Thế giới của hai người

Từ sau đêm mưa ấy, mọi thứ giữa William và Est như thay đổi.

Họ vẫn là tổng tài và thư ký trước mặt người đời — nghiêm túc, chuẩn mực, không để lộ bất cứ điều gì.
Nhưng khi cánh cửa văn phòng khép lại, khi chỉ còn lại hai người trong không gian tĩnh lặng, ánh nhìn của William trở nên dịu dàng đến lạ.

Anh không còn ra lệnh, không còn dùng giọng lạnh băng quen thuộc.Thay vào đó là những câu hỏi nhỏ bé, đơn giản mà Est chưa từng nghe từ anh:

"Hôm nay em ăn gì chưa?"

"Mệt thì nghỉ chút đi, tôi không muốn thấy em kiệt sức."

Ban đầu, Est lúng túng. Anh không quen với sự quan tâm ấy. Nhưng rồi, từng chút, từng chút một, William khiến anh tan chảy, khiến trái tim anh rộn ràng mỗi khi ở riêng cùng nhau . Họ yêu nhau một cách nhẹ nhàng sâu lắng một tình yêu bình yên mà đẹp đẽ đến lạ .

Những buổi tối làm việc muộn, William sẽ âm thầm pha cà phê cho Est; còn Est lại lặng lẽ khoác áo lên vai William khi anh thiếp đi trên bàn làm việc. Họ quan tâm nhau theo cách riêng , âm thầm ở bên nhau trong cả công việc lẫn cuộc sống .

Một lần, trong chuyến công tác ở Phuket, họ cùng đứng trên ban công nhìn biển đêm. Sóng vỗ nhẹ, gió thổi mặn nồng, và William khẽ nắm lấy tay Est.

"Tôi không biết tương lai ra sao," — William nói, giọng trầm thấp — "nhưng hiện tại, tôi muốn giữ em bên mình."

Est khẽ mỉm cười, nước mắt rơi mà không kịp lau.
Họ ôm nhau, trong ánh trăng bạc trải dài trên mặt biển, như thể thế giới chỉ còn hai người.

Những ngày sau đó là chuỗi khoảnh khắc ngọt ngào mà cả hai đều biết sẽ chẳng kéo dài mãi. Trong lòng họ dường như cũng tự hiểu rằng tình yêu này sẽ không được chấp nhận , tình yêu này là một thử thách lớn đối với họ . Nhưng họ vẫn chọn cách yêu hết mình , cống hiến hết mình cho thứ được gọi là tình yêu . Dù có ra sao đi chăng nữa thì họ cũng đã từng hết mình vì đối phương .

Sau chuyến công tác ngọt ngào đó , hai người lại trở về với cuộc sống thường ngày .

Buổi sáng, Est vẫn chuẩn bị hồ sơ cho William như thường lệ — nhưng ánh mắt hai người chạm nhau đủ để hiểu tất cả.

Buổi tối, khi mọi người rời khỏi công ty, William sẽ đưa Est về bằng chiếc xe quen thuộc, đôi khi dừng lại ở quán cà phê nhỏ bên đường - quán cafe mà Est yêu thích, chỉ để cùng nhau ngồi trong im lặng cùng tận hưởng không gian riêng giữa hai người .

Im lặng... nhưng đầy ấm áp.

William từng nói:

"Nếu đây là sai, tôi nguyện sai cả đời."

Est đáp lại bằng nụ cười hiền:

"Em chỉ mong anh hạnh phúc, dù sau này không còn em."

Họ yêu nhau mặn nồng nhưng cũng đầy sợ hãi — sợ ngày bị phát hiện, sợ thế giới này không cho họ quyền được bên nhau.

Nhưng khi William siết chặt tay Est, tất cả nỗi sợ ấy đều tan biến, chỉ còn lại hơi ấm dịu dàng lan trong tim cả hai. Anh cho Est sự yên tâm , sự che chở , vòng tay ấm áp mà trước nay Est chưa từng có .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro