ở bên cạnh một người khác, thân thiết cùng người khác, cậu cảm thấy rất ghen tị.
Han bị suy nghĩ của bản thân mình dọa cho bật dậy.
Không thể nào!
Làm sao chuyện đó có thể xảy ra được?
Nhưng mà...
Chẳng lẽ...
Cậu thích Hyunjin rồi?
_____________________________
Sắp lặn tiếp nên thả cục đường cho mấy ní cho đỡ cắn rứt lương tâm:))))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro